Làm bác sĩ có rất nhiều chỗ tốt.
Khi Trần Thương còn nhỏ, anh đã cực kỳ hâm bộ đứa bé béo mập trong thôn.
Bởi vì ông của nó là bác sĩ trong thôn.
Hàng năm cứ tới khi đến ăn tết, là trong nhà nó đầy sữa bò bánh mì điểm tâm bánh bích quy… Ăn không hết.
Cho nên lúc đó Trần Thương đã quyết định sau này anh muốn làm bác sĩ.
Mục tiêu chính vì điểm tâm và bánh bích quy ăn không hết.
Hai ngày này là ngày bệnh viện nghỉ, nhưng Trần Thương vẫn phải ra ngoài xem bệnh.
Thế nhưng.. Không biết vì sao hai ngày này dường như tất cả người bệnh trong phòng khám bệnh đã đạt được sự thống nhất nào đó, khiến cho lúc anh xuất hiện, đều thấy bọn họ mang theo bao lớn bao nhỏ chứa đầy quà tặng.
Còn có rất nhiều người bệnh ở rất xa cũng tự mình chạy tới đưa một chút đặc sản.
Những thứ này không phải đồ quý giá, nhưng đều là tâm ý của bọn họ.
Có gạo kê, có một chút thịt khô nhà làm, còn có lạp xưởng hun khói tự tay chế biến...
Nói tóm lại, những đồ vật này chất đống trong phòng khám bệnh không cách nào chứa hết được.
Khi nhìn thấy mặt anh, tất cả mọi người đều đồng thanh nói:
- Bác sĩ Trần, may mắn mà có cậu, nếu không, hiện tại xx nhà ta còn chưa khỏi bệnh được
- Giáo sư Trần, đa tạ cậu làm phẫu thuật cho xxx nhà ta, quá cảm ơn
...
Nghe thấy những lời này, từ đáy lòng Trần Thương tràn đầy cao hứng.
Vào lúc này, anh mới hiểu được.
Điều trân quý nhất mà bác sĩ nhận được không phải những thứ như điểm tâm hay bánh bích quy kia, mà chính là ẩn đằng sau những món quà nho nhỏ đó, đều là sự chân thành biết ơn của người khác.
Nhưng rất rõ ràng Trần Thương không cách nào ăn hết.
Mấy ngày nay, các sinh viên theo quy chế cũng theo các bác sĩ đi làm.
Trần Thương dứt khoát cho các sinh viên thực tập mấy thứ này.
Sau đó, thống nhất với bệnh viện phát thêm cho mọi người 500 đồng xem như tiền ăn tết.
Tiền không nhiều, quà tặng không đắt, nhưng rất ấm lòng người.
Trần Thương cũng từng trải qua quãng thời gian đó.
Anh cũng biết khoảng thời đó không hề dễ chịu.
Vì vậy, anh thường xuyên để những bác sĩ chủ quản kia quan tâm hơn một chút tới đám sinh viên đi theo bọn họ, cũng tạo điều kiện cho bọn họ cầm phiếu ăn miễn phí tới căn tin, đây là sự giúp đỡ cực kỳ hợp lý.
Không thể không nói, ngày lễ ngày tết, là khi bác sĩ vui vẻ nhất, vì ít ra bệnh nhân của mình vẫn sống mạnh khỏe, hoặc ít ra mình cũng đã cố gắng hết sức để cứu vớt một số gia đình.
Đương nhiên, cũng có một vài phòng ban.
Khi bọn họ nhận được người bệnh, chỉ điều trị được vài ngày, bệnh nhân đó đã ra đi... Sau đó người nhà của bọn họ sẽ mang thuốc đưa lại cho bác sĩ chủ quản, để anh ta chuyển số thuốc đó tới tay những người cần giúp đỡ.
Đó chính là người bệnh ung thư.
Hai ngày qua, lão Tần thật không vui.
Bởi vì khi ông ấy thấy người ta đưa tới một chút thuốc, ông ấy lập tức biết được có một người bệnh lại rời khỏi thế giới.
Nhưng dù bác sĩ cảm nhận như thế nào, họ cũng không thể phủ nhận được, hương vị Tết càng ngày càng tới gần
Đảo mắt một cái đã tới đêm giao thừa.
Từ sau khi Trần Thương và Tần Duyệt kết hôn.
Hình như người nhà Trần lại có thêm một truyền thống, đó chính là ăn tết ở An Dương.
Dù sao để cha mẹ Tần Duyệt người ta ăn tết một mình cũng rất cô đơn.
Vì vậy, sau này mọi người cũng dứt khoát tính toán, và thống nhất sẽ tập trung ở nhà Trần Thương ở An Dương ăn tết.
Thế nhưng cứ như vậy
Trần Thương phát hiện khoảng không gian trong nhà mình không đủ lớn.
Vì vậy, anh lập tức gọi điện cho Trịnh Quốc Đàm, đặt trước một căn biệt thự.
Chờ khi sang năm mới, khi mọi người tụ tập ở nơi đó, sẽ có khoảng không gian đủ rộng rãi.
Có điều căn phòng nhỏ vẫn rất náo nhiệt.
Khi cả một nhà tụ tập trong khoảng không gian chưa tới 150 mét vuông, quả thực có chút chen chúc.
Huống chi, năm nay trong nhà còn có thêm một thành viên mới: Tiểu Trần Dương
Khi giao thừa, dĩ nhiên hoạt động thống nhất của nhân dân cả nước, chính là xem tiết mục cuối năm.
Kỳ thật tiết mục cuối năm năm nay đã cho Trần Thương vé vào cửa, nhưng... Cuối năm, nếu không có nhiệm vụ đặc biệt, làm gì có ai nguyện ý tới hiện trường chứ?
Hơn nữa, hiện tại Trần Thương đang muốn làm một vú em hợp cách
Vì lẽ đó, anh dứt khoát đưa vé vào cửa cho người nhà lão Mã.
Trên thực tế, từ xưa tới nay, đón giao thừa ở nhà luôn là một điều rất hạnh phúc đối với gia đình họ Trần.
Nhà họ Trần có cái một truyền thống quen thuộc, buổi tối đêm ba mươi, sau khi cơm nước xong xuôi, cả nhà sẽ quây quần làm sủi cảo để sáng sớm ngày mai ăn.
Cũng coi như là một truyền thống hơi cũ kỹ.
Bởi vì sẽ bày ra một tấm thớt thật lớn, sau đó người một nhà vây quanh nó cùng nói chuyện phiếm, còn hai người Trần Đại Hải và Dương Giai Tuệ phụ trách làm sủi cảo.
Trần Thương và Trần Lạc phụ trách nói một chút về những chuyện hai người gặp phải trong cuộc sống, hoặc trong công việc, còn trò chuyện một chút về những chuyện lặt vặt đời thường.
Mặc dù bình thản, nhưng lại hạnh phúc
Trần Thương nhớ lại vài năm trước đây anh bận rộn, đến mức không có thời gian về nhà ăn tết, nói thật... Trong lòng anh cũng cảm thấy khó chịu.
Rồi tới sau này khi làm cha, Trần Thương mới phát hiện mình lại trở nên hay ưu phiền hơn không ít.
Lúc này, cũng không ngoại lệ.
Bốn người lớn tuổi trong nhà làm sủi cảo, những người khác thì vừa nói vừa cười tán gẫu.
Thế nhưng... Trần Dương cũng không cam chịu chơi một mình, nó nhất định phải tới tham gia náo nhiệt.
Với tư cách bảo bối của cả nhà, cộng thêm là đồ chơi của Trần Thương, thuộc tính giả vờ đáng yêu của Trần Dương rất cao, nhất định là di truyền từ mẹ của nó.
Dù sao từ nhỏ Trần Thương đã thường xuyên bị bị Trần Đại Hải đánh.
Trần Thương cảm thấy chuyện này xảy ra vì tự anh mang theo thuộc tính châm biếm.
Nhưng, khi nhóc con này nhìn thấy mọi người làm sủi cảo, nó lập tức mở to đôi mắt tròn xoe ra nhìn chằm chằm vào đám người.
Sau nửa ngày, Trần Dương bắt đầu phát động kỹ năng giả vờ đáng yêu, kêu nội nội, gọi ngoại ngoại.
Ừm ánh mắt của nhóc con này rất hoạt bát
Nó biết rõ người nắm quyền trong hai gia đình này chính là nội nội và ngoại ngoại của nó.
Quả nhiên, Dương Giai Tuệ trực tiếp ôm Trần Dương tới bên cạnh cái thớt làm sủi cảo.
Khi nhóc con này nhìn thấy bột mì, dường như nó vừa phát hiện ra một loại thuốc kích thích vậy, sau đó nó bắt đầu tự giải trí tự vui.
Một lát sau, nó lại cảm thấy bột mì chơi không vui, vì vậy dứt khoát phải khóc kêu gào đòi làm sủi cảo, và mọi người không cách nào dỗ dành được nó hết.
Rơi vào đường cùng.
Mọi người chỉ có thể cho nó một cái vỏ sủi cảo... Bên trong bọc một chút nhân bánh sủi cảo.
Thế nhưng, sau khi nhóc con này suy nghĩ một chút, đôi tay nhỏ của nó lập tức bóp lấy.
Không bao lâu sau, một sủi cảo ra lò.
Đám người nhìn chằm chằm vào cái sủi cảo hoàn chỉnh này, đều có chút trợn mắt há hốc mồm
Cái này cũng...
Quá tròn đi?
Không sai
Trần Dương tự nhiên sẽ không biết nắm, nó chỉ biết lấy vỏ sủi cảo vo lại thành một cục, sau đó xoa nắn xoa nắn, cuối cùng hoàn thành, thậm chí... Quả cầu này còn cực kỳ tròn trịa.
Tròn vo, cực kỳ giống chè trôi nước.