Khi Bác Sĩ Mở Hack (Dịch Full)

Chương 2168 - Chương 2166: Nếu Như Sinh Con Không Phải Vì Tìm Người Để Chơi Đùa, Vậy Sẽ Không Có Chút Ý Nghĩa Nào

Khi bac si mo hack full
Chương 2166: Nếu Như Sinh Con Không Phải Vì Tìm Người Để Chơi Đùa, Vậy Sẽ Không Có Chút Ý Nghĩa Nào
 

Cho đến khi rời đi, đột nhiên lão Mã lại tỏ ra chững chạc đàng hoàng nhìn Trần Thương nói:

- Thương Nhi, cậu nói thật cho tôi nghe, đến cùng cậu có thể phẫu thuật chữa trị chỏm xương đùi tốt bằng tôi hay không?

Cảnh Hồng Minh lập tức liếc mắt nhìn sang, người mù cũng có thể nhìn ra Giáo sư Trần người ta có biết làm hay không?

Thực ra người ta còn làm tốt hơn anh nhiều lắm.

Người ta nói như vậy chính là cho anh mặt mũi, anh còn kiêu ngạo hỏi người ta câu đó sao

Trần Thương lắc đầu:

- Về loại phẫu thuật này, đúng là tôi không làm tốt bằng anh. Anh là bác sĩ trời sinh vì khoa chỉnh hình! Tương lai... Là thiên hạ của anh

Trần Thương vỗ bả vai lão Mã, để lão Mã cảm giác được tình huống này cực kỳ quen thuộc.

Mà Đặng Minh ở bên cạnh suýt chút nữa đã nhịn không được phun ra một ngụm nước.

Tỉnh Nhiên hiếu kỳ hỏi:

- Tại sao tôi cứ có cảm giác câu nói này rất quen thuộc?

Đặng Minh cười nói:

- Là câu lão đại gia Duncan nói cho James nghe

Lập tức, tất cả mọi người đều nở nụ cười.

Khi Trần Thương giải nghệ, không chừng mộ phần của lão Mã đã xanh cỏ từ lâu rồi, mẹ kiếp

Cứ như vậy, một đoàn người Trần Thương bước lên đường về nhà.

Thường Ngọc Đường tự thân đến tiễn.

Bởi vì lúc này trên người Trần Thương và lão Mã còn gánh vác một chuyện khác: Chuyện phẫu thuật chữa trị hoại tử chỏm xương đùi.

Sau khi Triệu Trang được phẫu thuật cấy ghép xương chữa trị hoại tử chỏm xương đùi, để xác định hiệu quả của phương pháp này còn cần thêm một đoạn thời gian nữa.

Hiện tại chưa thể biết được điều gì.

Tất cả mọi người đều đang chờ đợi hiệu ứng thực sự của ca phẫu thuật trị liệu này.

Nếu thật sự có thể trị liệu, vậy không hề nghi ngờ gì nữa, ca phẫu thuật này có thể thay đổi cuộc đời của những quân nhân phải tiếc nuối, thương tâm rời khỏi quân đội sau chấn thương.

Nói khoa trương hơn một chút, ca phẫu thuật này cũng có ý nghĩa cực kỳ to lớn đối với sự phát triển và bảo hộ Tổ quốc của quân đội nhân dân

Lão Mã bay thẳng về thủ đô.

Những người khác lại trực tiếp trở về An Dương.

Cha của Đặng Minh vẫn đang ở nước Mỹ, khẳng định anh ấy sẽ không về nhà, còn những người khác đều đã chuyển nhà tới thành phố An Dương.

Vừa trở về, bọn họ đã được nhân viên quân khu tự mình ra đón ở nơi máy bay hạ cánh, hành động này cũng vì bảo hộ an toàn tuyệt đối cho họ.

Dọc theo đường đi, nhìn đèn màu đủ mọi loại hình dạng trên đường phố, tất cả mọi người đều cảm thấy rất đặc sắc.

Mà chuyện khiến Trần Thương ngoài ý muốn chính là trên đường bọn họ đi, lại có rất nhiều những người ngoại quốc.

An Dương thay đổi quá quá rõ ràng

Trần Thương về đến nhà, vừa mới mở cửa ra, đột nhiên thấy Trần Dương đang đứng trong phòng khách, trừng to hai mắt nhìn chằm chằm vào Trần Thương.

Thật lâu sau, đột nhiên nó nói một câu:

- Ba ba! Ba ba ba ba

m thanh ngây ngô của thằng nhóc còn bú sữa, trực tiếp khiến cho trái tim Trần Thương tan chảy.

Anh chẳng quan tâm tới chuyện thay quần áo, chỉ trực tiếp đem Trần Dương ôm lên cao, trêu chọc khiến cho nhóc con ấy lạc lạc lạc cười khanh khách không ngừng.

Tần Duyệt thấy vậy, cũng tranh thủ thời gian đi ra. Sau khi cô nhìn thấy Trần Thương, chỉ không mặn không nhạt nói một câu:

- Trở về rồi sao?

Sau đó kéo Trần Dương học đi bộ.

Trần Thương lập tức trợn tròn mắt:

- Này, anh trở về em chỉ phản ứng như vậy thôi sao? Không phải em nên tỏ ra cực kỳ vui mừng sao?

Tần Duyệt cười hì hì nói:

- Hiện tại, em đã có Tiểu Dương Dương, còn cần anh làm gì?

Trần Thương lập tức nghẹn lời.

Lúc xế chiều, bên ngoài có tuyết rơi, hiện tại người một nhà mới bắt đầu đặt mua đồ tết.

Dọc theo đường đi, bọn họ gặp rất nhiều người nước ngoài.

Bọn họ cũng đang đặt mua đồ tết.

Có một thứ gọi là ảnh hưởng văn hoá, đang chậm rãi thẩm thấu vào tất cả những người bạn bè ngoại quốc đang sinh sống ở nơi đây.

Thời đại bây giờ, giữa quốc gia và quốc gia, dân tộc cùng dân tộc, hai bên so sánh với nhau không chỉ là khoa học kỹ thuật, mà điều quan trọng nhất chính là văn hóa.

Nếu khiến cho văn hoá thay đổi, thậm chí đánh mất bản sắc dân tộc, đó mới là một chuyện kinh khủng.

Thử tưởng tượng mà xem, một ngày nào đó trong tương lai, toàn thế giới đều đang nói tiếng Trung Quốc…

Bầu không khí trong siêu thị cực kỳ náo nhiệt, Trần Dương ngồi bên trong xe đẩy, trừng to mắt nhìn thế giới náo nhiệt này, nó tỏ ra vô cùng hiếu kỳ.

Đặc biệt là tại khu đồ chơi, khi nó nhìn thấy Siêu Nhân Điện Quang, nhìn thấy Transformers, nhìn thấy xe đua cùng máy xúc... Dáng vẻ lưu luyến thật lâu không nỡ rời đó, khiến cho Trần Thương cảm thấy rất hài lòng.

Kỳ thật rất nhiều khi Trần Thương lo lắng có thể Trần Dương quá mức yêu nghiệt hay không.

Hiện tại xem ra, nó vẫn giống những người bạn nhỏ bình thường khác.

Đây là chuyện tốt.

Trần Thương hi vọng Trần Dương có một tuổi thơ hoàn chỉnh.

Thế nhưng... Khi Tần Duyệt nhìn thấy Trần Dương đang chăm chú hướng ánh mắt vào đám đồ chơi, tới mức trợn cả mắt lên, nước bọt chảy đầy đất... Cô lập tức nở nụ cười.

Sau đó đặt Trần Dương xuống đất, cười nói:

- Dương Dương, con thích cái gì thì tự mình chọn đi

Ngộ tính của Trần Dương rất mạnh, nó đã có thể nghe hiểu rất nhiều lời người khác nói.

Dĩ nhiên nó lập tức đi đến đống đồ chơi ở phía trước, chỉ vào một bộ lắp ráp Siêu Nhân Điện Quang, còn có một đống lớn đồ chơi.

Dù chưa từng chơi qua nhưng đứa nhỏ nào cũng biết, đây là những món đồ chơi rất vui, thậm chí nó còn nhét vào một đống lớn Lego.

Trần Dương thấy thế, hài lòng ôm chân Tần Duyệt, hài lòng gọi mẹ mẹ.

Trần Thương thấy thế, lập tức cười lạnh một tiếng

Anh cười rồi đi tới bên cạnh Trần Dương, lấy tất cả đống đồ chơi trong giỏ ra, bỏ về vị trí cũ.

Một màn này, khiến cho Trần Dương nhìn mà trợn tròn mắt.

Trần Thương ôm lấy Trần Dương, cười nói:

- Con trai không mua đồ chơi nha! Chúng ta mua cái này... Những thẻ sách, tấm thẻ động vật...

Nhìn thấy Trần Thương đem một đống sản phẩm bồi dưỡng trí tuệ cho trẻ nhỏ đặt vào trong xe, Trần Dương sửng sốt.

Nó còn nghe thấy ba ba thầm thì trong miệng một câu:

- Đây mới là tuổi thơ hoàn chỉnh

Tần Duyệt nhịn không được trợn tròn mắt.

- Có ý gì sao?

Trần Thương như có điều suy nghĩ:

- Nếu tuổi thơ mà không bị ba mẹ từ chối không cho mua đồ chơi, vậy không phải tuổi thơ hoàn chỉnh! Cần gì mấy thứ đồ chơi đó chứ?

Nói xong, Trần Thương chững chạc đàng hoàng nói với Tần Duyệt:

- Hiện tại còn sớm...Chờ tới khi con trai chúng ta lớn thêm một chút, chúng ta có thể mua sách. Lại lớn thêm chút nữa, ta sẽ mua các loại sách luyện tập, vở học tập, đúng, quan trọng nhất là bài tập nghỉ đông và nghỉ hè, sau đó cho nó tới học những trường luyện thi...

Tần Duyệt nghe vậy, lại nhìn qua Trần Dương đang tỏ ra vô cùng đáng thương bên cạnh, nhịn không được nở nụ cười rạng rỡ như hoa, sau đó sắc mặt hiện lên một chút thương xót.

- Anh quá xấu! Thật sự là... Ác ma ba ba! Anh muốn bắt nạt con trai em lúc nó còn chưa hiểu chuyện đúng không?

Lúc này mặc dù Trần Dương không phải thực sự hiểu rõ ràng sách bài tập cùng luyện tập nghỉ hè là cái gì.

Nhưng nhìn đồ chơi càng ngày càng đi xa, Trần Dương vẫn yên lặng không nói, thậm chí nó còn có một loại ưu thương nhàn nhạt.

Trần Thương thấy thế, đột nhiên nói:

- Vợ à, tại sao nó vẫn không khóc nhỉ? Nếu không... Chúng ta thử một chút xem làm thế nào mới khiến nó bật khóc?

Tần Duyệt lạnh run cả người:

- Anh là ma quỷ sao?

Hình như Trần Dương có thể từ trên mặt Trần Thương nhìn thấy hàng chữ:

- Nếu như sinh con không phải vì tìm người để chơi đùa, vậy sẽ không có chút ý nghĩa nào

Bình Luận (0)
Comment