Tình huống bây giờ có rất nhiều lựa chọn.
Bọn họ cần trưng cầu ý kiến của bệnh nhân và người nhà, hỏi rõ ràng tình hình hiện tại mới có thể nói tiếp được.
Nghĩ thế, Vương Khánh đi ra ngoài, tìm người nhà bệnh nhân, bắt đầu giải thích:
- Tình hình bây giờ cụ thể như thế này, con mắt của bệnh nhi bị dị vật đâm rách, tạo thành tổn thương củng mạc thông suốt, cộng thêm thoát vị tinh thể.
- Hiện tại, có hai biện pháp, một là lấy dị vật ra, sau đó bóc tách loại bỏ thuỷ tinh thể, khâu lại củng mạc, rồi tìm kiếm một giác mạc phù hợp, trồng lên thuỷ tinh thể nhân tạo. Nhưng hậu quả là, thuỷ tinh thể thì cần phải thay định kỳ, còn giác mạc cũng phải đợi có người phù hợp hiến cho, hơn nữa cũng không thể được như trước đây.
- Còn biện pháp thứ hai, đó là không cần đến đồ vật khác, vốn chính là tiến hành khâu lại, nếu phẫu thuật thành công, đương nhiên là rất tốt, riêng chi phí thì so với phương pháp kia giảm chỉ còn đến 1/5 thôi.
Tuy nhiên, phương pháp này cũng rất nguy hiểm, nếu phẫu thuật thất bại, khả năng ảnh hưởng xấu đến thị lực, thậm chí có thể bị mù
- Thế nên, điều này cần chính mọi người cân nhắc.
Một lần nữa, quyền lựa chọn trở lại tay người bệnh.
Đôi khi, quyết định phẫu thuật hay không chính là một trận cờ.
Nhìn qua thì có vẻ người bệnh có lựa chọn, kỳ thực không hề.
Lại có vẻ như bác sĩ có lựa chọn, nhưng thực chất cũng không được
Cha mẹ cậu bé đều trầm mặc tại chỗ, bối rối rất lâu.
- Chúng tôi có thể thương lượng với nhau một chút không?
Cha cậu bé nói.
Vương Khánh nhìn đồng hồ, nhẹ gật đầu:
- Nhanh lên nhé
Nhìn hai người họ ra cửa, đứng trong gió tuyết.
Thảo luận rất lâu
Cách cửa thuỷ tinh, có thể thấy người phụ nữ đang tranh chấp cái gì đó.
Nhiều khi, nhìn họ giống như đang lựa chọn, kỳ thật họ chính là đang lần lượt thoả hiệp.
Bọn họ đều chỉ là người bình thường, không nhận ra sự lợi hại của bác sĩ, tiền bạc lại càng không có đầy đủ.
Đôi khi, người ta nói những sinh mệnh khoẻ mạnh trước mặt đều là công bằng.
Thật sự như vậy sao?
Có lẽ đúng như vậy
Sau mười phút, hai người đi vào, trên thân mang theo hơi lạnh.
Lúc này, phòng mổ đã được chuẩn bị xong.
Người cha nói với Vương Khánh:
- Bác sĩ… Tôi đã nghĩ kỹ, tôi chọn phương pháp thứ hai
Vương Khánh sững sờ, anh rất muốn nói với họ, trình độ của anh cũng có hạn thôi.
Thế nhưng… Bây giờ anh có thể nói như thế nào đây?
Bọn họ có lựa chọn sao?
Một lần nữa, Vương Khánh cho người nhà bệnh nhi ký tên xác nhận, sau đó chăm chú nhìn đối phương nói:
- Tôi sẽ cố gắng hết sức
Vừa dứt lời, người cha vừa đi theo Vương Khánh đến chỗ rẽ, đột nhiên quỳ phịch xuống đất:
- Cầu xin bác sĩ cứu thằng bé
Người đàn ông không muốn để vợ mình nhìn thấy cảnh này.
Nhưng … Chính anh ta cũng không có lựa chọn.
Bây giờ xem ra, người đàn ông này cũng rất có tôn nghiêm, rất đáng quý.
Vương Khánh đỡ anh ta dậy.
- Tôi sẽ cố gắng
Nhưng nếu bị một cái đinh đâm vào đầu, để sống sót chắc chắn không thành vấn đề, nhưng mấu chốt ở chỗ phải làm sao để không ảnh hưởng đến cuộc sống sau này.
Tình huống của bệnh nhi hiện tại chính là như vậy.
Thuỷ tinh thể của bệnh nhi bị thoát vị, tổn thương củng mạc thông suốt:
- Nhờ bác sĩ
Người đàn ông quay lưng rời đi.
Đặng Minh nhìn một màn này, hít một hơi sâu, nói:
- Nếu không…Tôi đi tìm lão đại
Vương Khánh:
- Lão đại?
Đặng Minh:
- Chủ nhiệm Trần Thương.
Vương Khánh kích động trừng to mắt nói:
- Chủ nhiệm Trần còn có thể thực hiệ phẫu thuật mắt sao? Không thể nào?
Đặng Minh lại nói:
- Đi hỏi một chút sẽ biết.
…………
Lúc này đã hơn hai giờ sáng.
Nói thật thì, Đặng Minh cũng không muốn quấy rầy Trần Thương.
Nhưng nhìn thấy một người đàn ông quỳ trên mặt đất khẩn cầu giúp đỡ, nói thật thì Đặng Minh cũng rất muốn giúp đỡ anh ta.
Đáng tiếc, năng lực của anh có hạn.
Là một bác sĩ, chuyện hạnh phúc nhất có lẽ chính là cho người đang trong tuyệt vọng một hi vọng ánh rạng đông.
Nghe thấy Đặng Minh khẳng định như thế, Vương Khánh đột nhiên cũng nửa tin nửa ngờ, trong miệng nhỏ giọng thì thầm một câu:
- Chẳng lẽ giáo sư Trần thật sự biết sao?
Đặng Minh cầm điện thoại lên, gọi cho Trần Thương.
Điện thoại vang lên mấy lần liền có người bắt máy.
- Giáo sư Trần?
Thế nhưng... m thanh truyền đến từ điện thoại bên kia giống như một đứa bé đang bú sữa nói một câu:
- Ừm?
Sau đó là một hồi âm thanh vang lên:
- Ba ba... ba ba...
Đặng Minh ở bên này sau khi nghe thấy liền trực tiếp trợn tròn mắt.
Đây là tình huống gì?
Tại sao lại có âm thanh của trẻ con?
Lúc này, quần áo của Trần Thương còn chưa cởi, cứ như vậy mà nằm nghiêng ngủ ở trên giường, điện thoại đặt ở trên đầu, một tên nhóc hai tay cầm lấy điện thoại, đầu ngón chân ở trên đầu Trần Thương.
Mấy ngày nay, Tần Duyệt được nghỉ ngơi thật tốt, nên đang ngủ ở bên cạnh.
Dù sao tên nhóc Trần Dương này cũng ngủ rất ít
Bản thân Trần Thương còn đang nghi ngờ rốt cuộc thì mình đã cho nó ăn sữa hay dược phẩm tinh lực.
Nếu không cũng không đến mức tối nào cũng tra tấn người khác.
Mấy ngày nay, anh đã trở thành vú em cao cấp, mỗi ngày đều trông con trai.
Không thể không nói, dẫn theo con nhỏ còn vất vả hơn cả làm phẫu thuật.
Vào lúc này, Đặng Minh đột nhiên kịp phản ứng lại:
- Dương Dương?
Tên nhóc ở bên kia nhìn chằm chằm vào điện thoại, tràn đầy tò mò:
- Ừm?
Đặng Minh nghe xong, không nhịn được mà trợn tròn mắt, nhưng lập tức loé lên ý nghĩ:
- Dương Dương, gọi ba con
Trần Dương nhìn vào điện thoại, có chút tò mò, đương nhiên là không nghe hiểu ý của đối phương, nhưng... vẫn có thể nghe thấy ý ba ba.
Trần Dương không nhịn được liền kêu một tiếng:
- Ba... ba...
Tiếng nói còn chưa đến, Trần Thương đã quay người lại.
Trong giấc mơ nghe thấy có người nói Trần Dương gọi ba ba.
Trần Thương còn có thể chịu đựng được sao?
Ai muốn chụp mũ cho Trần mỗ?
Xoay người lại, nhìn thấy Trần Dương đang cầm điện thoại di động, bên kia là Đặng Minh.
Vào lúc này, Đặng Minh đột nhiên nghe thấy từng tia hàn ý ở đầu dây bên kia:
- Cậu bảo gọi cái gì?
- Ba ba.
Đặng Minh vừa mới nói xong, liền ý thức được chuyện không thích hợp, vội vàng giải thích nói:
- Không đúng! Lão đại, anh hiểu lầm rồi, tôi... tôi nói là để Dương Dương gọi anh
- Cấp cứu có một bệnh nhân mới đến, một đứa bé trong lúc chơi pháo hoa, bị đâm vào mắt, hiện tại chấn thương xuyên tháu màng cứng cộng với thoát vị của thuỷ tinh thể vào bên trong thuỷ tinh thể, tình huống nói cũng không phải là nguy hiểm, thế nhưng... Độ khó muốn hoàn thành phẫu thuật lại rất cao
- Bác sĩ Khoa mắt đâu?
Trần Thương không nhịn được mà hỏi.
- Chỉ có bác sĩ Vương Khánh đang ở đây.
- Sao cậu biết tôi biết làm phẫu thuật Khoa mắt...?
Trần Thương không nhịn được mà hỏi.
Đặng Minh sững sờ, lập tức lúng túng cười một tiếng, chuyện này... Chẳng lẽ không biết sao? Khoác lác tôi cũng đã khoác lác thay anh rồi
- Chuyện này... Không biết sao?
Trần Thương xoay người cầm lấy điện thoại từ trong tay của Trần Dương, đứng dậy nói:
- Biết, đợi tôi một chút.
Lúc này, Đặng Minh mới thở phào nhẹ nhõm:
- Tôi đã nói rồi mà! Lão đại chuyện gì cũng biết
- Bớt nịnh hót lại
Trần Thương cúp điện thoại, nhìn qua Trần Dương.
Trần Dương cũng mở to mắt mà nhìn chằm chằm vào Trần Thương:
- Ba ba ba ba