Không bao lâu, một cái sủi cảo khác hình tam giác ra lò.
Tất cả mọi người không biết nên khóc hay cười.
Bởi vì mặc dù bọc rất kỳ quái, nhưng thực sự là nhìn nó... Rất đẹp, quan trọng nhất là rất đúng quy tắc
Tròn rất đúng chỗ, vuông cũng rất ngay ngắn.
Thấy một màn này, Trần Thương hơi nhíu mày.
Chẳng lẽ đây là biểu hiện của thuộc tính đôi mắt mỹ lệ được di truyền?
Nghĩ như vậy, anh cũng cảm thấy có chút thần kỳ.
Cuối cùng, nhóc con này cũng thức tỉnh một thiên phú rồi sao?
Không tệ
Ưu tú
Nhưng, rất nhanh Trần Thương đã hối hận vì khen nó sớm như vậy.
Bởi vì nhóc con này bắt đầu nhảy qua chơi bột mì.
Vì thế, Trần Thương phải mang nhóc con đi tắm rửa
Thậm chí... Tiểu Trần Dương bình thường không bao giờ tè ra quần, hôm nay nó lại cố ý tè vào quần của Trần Thương.
Bất đắc dĩ, hai người phải cùng nhau tắm rửa.
Sau đó, nhóc con này tỏ ra hài lòng ghê gớm.
Giằng co một hồi lâu, thời gian đã không còn sớm.
Nhưng bên ngoài vẫn đèn đuốc sáng trưng, vì tới mười hai giờ, còn phải pháo hoa.
Đây là lần đầu tiên Trần Dương ăn tết, cũng là lần đầu tiên nó nhìn thấy cảnh tượng như vậy, vì vậy nó vô cùng hưng phấn tới quên cả ngủ.
Tần Duyệt xoay người đi ngủ.
Trước khi đi cô giao cho Trần Thương một cái bình sữa.
Lúc này, Trần Thương cũng mệt mỏi cực kỳ, anh cũng muốn đi ngủ.
Thế nhưng... Khi Trần Thương sắp đi ngủ, nhóc con kia lại làm anh tỉnh lại, khiến cho anh dở khóc dở cười.
Nhìn biểu cảm trên khuôn mặt nhóc con kia, Trần Thương luôn có một loại ảo giác, nhóc con này cố ý làm như vậy
Không phải chỉ là không cho con mua đồ chơi thôi sao?
Con lại mang thù như thế
Trần Thương phảng phất thấy nhóc con này lại nói:
- Nếu như cha không phải dùng để chơi xấu, vậy sẽ không còn chút ý nghĩa nào
………..
Bệnh viện nhân dân số hai của tỉnh Đông Dương mới xây dựng xong hai toà nhà cho người thân mới, còn đặt ngay ở gần bệnh viện.
Coi như trợ giúp giải quyết vấn đề phòng ở cho công nhân viên chức làm việc trong bệnh viện.
Đặng Minh cũng được chia một phòng ở, mặc dù chỉ hơn sáu mươi mét vuông, nhưng đối với người vẫn còn độc thân như Đặng Minh, phòng ở này đã đầy đủ rồi.
Buổi tối ngày mùng ba tết, đột nhiên có tuyết rơi.
Tuyết rơi lất phất cả bầu trời, phối hợp với ánh đèn hoa mỹ, mang tới cho mỗi người một loại mỹ cảm khác hẳn ngày thường.
Ngay ở phòng trực ban, vào lúc Trần Bỉnh Sinh đi xuống lầu, đã thấy Đặng Minh ngồi bên trong một văn phòng bác sĩ dưới lầy xem video.
- Hả? Tại sao lại là cậu?
Lão Trần hiếu kỳ hỏi.
Đặng Minh cười cười:
- Tôi chỉ có một mình, lại cảm thấy ở nhà cũng không có chuyện gì làm, vì vậy đã để nhóm lão sư An bọn họ trở về ăn tết rồi.
Lão Trần nghe vậy, đột nhiên nở nụ cười:
- Đi thôi, ngược lại nhàn rỗi không có chuyện gì, đi ra ngoài hút điếu thuốc?
Đặng Minh rất dễ tính, anh chỉ cười cười, tắt máy vi tính đi, sau đó theo lão Trần ra sân bệnh viện.
Khoảng sân này rất lớn, còn có một ngôi đình kiểu Trung Quốc, hiện tại đã hơn mười một giờ khuya, bên ngoài cũng không còn quá nhiều người.
Hai người ngồi bên trong cái đình, hút thuốc, nhìn trời tuyết mênh mông ngoài kia, lại cảm thấy có một loại phong vị khác thường.
Lão Trần đột nhiên nói:
- Trước đây khi nhóc con Trần Thương này còn đi theo tôi, cậu ấy cũng giống như cậu, năm nào cũng trực ban thay tôi. Hiện tại... Tôi lại phải trực ban thay cậu ấy
Nói xong, lão Trần cười mắng một câu.
Đặng Minh cười cười, chuyện của Trần Thương là một truyền kỳ trong bệnh viện số hai tỉnh.
Nói thật, anh chính là người đã định trước sẽ được ghi tên vào sử sách của giới y học ở bệnh viện số hai tỉnh, ở thành phố An Dương, thậm chí ở Trung Quốc.
Lão Trần đột nhiên hỏi:
- Đặng Minh, tôi đã để ý rồi, tại sao cậu không chịu tìm bạn gái đi? Cậu cũng không còn nhỏ nữa, lần này, cậu được chia phòng rồi, nếu có đối tượng, lại được chia cho một căn nhà ba buồng. Nếu cậu đã tới nơi này, vậy có muốn an cư lạc nghiệp luôn không?
Đặng Minh không giống những người khác, ở anh luôn có cảm giác ngăn cách với mọi người.
Dĩ nhiên không phải nói người khác không tốt
Đặng Minh làm người rất trượng nghĩa, tính cách cởi mở, dáng người cao lớn, khuôn mặt anh tuấn, vẫn luôn là đối tượng không ít cô gái trẻ trong khoa mơ ước.
Mà còn ngày thường hầu như anh không bao giờ từ chối những yêu cầu của người khác.
Nhưng người này hình như rất ít để ý tới vấn đề cá nhân của mình, mang tới cho người ta một loại cảm giác rất phóng túng, hình như ngày mai ngay lập tức anh có thể rời khỏi Đông Dương.
Nghe được lời lão Trần nói, Đặng Minh nhịn không được thở dài, sau đó khi anh hút xong điếu thuốc, lập tức ném nó đi, lúc đó mới thốt lên:
- Tôi... Kỳ thật đã kết hôn, nhưng cô ấy mất rồi.
Một câu này, khiến cho lão Trần sửng sốt.
Đặng Minh lại tiếp tục:
- Đã nhiều năm rồi, cô ấy là người Tứ Xuyên, chúng tôi quen biết nhau ở New York, cô ấy cũng là bác sĩ cấp cứu, chúng tôi có hứng thú giống nhau, vì vậy quen biết không bao lâu, chúng tôi đã kết hôn. Ở nước ngoài, người ta không mấy coi trọng người Trung Quốc chúng ta, nếu anh muốn được người khác tán thành, vậy anh phải ưu tú hơn người khác rất nhiều. Cô ấy rất muốn hơn người, cũng rất liều mạng, muốn chứng minh chúng ta không kém cỏi như người khác nghĩ. Nhưng... Loại liều mạng này của cô ấy cũng dẫn đến áp lực tinh thần rất lớn, một lần nửa đêm làm nhiệm vụ, đã xảy ra tai nạn xe cộ. Tôi là bác sĩ mổ chính trong ca mổ cứu sống cô ấy... Nhưng tôi lại không thành công. Tôi còn nhớ rõ cô trước khi cô ấy ra đi đã cười nói với tôi: Chồng à, anh có thể
- Vì vậy tôi vẫn luôn mãi suy nghĩ, nếu như lúc ấy tôi có thể ưu tú hơn một chút, có thể thay đổi số phận của cô ấy hay không?
Nói đến đây, hai mắt Đặng Minh trở nên mông lung.
Lão Trần im lặng.
Ai có thể nghĩ tới, một Đặng Minh ngày thường luôn ung dung tự tại như thế, nhưng lại có một góc cạnh không muốn người khác biết như thế này.
Nhưng, chuyện này lại khiến cho người ta đau lòng.
Thân là bác sĩ, làm phẫu thuật cho thân nhân của mình, lại không thành công... Loại thống khổ và tra tấn này không phải người bình thường có thể chịu được.
Đây cũng là vì sao có câu nói: dao sắc không gọt được chuôi.
Câu này không chỉ nói về chính mình, còn bao gồm cả thân nhân của mình nữa.
Bên này, Đặng Minh chủ động muốn rút một điếu thuốc từ tay lão Trần, sau khi rít một hơi, anh lại nói:
- Sau đó, tôi đã trầm cảm một khoảng thời gian rất dài, bởi vì mỗi lần thấy máu, hay cầm lấy dao mổ, tôi đều run rẩy...
- Có ngày hôm nay, tất cả là nhờ công lao của cha tôi, là ông ấy vẫn luôn khuyên bảo tôi, sau đó tôi mới thoát ra được, cũng nhờ những lời cô ấy trăn trối, cô ấy hi vọng tôi có thể trở thành một bác sĩ ưu tú, có thể khiến cho cô ấy kiêu ngạo.
- Dưới một loại cơ hội ngẫu nhiên, tôi đi vào con đường làm bác sĩ không biên giới, chí ít ra tôi cũng cảm thấy sinh mệnh của mình có một chút bấu víu.
Tuyết dưới ánh trăng rơi càng ngày càng nhiều.
Đặng Minh cũng bình thường trở lại.
Mà đúng lúc này, đột nhiên điện thoại của lão Trần vang lên.
- Chủ nhiệm Trần, ở thôn trang Tây Chử, thuộc trấn Nam Loan huyện Tiêu có một đứa bé chơi pháo hoa, bị pháo nổ khuôn mặt, tình huống rất nghiêm trọng...
Lão Trần nghe vậy, vội vàng đứng lên, vỗ bả vai Đặng Minh:
- Đi thôi, có nhiệm vụ