- Vương Thọ thấy thế lập tức đưa giấy báo bệnh tình nguy kịch trong tay ra, bình tĩnh nói với vợ Dương Viễn Trung và cha mẹ:
- Tình huống bây giờ của Viễn Trung vô cùng nguy hiểm. Xác suất phẫu thuật thành công không đến 20%, tỉ lệ tử vong trong lúc phẫu thuật cao tới 70%, sau phẫu thuật... Nói tóm lại, tình huống bây giờ rất nguy hiểm. Đây là giấy thông báo bệnh tình nguy kịch, vì lẽ đó... mọi người ký tên đi.
Vẻ mặt ông bình tĩnh, giống như đang bàn giao người bệnh bình thường.
Dương Uyển Tú cũng nhìn ra sự khác thường của Vương Thọ, không nhịn được thở dài.
Những năm này, hình như bản thân mình thật sự hơi quá phận.
Nhưng mà... nghĩ đến gia đình, nghĩ đến ba mẹ, nghĩ đến em trai, bà cũng không có cách nào...
Sau khi vợ Dương Viễn Trung nghe thấy, lập tức thay đổi sắc mặt:
- Anh rể, anh phải mau cứu Viễn Trung! Xin nhờ anh
Mặt cha vợ càng đen hơn. Sắc mặt ông ta nặng nề, lạnh lẽo, trên trán tràn ngập lo lắng và căng thẳng:
- Vương Thọ, nói như thế nào thì nó cũng là em vợ của con, con phải mau cứu nó
Vương Thọ lắc đầu:
- Không phải con không cứu em ấy, mà là tình huống hiện tại của em quá nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi vào tình huống nguy kịch. Con dao đã đâm vào chính giữa lá gan, mạch máu vỡ quá nghiêm trọng, tĩnh mạch gần gan tổn thương rõ ràng. Con căn bản không thể đảm bảo xác suất thành công.
- Đây là giấy thông báo bệnh tình nguy kịch, ai trong mọi người ký tên?
Vương Thọ lại hỏi một lần nữa.
Thế nhưng... đợi nửa ngày cũng không có người đáp lại.
Trong lòng Vương Thọ nở ra nụ cười mỉa. Toàn bộ người trong nhà này, ai...
- Con có thể liên hệ bác sĩ phẫu thuật tốt nhất tỉnh về mảng này cho mọi người, nhưng mà cần phải đóng phí chuyên gia. Mọi người tự chọn đi, tranh thủ thời gian ký tên vào giấy thông báo nữa, nếu không thì không ai dám làm phẫu thuật.
Nghe thấy Vương Thọ bình thản nói, ba Dương Viễn Trung bỗng nhiên lên tiếng:
- Con không phải bác sĩ Ngoại Khoa Gan Mật giỏi nhất Đông Dương à? Con không làm được, còn ai có thể làm...
- Vương Thọ, Con không thể thấy chết không cứu được. Nói thế nào Viễn Trung cũng là em trai ruột của Uyển Tú, người nhà này còn phải nhờ nó nuôi dưỡng đây
Vương Thọ hít sâu một hơi:
- Cha, người tỉnh táo một chút. Lời con nói đều là sự thật, con không làm được. Đừng nói con, toàn bộ tỉnh Đông Dương này đoán chừng cũng chỉ có một người có thể làm. Hiện tại con mời người đó tới, nhưng khẳng định cần phí chuyên gia, ít nhất mười ngàn tệ.
Sau khi ba Dương nghe thấy, do dự một lát: - Vương Thọ, các con đều là đồng nghiệp, nếu không trước mắt cứ mới người ta tới làm đã rồi nói sau... Lỡ như phẫu thuật không thành công...
Ba Dương cho rằng là đồng nghiệp không phải sẽ trợ giúp lẫn nhau à? Anh mời tôi, tôi mời anh, còn cần phải nộp phí chuyên gia?
Thêm nữa, nếu như phẫu thuật thất bại, không phải mất trắng phí chuyên gia đấy à? Vương Thọ sững sờ, suýt nữa bật cười. Nhà các người lừa tôi đến phát nghiện rồi đúng không?
- Điều này là không thể. Mọi người không ký tên, lại không chịu nộp phí chuyên gia, người kia sẽ không làm. Vương Thọ suy nghĩ rất rõ ràng. Ông thực sự rất mệt mỏi
Lần này bất kể như thế nào ông cũng không lùi bước, không tiếp tục nhường nhịn.
Cha Dương do dự một chút:
- Vương Thọ, Con có thể ứng trước tiền nộp phí chuyên gia không? Chờ...
Vương Thọ không đợi cha Dương nói xong đã trực tiếp lắc đầu. Ông chịu đủ rồi
Ông còn không biết cha Dương có tiền hay không ạ?
Dương Viễn Trung này mỗi lần không có tiền đều tới tìm mình, trên danh nghĩa có mấy phòng ở anh không biết?
Con trai ông không có tiền, ông không cho, ông còn đến tìm tôi? Đơn giản là thấy moi tiền ở chỗ mình dễ à? Tiền của ai chẳng là tiền đánh đổi bằng mồ hôi nước mắt.
Con trai tôi còn chưa mua nhà kết hôn nữa.
Ba Dương thấy thế lập tức thay đổi sắc mặt, nghiêm khắc nhìn chằm chằm Vương Thọ, trầm giọng nói:
- Dương Thọ, Con đây là không ép chết Viễn Trung thì không chịu được hả?
Vương Thọ đứng dậy, đưa tờ cam kết phẫu thuật cho bác sĩ đứng sau lưng:
- Đợi họ ký tên thì làm phẫu thuật. Tôi đi ra ngoài một chuyến.
Ba Dương ở sau lưng lớn tiếng quát:
- Vương Thọ, cái đồ sói mắt trắng! Tôi bị mù mới gả con gái cho cậu
Ba Dương thấy Vương Thọ không quay đầu lại, hộ càng lớn tiếng: - Nếu anh không giúp Viễn Trung thì ly hôn đi
Dương Uyển Tú ngồi ở đằng kia, mặt đầy nước mắt, nghẹn ngào khóc rống lên.
Vương Thọ dừng chân lại, xoay người:
- Được, vậy hôm nay ly hôn luôn.
Vương Thọ nói xong, xoay người đi ra ngoài, trên mặt có loại cảm giác nhẹ nhõm không hiểu được.
Nói thật, những năm này ông thật sự mệt mỏi.
Không nói đến việc ông bị người nhà này bóc lột, đến cả con trai của ông hiện đang sống ở thủ đô thỉnh thoảng gọi điện thoại cũng nói cái gì mà nhà kia muốn vay tiền nó.
Con trai Vương Thọ hai mươi tám tuổi còn chưa kết hôn, không đủ tiền mua nhà ở thủ đô.
Vương Thọ biết rõ cha Dương ỷ vào việc mình sợ bại hoại thanh danh ở bệnh viện nên mới Cố ý hét to như thế.
Còn nhớ lúc ấy cậu em vợ mua nhà, Vương Thọ đang đi theo chủ nhiệm kiểm tra phòng bệnh, ba Dương này trực tiếp tới cửa vừa khóc vừa gào, trực tiếp vứt sạch mặt mũi của Vương Thọ. Lúc đó ông còn ở Đông Đại Nhất Viện.
Quỷ mới biết việc này có quan hệ với việc ông tranh cử chủ nhiệm thất bại hay không.
Mất mặt?
Ha ha! Ông tiếp tục ồn ào đi
Vương Thọ đã suy nghĩ rõ ràng. Đợi Trần Thương tới, nếu đối phương không chịu nộp phí chuyên gia, không ký tên, ông sẽ không phẫu thuật. Lúc này, Dương Uyển Tú bỗng nhiên đứng dậy lớn tiếng quát ba Dương:
- Cha, đủ rồi
- Nếu không phải tại cha, nhà chúng con sẽ thành như bây giờ à? Cuối cùng cha có phải là cha của con không vậy? Cha chắc chắn phải phá nát cái nhà này mới chịu được à?
- Dương Viễn Trung là con trai của cha, con không phải cũng là con gái của ba à? Ngoại trừ lúc đòi tiền mới nhớ đến con, lúc khác ba có từng nhớ Con không?
Nói xong, Dương Uyển Tủ cũng chạy ra ngoài.
Hành lang bên ngoài phòng phẫu thuật lặng ngắt như tờ.
Bác sĩ và y tá ở đó cũng không biết phải làm sao, thở dài.
Mỗi nhà đều có một hoàn cảnh riêng, kể cả chủ nhiệm cũng không thể khác được...
Bác sĩ nhìn cha của Dương Viễn Trung:
- Xin hỏi ai ký tên? Không ký tên không có cách nào phẫu thuật. Tình huống hiện tại của người bệnh bất cứ lúc nào cũng có thể tử vong, người nhà mau chóng ký tên đi.
Y tá cấp cứu thấy thế cũng đi tới. Bởi vì có Vương Thọ, tất cả thủ tục của người bệnh này đều bị lược hết, trực tiếp tiến vào phòng phẫu thuật, nhưng mà hiện tại...
- Chào ông, người nhà đến nộp một lần tiền thế chấp, là xử lý thiếu phí hay là trực tiếp nộp tiền?
Cha Dương trừng lớn mắt:
- Tôi là cha của Vương Thọ.
Y tá cười nói:
- Thật xin lỗi, cho dù ông là chủ nhiệm Vương cũng phải xử lý thủ tục trước
Bác sĩ cũng mở miệng nói:
- Nếu như không ký tên, chúng tôi chuẩn bị đóng bụng của người bệnh.
Một câu khiến ba Dương trực tiếp trợn tròn mắt.
Ông ta tức giận giậm chân
Lúc này, mẹ Dương đứng bên cạnh, từ đầu tới đuôi không nói lời nào, lên tiếng:
- Để tôi ký tên đi.
Ba Dương nghe xong: - Bà ký cái gì mà ký! Tôi còn chưa tin Vương Thọ có thể không chịu chữa trị! Vợ Dương Viễn Trung nghe đến đó vội vàng nói:
- Tôi ký tên, tôi ký tên. Tôi là vợ của Dương Viễn Trung, tôi có quyền ký tên không?
Ba Dương lập tức tức giận:
- Cô ký tên đi, cô có quyền ký tên! Để tôi xem ai phẫu thuật cho cô?
Bác sĩ nhỏ nhìn người vợ nói:
- Cô có quyền ký tên.
Vợ Dương Viễn Trung nhìn chằm chằm ba Dương:
- Ba muốn hại chết Viễn Trung hả? Giờ anh ấy đang hấp hối cần ký tên, cha muốn hại chết anh ấy phải không?