- Vương Thọ ở cửa ra vào chờ Trần Thương đến
Thậm chí không nghĩ tới cả Tiền Lượng, Hà Thông đều tới
Vương Thọ thấy thế, nhịn không được cười khổ một tiếng.
Đều nói chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, lần này, việc xấu trong nhà coi như mọi người đều biết.
Vòng tròn không lớn, Vương Thọ cảm giác, lần này thật là trở thành trò cười của người khác.
Trước đây anh ta thận trọng duy trì, thế nhưng không nghĩ tới cuối cùng không ngăn được, lần này, vẫn để xảy ra chuyện như vậy.
- Bác sĩ Trần, chào cậu, tôi là Vương Thọ.
Vương Thọ vội vàng đi tới chào hỏi.
Trần Thương cười nói:
- Chào chủ nhiệm Vương.
Hà Thông cũng nhẹ gật đầu:
- Chủ nhiệm Vương, tôi lo lắng xảy ra vấn đề, cho nên gọi thêm chủ nhiệm Tiền đến.
Tiền Lượng nhẹ gật đầu không nói chuyện.
Mặc dù ngoài miệng Vương Thọ không nói, nhưng trong lòng cũng là cảm động không thôi:
- Cám ơn.
Trần Thương nói:
- Nhanh đi thôi, người bệnh không được trì hoãn thời gian quá lâu.
Vương Thọ:
- Bác sĩ Trần Phí chuyên gia
Trần Thương:
- Giá thị trường đi, phẫu thuật trước, nói cái khác sau.
Vương Thọ gật đầu, sắc mặt vui mừng, mang theo mọi người liền đi đến hướng phòng phẫu thuật.
Tiểu bác sĩ trông thấy bọn người Vương Thọ tới, vội vàng nói:
- Chủ nhiệm Vương, người nhà người bệnh không ký tên.
Vương Thọ nghe xong, lập tức biến sắc.
- Tình huống Dương Viễn Trung trì hoãn không được thời gian quá lâu, Tiểu Nhã, ký tên đi.
Tiểu Nhã là vợ Dương Viễn Trung, cũng là người ký tên thứ nhất.
Tiểu Nhã đang muốn ký tên, cha Dương trừng mắt liếc Vương Thọ:
- Chúng tôi không có tiền
Mí mắt Vương Thọ giật một cái, đang muốn nói chuyện, Tiền Lượng nhịn không được nói:
- Có thể làm thiếu phí.
Cha Dương trực tiếp hừ lạnh một tiếng:
- Thiếu phí cũng không có tiền trả lại.
Tiền Lượng làm việc vài chục năm cùng với Vương Thọ, đối với việc nhà anh ta đã sớm hiểu rõ, nếu như không phải là bởi vì việc bên trong nhà vợ, khả năng cũng không phải là cục diện hôm nay.
- Gặp loại con rể không có lương tâm này, tôi cũng không có cách, lúc đầu em vợ anh ta giúp anh ta bao nhiêu? Hôm nay sinh mệnh hấp hối, kết quả thấy chết không cứu.
Vương Thọ tức giận đối tóc mai bên huyệt thái dương nhảy loạn, chỉ là hít sâu một hơi:
- Vị này là chuyên gia tôi mời, bác sĩ Trần, anh ta tại lĩnh vực này làm được vô cùng quyền uy, trì hoãn phẫu thuật không được nữa, tranh thủ thời gian ký tên đi.
Cha Dương nhìn thoáng qua Trần Thương, nhịn không được hừ lạnh một tiếng:
- Cậu là cảm thấy tôi già nên hồ đồ à, tùy tiện gọi một tiểu tử tới, tính toán sớm giết chết con trai tôi? Thật là lòng dạ độc ác! Vương Tho...
Trần Thương cũng trợn tròn mắt
Tiền Lượng ngược lại không cảm thấy kinh ngạc.
Mà Vương Thọ tức giận hai tay phát run.
Không ký tên là không có cách nào phẫu thuật.
Trần Thương càng sẽ không tự đặt mình vào nguy hiểm đi phẫu thuật.
Lúc này, đừng nói Trần Thương phẫu thuật, cả Vương Thọ cũng không có cách nào phẫu thuật, pháp luật quy định, nếu như người bệnh mất ý thức, mà người nhà không ở đó, có thể lên báo lãnh đạo bệnh viện, phê duyệt xong tiến hành phẫu thuật cấp cứu.
Mà nếu người nhà ở cạnh, là chắc chắn phải tìm người nhà ký tên, không ký tên là không có cách nào phẫu thuật.
Lúc này, vợ Dương Viễn Trung không ký tên, mẹ chẳng nói năng gì, cha mù quáng tự tin đùa nghịch hoành, khẳng định là không có cách nào.
Lúc này, một cái tiểu bác sĩ vội vàng chạy ra:
- Chủ nhiệm Vương, huyết áp người bệnh khống chế không nổi, sau khi truyền máu huyết áp cũng không thể tăng trở lại, tình huống bây giờ vô cùng nguy cấp, chắc chắn phải tiến hành phẫu thuật
Vương Thọ thực sự nhịn không được, anh ta không muốn có bất kỳ can thiệp nào với cậu em vợ, thế nhưng.
Thế nhưng...
Anh ta thực sự sống SỜ SỜ nhìn người bệnh chết trước mặt, hơn nữa còn là em vợ...
Anh ta nói với bác sĩ cầm thư:
- Tiểu Lưu, cho tôi, tôi ký tên
Tiểu Lưu sững sờ:
- Chủ nhiệm... Anh ta...
Vương Thọ hít sâu một hơi:
- Cho tôi đi
Cha Dương không mặn không nhạt, hình như còn mang theo đắc ý nói:
- Ai ký tên người đó chịu trách nhiệm.
Lúc đầu Vương Thọ đã làm tốt tất cả chuẩn bị, thế nhưng nghe thấy câu nói này về sau, trực tiếp giận không nhịn nổi:
- Đậu phộng mẹ ông! Tôi ký con mẹ ông đấy
Cầm lấy giấy và bút ném đi
Cục diện lập tức hỗn loạn.
Mà Trần Thương không nghĩ tới sẽ gặp phải chuyện như vậy.
Đây là lần đầu anh gặp phải loại người nhà không ký tên này.
Nguy Cơ sớm tối, hình như còn lấy mạng con trai làm tiền đặt cược?
Tiền quan trọng như vậy à?
Hơn nữa nhìn quần áo người già, làm sao thế này rồi?
Hoặc là... Hờn dỗi có quan trọng như vậy?
Lại qua hai phút y tá trưởng vội vàng chạy ra, thần sắc sợ hãi, khuôn mặt bất an: - Chủ nhiệm Vương, tim ngừng đập! Người bệnh...
Lần này, Vương Thọ tỉnh táo, thản nhiên nói:
- Người nhà người bệnh không ký tên, camera có quay lại chứ?
Y tá trưởng trợn tròn mắt
Cô biết rõ những lời này là có ý gì
Chuyện này nghĩa là có thể xuất hiện ồn ào.
Thế nhưng... Đây không phải họ hàng của chủ nhiệm Vương à?
Cha Dương nghe thấy y tá trưởng nói vậy, khuôn mặt lập tức thay đổi, chạy vội tới: - Tôi ký tên, tôi ký tên... Nhanh cứu con trai tôi
Từ đầu đến cuối, ông đều cảm thấy con trai không gặp nguy hiểm như vậy, cảm thấy là Vương Thọ muốn thoát khỏi liên quan với họ, CỐ ý hù dọa ông đây.
Nhưng hiện tại... ông lập tức luống cuống.
Tiểu bác sĩ tranh thủ thời gian nhặt từ cam kết phẫu thuật, Dương phụ run rẩy tranh thủ thời gian ký xong chữ:
- Tôi có tiền, phí chuyên gia, tranh thủ thời gian cấp cứu
Vương Thọ và Trần Thương vội đi đến hướng phòng phẫu thuật.
Mà lúc này, một tiểu y tá đi ra:
- Chủ nhiệm Vương, người bệnh... mất rồi...
Một câu, lập tức hiện trường im lặng.
Vợ Dương Viễn Trung trực tiếp trợn tròn mắt, ngồi xổm trên mặt đất nghẹn ngào khóc rống lên.
Hai tay níu lại Dương:
- Ông trả con cho tôi, ông nhanh lên trả con cho tôi... Vì sao ông không ký tên...
Vương Thọ thấy thế, ngược lại đi vào phòng phẫu thuật, lúc này chủ nhiệm khoa cấp cứu còn đang cấp cứu, thế nhưng bên trên máy theo dõi tim điện âm thanh chói tai, nói cho mọi người.
Người bệnh mất rồi
Vương Thọ ngược lại bình thường trở lại, thế nhưng vẫn còn hơi hoảng hốt, anh ta không ngừng an ủi mình: Cái này không có bất cứ quan hệ nào với mình.
Tiền Lượng thấy thế, không đành lòng nhưng vẫn vỗ vai Vương Thọ:
- Không liên quan tới ông, không cần tự trách.
Vương Thọ dựa lưng vào tường, thở thật dài, quay người đi ra ngoài.
Bàn giao người nhà, chuẩn bị hậu sự.
Trần Thương không nghĩ tới hôm nay sẽ gặp phải chuyện như vậy, lúc này, Tiền Lượng mới nói chuyện của Vương Thọ cho Trần Thương.
Mà tiểu bác sĩ đi theo bên cạnh thì là từ đầu tới đuôi không nói một lời.
Sau khi Trần Thương nghe xong, nhịn không được lắc đầu. Thế giới này loại người gì cũng có
Có lẽ Vương Thọ Có vài chỗ làm không tốt, nhưng... nào Có người tốt người xấu vô duyên vô cớ? Ai không phải vì cuộc sống mình tốt hơn...
Không thể lấy một tiêu chuẩn để đánh giá nhiều người.
Chuyện này, Trần Thương cũng nhìn càng thêm rõ hơn về thế giới này. Có đôi khi, hại chết người bệnh, không chắc chắn là bác sĩ.
Mà có thể là người nhà.
Anh nhớ lúc đầu người phụ nữ tràn đầy tự tin dạy dỗ mình, tự tin của cô, khiến bố không còn.
Nhìn ông lão như mất lý trí, lăn lộn than khóc trên mặt đất, Trần Thương lắc đầu.
Ông vô tri, làm cho con trai đã mất đi cơ hội cấp cứu.
(TG: Án lệ này tôi đã nghe được từ những bác sĩ trong khoa kể chuyện xưa, ấn tượng rất sâu, chỉ là bệnh không phải bệnh này, lúc ấy là đòi nợ bị đâm một dao, người nhà cảm thấy không có chuyện gì, mà muốn để Con rể là phó chủ nhiệm dùng tiền, kết quả bởi vì quá lâu không phẫu thuật, người bệnh tuy không tử vong tại chỗ, nhưng sau khi phẫu thuật bị nhiễm trùng mà chết.
Có đôi khi cảm thấy, đáng sợ không phải là bệnh tật, mà là lòng người, tiếp theo mới là bệnh tật...)