Trở lại bệnh viện đã là mười hai giờ trưa, Vương Thọ muốn giữ Trần Thương lại ăn cơm, nhưng bị Trần Thương nhã nhặn từ chối.
Vương Thọ hiện đang sứt đầu mẻ trán, Trần Thương không muốn làm phiền đối phương.
Mà chỉ thản nhiên nói câu:
- Chủ nhiệm Vương, hôm nào đến Tỉnh Nhị Viện làm khách.
Nói xong đứng dậy rời đi.
Vương Thọ cũng vui mừng nhẹ gật đầu, bác sĩ Trần này coi như không tệ:
- Làm phiền cậu bác sĩ Trần, để cậu một chuyến tay không rồi.
Trần Thương khoát tay áo, nhẹ gật đầu rời đi.
Chuyện lần này chung quy là làm lớn chuyện.
Chỉ là người làm chứng ở đây nhiều như vậy, bên trong bên ngoài phòng phẫu thuật đều có camera giám sát ghi chép lại, vì vậy muốn thu thập chứng cớ gì đó ngược lại rất đơn giản.
Thứ phiền phức chính là vấn đề tranh chấp gia đình Vương Thọ.
Lần này, Bệnh viện an bài rất thỏa đáng, cũng rất ổn, nói với Vương Thọ, việc lần này bất luận xử lý như thế nào, sẽ không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì cho ông, bệnh viện ủng hộ hành động này của Vương Thọ, bất luận là lập trường chính trị, hay là lập trường đạo đức
Tiền Lượng không đi, mà cũng ở lại trấn giữ cho Vương Thọ.
Đồng hành mấy chục năm, ở một phòng ban vài chục năm, quan hệ của hai người là đối thủ cạnh tranh không sai, thế nhưng là cũng là đồng nghiệp.
Vương Thọ không nghĩ tới người ở lại giúp mình lại là Tiền Lượng, hơi vượt ngoài ý muốn.
Sau khi Trần Thương ăn cơm ở tiệm cơm mẹ Lưu ở cửa ra vào tỉnh Nhị Viện, trực tiếp về phòng trực ban cấp cứu, lười nhác nằm trên giường, như có điều suy nghĩ.
Thật lâu sau, Trần Thương thở dài.
Làm bác sĩ thật sự cần điều chỉnh tốt cảm xúc của mình, không thể để người bệnh và đủ kiểu chuyện chi phối.
Trần Thương lắc đầu, không nghĩ những chuyện này nữa.
Tiện tay mở phần thưởng làm xong phẫu thuật hôm qua ở bệnh viện nhân dân thành phố Tấn Dương ra.
[Đinh! Hoàn thành cứu chữa, thành công chữa trị tổn thương tĩnh mạch gần gan, khâu lá gan bị tổn thương..., tổng hợp thống kê, nhận được ban thưởng: 1, đẳng cấp + 1; 2, sách kỹ năng Phẫu thuật hẹp van động mạch chủ; 3, nước thể lực + 2; 4, một túi phúc.
Sau khi thấy nhắc nhở của hệ thống, Trần Thương mới vui vẻ hơn một chút.
Phần thưởng không ngờ lại phong phú như thế
Chỉ là... Phẫu thuật hẹp van động mạch chủ không phải phẫu thuật cấp bốn à?
[Phẫu thuật hẹp van động mạch chủ, cấp đại sự, yêu cầu học tập: Đẳng cấp vượt qua cấp 40 hoặc nghề nghiệp ngoại khoa tim cao hơn 50 điểm, chưa thỏa mãn yêu cầu.)
Trần Thương nhún vai, anh cũng biết sẽ như vậy.
Chẳng qua, đã rất gần, trực tiếp ban thưởng tăng một cấp, không hổ là quái hi hữu cấp 80, vẫn là cảm giác vượt cấp đánh quái thật thoải mái, trực tiếp đạt đến cấp 36.
Mở túi phúc ra, Trần Thương lại lần nữa nhận được 2 điểm kỹ năng.
Nói tóm lại, một ca phẫu thuật ngày hôm qua anh thu hoạch tương đối khá
Ròng rã một buổi chiều, trung tâm cấp cứu đưa tới hai người bệnh cần phẫu thuật khẩn cấp, đều là bị tai nạn giao thông, Trần Thương mang theo tiểu đội nháy mắt bắt đầu công việc cứu viện.
Đáng tiếc là, người thứ nhất trên đường đã xảy ra băng huyết, bị sốc, đến bệnh viện người đã không còn, căn bản không kịp cứu chữa.
Cấp cứu chính là như vậy, anh còn chưa kịp phản ứng gì, cấp tốc đã có người bệnh khác khẩn cấp lao vụt đến.
Ròng rã một buổi chiều, năm người rất vội vã căn bản không kịp nghỉ ngơi.
Có thể là Hà Thông ý thức được tầm quan trọng của Trần Thương, trước mỗi lần chuyển giao người, đều hỏi trạm y tá trước Trần Thương có ở đó hay không, nếu có thì sẽ đưa tới vài người bệnh.
Nếu không có ở đây, thì được đưa một cách tự nhiên đến bệnh viện khác.
Như vậy có tính nhắm vào huấn luyện, đối với Trần Thương mà nói, phát triển rất lớn
Hiểu biết đối với mạch máu lớn của trái tim và phẫu thuật cung càng ngày càng thuần thục hơn.
Thời gian một tuần, hơn ba mươi ca phẫu thuật Cỡ lớn, mỗi một ngày đều đang đề cao lên, loại công việc cấp cứu cường độ cao này, đối với mỗi người mà nói, đều là một lần huấn luyện ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh.
Trong đêm, mười một giờ, bên trong phòng phẫu thuật năm người ngồi trên mặt đất, dựa lưng vào tường.
Mỗi người một túi glucoze.
Vương Khiêm cảm thấy khoảng thời gian này là đoạn thời gian từ khi anh làm bác sĩ đến nay phát triển nhanh nhất, trưởng thành nhiều nhất.
Anh vốn xuất thân ngoại khoa, nào Có gặp qua phẫu thuật thế này?
Vương Khiêm cười nói:
- Ai... Hôm nay xem như biết rõ cái gì gọi là đứt từng khúc ruột, thầy Trần, cậu quá mạnh mẽ rồi, cái này cũng có thể chữa trị khỏi được
Trần Thương lắc đầu cười cười, không nói chuyện.
Chu Hiểu Đông tiếp lời:
- Đừng nói đứt từng khúc ruột, thầy Trần chính là (đầu rơi máu chảy) đoán chừng cũng không thành vấn đề
Trương Văn Phú cười ha ha:
- Vậy nếu lại thêm một cái... (tan nát cõi lòng) thì như thế nào?
Trần Thương bó tay rồi, đám người này quá trâu bò, thành ngữ còn có thể dùng như thế
Chu Hiểu Đông cũng tới góp vui:
- Còn có cái gì... Đúng rồi, gọi là
sợ vỡ mật... (đâm tim rách gan)
Vương Khiêm lắc đầu:
tróc da bong thịt), hiện tại trình độ
- Các cậu không biết, thầy Trần am hiểu nhất là mở ruột phá bụng), thích nhất xử lý chính là là moi tim mổ gan 1, phương hướng cố gắng là ngực có lòng tin).
Một đám người cùng nhau nở nụ cười. Niềm vui của đàn ông chính là đơn giản như vậy
Y tá bên cạnh đang thu thập đồ phẫu thuật, nghe thấy mấy người nói chuyện phiếm, nhịn không được cười phun ra.
Viện Viện cười nói:
- Mấy người sao lại tàn nhẫn như vậy chứ? Nguyên một đống thành ngữ bị các ngươi nói đẫm máu như vậy, sau này nói tới những thành ngữ này, chắc tôi cũng không dám dùng.
Vương Khiêm cười ha ha một tiếng:
- Viện Viện, cô không hiểu rồi, đây mới gọi là học để sử dụng, trước đây tôi đối với mấy thành ngữ này, hiểu rõ không đủ khắc sâu, sau mấy ngày nay phẫu thuật xong, phải nói... Thật càng ngày càng có cảm xúc.
- Giống một ca phẫu thuật ngày hôm qua vậy, chính là cái (nóng ruột nóng gan 1 CÔ nghĩ xem? Ruột vặn thành viên luôn rồi, có thể không khó chịu? Vô cùng cấp bách
Chu Hiểu Đông lấy tay che mặt:
- Anh Khiêm nhi, đó là bệnh tắc ruột.
Vương Khiêm gật đầu:
- Đúng, câu nói xem, bệnh tắc ruột, không lo lắng mới là lạ, cậu nói trong lòng phải có bao nhiêu lo lắng! Tôi phát hiện lão tổ tông của chúng ta quá lợi hại, qua hình tượng, tố từ đặt câu quả thực quá giỏi
Trần Thương nghe mọi người nói đùa, cũng rất vui vẻ, khoảng thời gian này, qua rèn luyện của họ, trình độ năng lực chất lượng bay vọt.
Một đoàn đội trang nghiêm đã thành hình, năng lực bước đầu đầy đủ ứng phó cho nhu cầu bức thiết
Chỉ là anh còn phát hiện một chuyện...
Mặt đen của mình là khẳng định! Mà... thằng nhãi Vương Khiêm này thật sự là linh vật đoàn đội.
Lúc đầu nhận điện thoại cấp cứu là người bệnh bên ngực trái bị đồ sắc bén đâm vào, Vương Khiêm và Trương Văn Phú đi đón, kết quả trở về phát hiện đồ vật sắc bén này cách trái tim không đến 1 centimet.
Hơn nữa đến cả mạch máu lớn cũng không bị tổn thương, vẻn vẹn chỉ là đâm rách màng phổi thương tổn tới xương sườn
Mà sở dĩ nguyên nhân tạo thành chệch hướng là do xương sườn bị bẻ gãy, để khi dao đâm vào bị lệch qua một góc...
Điều này làm cho mọi người dở khóc dở cười.
Cảm giác của Trần Thương, nếu như mình đi đón người bệnh này, rất có thể là đạo vừa vặn vừa đúng thông qua khe hở sườn, vừa vặn có thể làm bị thương thần kinh ở giữa sườn, đồng thời đâm vào tâm thất trái
Nói không chừng sẽ còn tặng một cái động mạch chủ rạn nứt cũng khó nói...
Cái chỗ thua kém mặt trắng và mặt đen này, vẫn là hết sức r ràng