Khi Bác Sĩ Mở Hack (Dịch Full)

Chương 604 - Chương 605: Đáng Sợ Là Lòng Người, Không Phải Bệnh Tật! (Phần Một)

Khi bac si mo hack full
Chương 605: Đáng Sợ Là Lòng Người, Không Phải Bệnh Tật! (Phần Một)
 

Vương Thọ nhìn vào vết thương ngoài phần bụng lúc này của Dương Viễn Trung, hít sâu một hơi

Nếu như tối qua mình cho anh ta tiền, vậy bây giờ sẽ không bị đâm vì đòi nợ vậy rồi?

Nghĩ tới đây, Vương Thọ cười giễu một tiếng:

Anh lắc đầu, nếu được trở lại tối hôm qua, anh vẫn sẽ không cho cậu em vợ không đàng hoàng này tiền.

Ngôi sao điện ảnh còn chẳng cứu nổi anh trai cờ bạc rượu chè nhà mình, huống chi giờ anh chỉ là một chủ nhiệm nho nhỏ.

Đây chính xác là một cái động không đáy

Hi vọng chuyện này, có thể cho cậu ta một bài học...

Nhưng mà, điều kiện trước tiên bây giờ phải cứu cậu ta sống đã.

Nói thật, bây giờ Vương Thọ đã chẳng còn chút tình cảm nào với cậu em vợ này, cũng không muốn có liên quan gì với cậu ta nữa.

Đối với người bệnh, anh vẫn phải hết sức cứu giúp. Số điện thoại của Trần Thương, Hà Thông đã đưa cho anh rồi, nhưng bây giờ chẳng phải lúc gọi điện nữa, phải ổn định tình hình người bệnh trước đã.

- Đưa cái kẹp mạch máu chống tràn cho tôi

Vương Thọ nói với y tá.

Sau đó, anh nhìn thoáng qua Hứa Tằng:

- Chủ nhiệm Hứa, anh đến rút dao ra, tôi sẽ cầm máu.

Hứa Tằng nhanh chóng gật đầu, rồi cẩn thận cầm con dao sắc bén dài 3cm từ từ dọc xuống theo lá gan.

Thế nhưng vào ngay lúc này, máu tươi đột nhiên trào hết ra ngoài.

Máu trong tĩnh mạch gần gan liên tục tràn ra, hai tay Vương Thọ lập tức nhuộm đỏ, nhưng ánh mắt lại không chút gợn sóng, lúc này, anh đã ý thức được, độ khó của ca phẫu thuật này, đã vượt khỏi phạm vi năng lực của mình rồi

Khu vực tĩnh mạch bị tổn thương là nằm phía sau vách lá gan, mà lá gan to lớn lại có một khe hở, đang liên tục chảy máu ra, quan trọng hơn chỗ tĩnh mạch gan bị thương đó, là nằm ngay trong lá gan

Trán Vương Thọ liên tục có mồ hôi chảy ra, nếu như không ngăn máu ngừng tràn, vậy ngay cả Trần Thương có tới cũng sẽ phí công

Mà huyết áp còn đang dần hạ xuống...

70... 65... 63...

Không chỉ có anh, Hứa Tằng cũng sắc mặt nghiêm trọng, trán dần chảy ra từng hạt từng hạt mồ hôi lạnh, một dao kia, thật sự muốn mạng người à

Bình thường là nói, “Bậc thầy" đầy kinh nghiệm ra dao, mà vết thương nhẹ, ngay cả là nghiệm thương cũng là một vết thương nhẹ, ngày xưa có nữ sinh viên y nào đó từng mở tiền lệ, đâm bạn trai mười mấy nhát dao, nhưng vẫn tránh chỗ yếu hại.

Mà người cầm dao đi đâm loạn, đa phần toàn là người mới, người trẻ tuổi, nếu không thì là người đần, muốn đòi mạng người

Đương nhiên, không có bọ cánh cam thì đừng ôm việc đồ sứ, không có chuyện gì đừng nghịch dao, phần bụng lại càng có rất nhiều chỗ hiểm trí mạng.

Vương Thọ dùng sức lực của chín trâu hai hổ, cuối cùng lấy kẹp để mạch máu không xâm lấn, kẹp hết chủ tĩnh mạch của gan đang mở miệng lại

Mà vô số động mạch chủ, tĩnh mạch, lá gan mạch máu... bên trong bụng, cả mấy chỗ chảy máu ít cũng toàn bộ bị cầm máu hết.

Đường đường là chủ nhiệm khoa cấp cứu của Đông Đại Nhị Viện, chủ nhiệm ngoại khoa gan mật, chút trình độ ấy vẫn phải có

Nhưng lúc này, cũng không phải phẫu thuật đã an toàn hơn rồi.

Kẹp đóng ở tĩnh mạch gần gan bởi vì cần phải kẹp cho máu bên ngoài khỏi tràn vào, nên đóng chặt vô cùng, dù vẫn có thể duy trì cho máu lưu thông, nhưng nếu kẹp đóng thời gian dài như vậy sẽ xuất hiện vấn đề rất lớn

Người bệnh cũng không phải hồi phục hoàn toàn, chỉ mới đang duy trì trong trạng thái tương đối ổn định, thậm chí còn chưa có thoát khỏi thời gian nguy hiểm

Nhưng mà, về vấn đề bên trong gan, hay tĩnh mạch gần gan, Vương Thọ tự nhận phần trăm nắm chắc của bản thân, không được lớn cho

lám.

Bây giờ phải đi mời Trần Thương thật rồi.

Nghĩ tới đây, Vương Thọ nhìn thoáng qua Hứa Tằng:

- Chủ nhiệm Hứa, tôi đi mời người tới giúp làm tổn thương tĩnh mạch gần gan này.

Hứa Tằng sững sờ, hơi kinh ngạc:

- Chủ nhiệm Vương... Anh không làm được à?

Vương Thọ dừng một chút, thở dài, lắc đầu nói:

- Độ khó ca này quá lớn, tôi có thể sử dụng kẹp để giữ mấy mạch máu không liên quan bị tách rời đã là cố gắng hết sức rồi.

Hứa Tằng nghe đến đó, lập tức ngẩn người, trình độ của Vương Thọ ngoại khoa gan mật là gì?

Đây là đại diện cho cấp bậc của cả tỉnh Đông Dương đấy...

Anh ta không làm được... Vậy ai có thể?

- Anh tìm viện trưởng Tiền à?

Hứa Tằng hỏi.

Vương Thọ nhẹ nhàng cười nói:

- Anh ấy cũng không làm được

Nếu như nói, muốn hiểu thật rõ trình độ khả năng của một người, vậy phải xem thử đối thủ người đó thế nào.

Vương Thọ và Tiền Lượng tranh giành nhau cả một đời, mặc dù là càng tranh càng thua, thế nhưng Vương Thọ cũng chưa bao giờ buông tha.

Hứa Tằng lập tức ngây người... Tiền Lượng không làm được, Vương Thọ cũng không làm được, toàn bộ tỉnh Đông Dương còn... Ai có thể làm chứ?

Ngay lúc này, mấy người bác sĩ khác ở đây cũng là một mặt ngơ ngác.

Còn có ai...

Vương Thọ Cải găng tay xuống, nhìn Hứa Tằng và bác sĩ gây tê nói: - Cố gắng duy trì dấu hiệu sống cho người bệnh, tôi ra ngoài gọi điện thoại, Tiểu Lưu giúp tôi chuẩn bị thư thông báo bệnh tình nguy kịch cho người bệnh.

Sau đó, Vương Thọ cầm điện thoại đi ra ngoài.

Ngay ban nãy, Hà Thông đã đưa số điện thoại tới cho anh lâu rồi, nhưng vì tình huống lúc ấy đang cần ổn định dấu hiệu sống lại cho người bệnh, nên mới trì hoãn mãi đến bây giờ.

Sau khi cầm điện thoại lên, Vương Thọ thật sự có hơi ngượng ngùng

Dù sao, tối hôm qua còn vừa ngay trước mặt Trần Thương nói: Không gì hơn cái này.

Không nghĩ tới vẻ mặt lại quật nhanh như vậy

Nghĩ tới đây, khuôn mặt Vương Thọ lúc đó lúc trắng, hơn nữa, đường đường là một chủ nhiệm, lại đi mời một bác sĩ nho nhỏ tới làm phẫu thuật, khẳng định có rất nhiều người chê cười.

Nhưng mà... Không quan trọng.

Cứu người trước đi.

Cầm điện thoại lên, bấm số của Trần Thương.

Trần Thương thấy số điện thoại lạ gọi đến, hơi kinh ngạc một chút, nhưng vẫn bắt máy.

- Alo, ai đó?

Vương Thọ nghe thấy giọng của Trần Thương, vội vàng nói:

- Chào bác sĩ Trần, tôi là Vương Thọ ở ngoại khoa gan mật của Đông Đại Nhị Viện Gan, tối hôm qua... Chúng ta đã gặp nhau qua video rồi.

Sau khi Trần Thương nghe vậy, ngây người một chút, lập tức nhớ đến người tên là Vương Thọ, gật đầu nói:

- À, chào chủ nhiệm Vương.

Vương Thọ thở dài:

- Bác sĩ Trần, giờ tôi cần ngài hỗ trợ chút, sáng sớm hôm nay em vợ tôi bị người đâm... Tĩnh mạch gần gan tổn thương nghiêm trọng, hơn nữa vị trí đặc biệt, nằm ở ngay sau vách lá gan, việc tôi có thể làm là dùng kẹp mạch máu kẹp lại chỗ bị tách ra thôi, còn phải nhờ cậu đi đây hỗ trợ.

- Đương nhiên, tiền phí chuyên gia của cậu là bao nhiêu, không cần phải ngại...

Vương Thọ thái độ cực kỳ chân thành, cho dù đó là khi nói với Trần Thương.

Sau khi Trần Thương nghe vậy, nhẹ gật đầu:

- Anh chờ một chút, đến rồi tôi sẽ nói chi tiết sau.

Đây không phải vấn đề phí chuyên gia, Có mấy loại phẫu thuật, dù cho tiền vô cùng nhiều, rất nhiều người cũng không quá muốn đi làm.

Vương Thọ nghe thấy Trần Thương không từ chối, mặt lập tức lộ ra vui mừng, dù không biết trình độ thật sự của Trần Thương như thế nào, nhưng Vương Thọ lại rõ, Trần Thương đối với việc chữa trị tổn thương tĩnh mạch gần gan vô cùng hiểu biết, tốt hơn bản thân và Tiền Lượng nhiều.

- Vậy xin cảm ơn cậu, tôi đến cửa ra vào phòng cấp cứu đợi, khi nào cậu tới thì gọi điện cho tôi nhé.

Sau khi cúp máy, Vương Thọ vội vàng đứng lên, cầm giấy thông báo bệnh tình nguy kịch và giấy thông báo đi thẳng ra bên ngoài.

Lúc này ngoài cửa phòng phẫu thuật, vợ của Vương Thọ, cả ba vợ, mẹ vợ đều có mặt, còn cả vợ của Dương Viễn Trung.

Thấy Vương Thọ đi ra, Dương Uyển Tú vội vàng đi tới:

- Ông xã... Viễn Trung, cậu ấy thế nào?

Cả cha vợ và mẹ vợ cũng đứng thẳng lên, căng thẳng đi đến trước mặt Vương Thọ, tràn đầy lo lắng

Bình Luận (0)
Comment