Năm hết tết đến rồi, thật sự bọn họ rất sợ loại chuyện này.
Tại sao quốc gia phải cấm pháo hoa và pháo nổ, đương nhiên chủ yếu vì ngăn ngừa ô nhiễm, nhưng... Hàng năm loại tổn thương do những chất nổ này cũng không ít.
Đặng Minh nói với lão Trần:
- Lão sư Trần, tôi đi cho, bệnh viện có chuyện gì anh vẫn phải hỗ trợ.
Sư phụ xe cấp cứu đã làm tốt chuẩn bị.
Kỳ thật thôn trang Tây Chử cách đó không xa, là một cái thôn thuộc thị trấn ngay gần thành phố An Dương, ở vào khoảng giữa của huyện Tiêu và An Dương, vì lẽ đó người nhà bệnh nhân không trực tiếp đưa đi huyện Tiêu.
Thế nhưng hiện tại tuyết rơi rất dày, ngày càng lạnh hơn, đã tới nửa đêm rồi, chạy xe rất nguy hiểm.
Sau khi Đặng Minh chuẩn bị một phen, anh chỉ mang theo y tá Tần Nhã Lệ, hai người lập tức xuất phát.
Sư phụ lái xe lẩm bẩm trong miệng:
- Cũng may vì tuyết vừa rơi, nếu tuyết rơi từ buổi chiều, sẽ phiền toái hơn, gần sang năm mới rồi, những đứa trẻ vẫn khiến người ta không bớt lo được
Xe chạy trên đường, xung quanh có rất ít người đi đường và xe.
Tất cả mọi người đều ở trong nhà ăn tết.
Lộ trình bình thường chỉ cần 40 phút nhưng bây giờ bọn họ phải đi mất một tiếng đồng hồ.
Khi tới trong thôn, một người đàn ông trung niên đang đứng tại cửa thôn dẫn đường cho họ, vừa tới cửa nhà, đã nghe thấy tiếng khóc lớn của người mẹ.
Đặng Minh ôm lấy cái hộp trực tiếp chạy vào.
Thấy một đứa nhỏ khoảng chừng bảy tám tuổi đang ôm mặt nằm trên ghế sô pha, trong nhà có một đống người, bao vây tại một chỗ, ai nấy đều chân tay luống cuống, mẹ đứa nhỏ thì khóc sưng cả hai mắt.
- Mọi người tránh ra cho bác sĩ vào
Sau khi Đặng Minh đi vào, anh lập tức gỡ tay đứa trẻ ra.
Lập tức thấy trên mặt nó đã bị nổ tới mức da tróc thịt bong, thế nhưng... Đây không phải mấu chốt nhất, những thứ ngoại thương này, nói trắng ra, chỉ là chuyện nhỏ.
Mấu chốt nhất là, Đặng Minh rõ ràng thấy bên trong con mắt người bệnh bị cắm vào một cái que cùng dạng với xiên nướng.
Đây là một loại pháo hoa tên là ‘Thoán thiên hầu’, một cây gậy mang theo thuốc nổ.
Chắc khi nó nổ đã lập tức bắn vào trong mắt đứa nhỏ.
Đặng Minh thấy thế, lập tức biến sắc.
Cây gậy này trực tiếp đâm vào con mắt sao?
Mặc dù lực trùng kích không phải rất lớn, nhưng khẳng định đã tổn thương đến dịch thể và thủy tinh thể.
Nhổ ra sao?
Khẳng định không thể
Cây gậy này khẳng định đã đâm rách củng mạc, giác mạc và đến khu vực thủy tinh thể.
Đặng Minh cầm đèn pin hơi quan sát một phen, sau khi so sánh sự sâu cạn của cây gậy, anh không nhịn được bắt đầu trầm mặc.
- Tình huống tương đối nghiêm trọng, ai là người thân của đứa nhỏ này?
Vào lúc này, người đàn ông dẫn đường và người phụ nữ đang thút thít khóc cùng đi tới.
- Là chúng ta, bác sĩ, rốt cuộc con của chúng tôi sao rồi? Nó sẽ mù ư? Về sau nó còn có thể nhìn được nữa không?
Đối với thân thể con người, con mắt tuyệt đối được xem như một khu vực qaun trọng, thậm chí có thể nói là đây chính là nơi có khoảng cách gần với bên ngoài nhất, cũng là khu vực có năng lực phòng ngự kém nhất.
……….
Bây giờ, nhìn tình huống một con mắt bị đâm xuyên qua, chưa kể đến chuyện này có nghiêm trọng hay không, chỉ cần hình ảnh này đánh vào thị lực người nhìn cũng đã đem lại cảm giác sợ hãi so với bị đâm một dao còn nghiêm trọng hơn.
Đặng Minh nhìn người phụ nữ đầy sợ hãi cùng trông mong đang nhìn chằm chằm mình.
Anh nghiêm túc nói:
- Tình huống của bệnh nhân không hề lạc quan, về cơ bản cây gậy đâm rách cả củng mạc, giác mạc, thuỷ tinh thể…Hi vọng thuỷ tinh thể bị tổn thương không quá nghiêm trọng.
- Chắc sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng, tuy nhiên tình hình cụ thể ra sao vẫn cần phải chụp X quang xong mới có thể nói tiếp được.
Đặng Minh nói có vẻ rất bảo thủ.
Bởi vì chỉ tính riêng thuỷ tinh thể đã bị đâm rách cùng với trị liệu thoát vị đã rất khó khăn.
Cũng bởi vì so với bệnh đục thuỷ tinh thể thì loại bỏ thoát vị tinh thể mang tính chất nguy hiểm hơn nhiều, nếu cứ mù quáng mà phẫu thuật sẽ có khả năng làm ảnh hưởng đến thị lực, thậm chí là mất đi một con mắt.
Nghe Đặng Minh nói như vậy, mẹ cậu bé không kiềm chế được mà khóc nấc lên.
- Bác sĩ, cầu xin bác sĩ cứu lấy con tôi.
Lúc này, cậu bé đã bị doạ đến ngất đi.
Đặng Minh tiến hành cắt ngắn cây gậy, đổi vị trí thuận tiện hơn, để tránh trong quá trình điều trị sẽ gây tổn thương lần thứ hai cho mắt.
Lên xe, tranh thủ thời gian liên hệ với bệnh viện, bố trí bác sĩ cấp cứu.
Khi trên đường về bệnh viện, xe đi chậm hơn.
Bởi vì lúc này, mặt đường đã kết băng, lái xe cũng thận trọng sợ hãi.
Tuyết rơi lớn như thế, xe cứu thương lại nặng, cơ bản lái xe cũng thận trọng không dám đi quá nhanh.
Lúc về đến bệnh viện đã hơn 2h sáng.
Bác sĩ trực ban khoa mắt xuống rất nhanh.
Nhưng chỉ có một y trưởng tầm ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, tên Vương Khánh xuống.
Quan sát thấy tình huống con mắt của bệnh nhi, liền vội vàng bố trí kiểm tra hình ảnh.
Lão Trần thấy thế, không nhịn được hỏi:
- Vương Khánh, chủ nhiệm của các cậu đâu?
Vương Khánh cũng rất sốt ruột, vội nói:
- Chủ nhiệm đã về nhà, bây giờ tuyế rơi lớn, chủ nhiệm không kịp đến.
Lão Trần gật đầu, nhỏ giọng hỏi:
- Cậu có thể không?
Vương Khánh nghe lão Trần hỏi, trong lòng cũng lo lắng bất an.
- Lão Trần, tôi ăn ngay nói thật, về phẫu thuật tôi không có vấn đề gì, nhưng mà…Người phẫu thuật mắt lại khác nhau, cơ bản hiệu quả không giống nhau, anh hiểu không?
- Trường hợp này cung mạc, giác mạc, thuỷ tinh thể xác định là đều đã hỏng! Nếu có thể khâu lại thì cũng là sử dụng thuỷ tinh thể nhân tạo khâu đổi mới lại.
- Đây không phải là một ca phẫu thuật đơn giản, tôi chỉ có thể nói là sẽ cố hết sức.
Vương Khánh nói thêm:
- Nếu không, bây giờ liên hệ với bệnh viện chuyên khoa mắt, đưa bệnh nhi này đi bệnh viện mắt làm cũng được.
Lão Trần trầm ngâm hồi lâu:
- Không kịp nữa rồi, bây giờ có đưa qua bệnh viện mắt cũng phải chờ đợi thủ tục rất lâu, tôi gọi điện liên hệ sắp xếp, chúng ta thực hiện phẫu thuật ở đây thôi.
Vương Khánh gật đầu, cùng Đặng Minh chuẩn bị trước khi phẫu thuật.
- Tôi làm trợ thủ cho anh.
Đặng Minh nói.
Vương Khánh nghe vậy, không khỏi lau mắt mà nhìn:
- Có thể sao, Đặng Minh, phẫu thuật khoa mắt cậu cậu cũng biết sao?
Đặng Minh cười khổ một tiếng, lắc đầu:
- Từng học, cái gì cũng chỉ biết một chút, lại cái gì cũng không thông.
Đây vẫn luôn là vấn đề của anh ấy
Trần Thương đã từng nói qua vấn đề này với Đặng Minh.
Muốn trở thành một bác sĩ đỉnh cao, nhất định phải tinh thông ở một phương diện nào đó.
Có thể Đặng Minh cảm giác bản thân có lòng mà không có sức.
Không lâu sau, đã có kết quả kiểm tra, hìn phim X quang của bệnh nhi, trong lòng Vương Khánh rơi lộp bộp.
Kéo Đặng Minh sang một bên nói:
- Tình huống này có gì đó không đúng?
- Cậu nhìn, thuỷ tinh thể bị vật này đâm vào, tuy không bị vỡ nhưng lại thoát vị đi vào bên trong thuỷ tinh thể.
- Tuy rằng mức độ nguy hiểm có giảm đi, nhưng độ khó của phẫu thuật lại tăng lên.
Đặng Minh hiểu rõ ý nghĩa trong lời nói của Vương Khánh.
Phải biết rằng, không phải tất cả các ca phẫu thuật cứ có hệ số nguy hiểm cao thì độ khó cũng cao.
Đôi khi lại ngược lại, phẫu thuật không mang tính nguy hiểm quá lớn nhưng lại yêu cầu độ khó lại rất cao.
Cũng giống như, bị đạn bắn vào đầu, chỉ cần không chết người đã là rất thành công, thành công cực lớn