Trần Thương cẩn thận từng li từng tí, anh cắt bỏ lớp băng gạc ở bên ngoài, sau đó mở nó ra từng chút một.
Anh nương theo đó tiếp tục cởi từng lớp băng gạc ra, tất cả mọi người ở đây cũng vì thế mà khẩn trương hết lên
Trên thương trường, mặt của Trịnh Quốc Đàm không hề đổi sắc, ông đã quát tháo không biết bao nhiêu là người. Vậy mà bây giờ, hai tay của ông ta lại hơi run nhè nhẹ.
Lenacus vỗ tay lên vai người bạn của mình, trấn an anh ta một phen.
Hồ Truyền Kim thì vô cùng lo lắng, cậu ta sợ Trần Thương sẽ gây rắc rối, nhưng cũng chờ mong một kết quả tốt từ Trần Thương. Nói không chừng, anh còn có thể nhận được tình bạn đắt giá của Trịnh Quốc Đàm. Nếu không có được tình bạn, vậy cho anh một chút tình bạn nhỏ cũng được.
Ở trong mắt của Hồ Truyền Kim, một câu của Trịnh Quốc Đàm cũng có thể giúp cho anh bớt đi rất nhiều đường không cần thiết.
Trần Thương cứ nương theo đó mà lấy tất cả các băng gạc ra, sau đó, anh dùng kỹ thuật chuyên môn của mình lấy bông vải ra, rồi lau sạch sẽ gương mặt của cô.
Anh cười với y tá rồi mở miệng nói:
- Mang một tấm gương đến đây.
Nói xong, anh lập tức bước ra khỏi chỗ đó
Nhất thời, gương mặt của Trương Ái Hương đã xuất hiện ở trong tầm mắt của tất cả mọi người. Cô sít sao nhắm mắt lại, không dám mở ra một chút nào cả. Cô cảm thấy trong lòng có một chút lo lắng thấp thỏm.
Sau khi tất cả mọi người ở xung quanh nhìn thấy gương mặt của cô, nhất thời đều trợn tròn hai mắt
- Tốt! Tốt! Tốt! Quá tuyệt vời
Trịnh Quốc Đàm không tưởng tượng nổi nhìn Trương Ái Hương. Thật sự là khó có thể tin được, ông ta đi lên phía trước mấy bước, run rẩy nâng hai tay của mình lên, để chạm vào gương mặt của cô, thế nhưng... Không dám.
Gương mặt này làm cho anh không thể tin được, tất cả mọi thứ đều là sự thật
Lenacus cũng kinh ngạc, so với bán thành phẩm vừa mới phẫu thuật xong, ngay lúc này, làn da trên gương mặt của Trương Ái Hương giống như vừa mới trải qua một sự thay đổi nghiêng trời lệch đất nào đó
Dáng vẻ có một chút thay đổi, nhưng... Hình như vậy không giống với sự xinh đẹp bình thường
Không giống với loại dây chuyền sản xuất sắc đẹp đó, đây là sự xinh đẹp thuộc về riêng Trương Ái Hương
Điều này làm cho Lenacus phải hít một hơi thật sâu, ông mở miệng nói:
- Bây giờ, tôi cũng muốn phẫu thuật thẩm mỹ nha... Bác sĩ Trần
Thật lòng mà nói, đây cũng không phải là suy nghĩ của riêng Lenacus, mà là của tất cả mọi người ở xung quanh. Sau khi, nhìn thấy Trương Ái Hương, ai nấy cũng đều hơi cảm động, đây có phải là một người phụ nữ trưởng thành đã hơn năm mươi tuổi hay không?
Thật sự là quá thần kỳ mà
…
…
Thật ra trên thực tế, không có quá nhiều tính từ để miêu tả vẻ đẹp như vậy.
Đây chỉ là một loại cảm nhận mà thôi
Để cho tâm trạng người nhìn cảm thấy thanh thản, cảm thấy thoải mái, cảm thấy tâm lý vô cùng hạnh phúc.
Trương Ái Hương có lẽ không đẹp cỡ như vậy, cũng không vẻ đẹp giống như tiên nữ, làn da cũng không trắng sáng... Một đống tính từ lớn để miêu tả, nhưng vào giờ phút này sự xinh đẹp của cô lại vô cùng chân thực.
Nhìn qua tấm gương, bên trong ánh mắt của cô là tràn đầy sự không thể tưởng tượng nổi, kết quả thật sự là quá rõ ràng rồi
Trên gương mặt của một người phụ nữ đã hơn năm mươi tuổi, mặc dù đã có nếp nhăn, nhưng lại không có vô cùng rõ ràng, bởi vì đã làm qua phẫu thuật, nên làn da của cô hơi đỏ ửng lên, nhưng cơ bản cũng không có ảnh hưởng quá nhiều đến gương mặt của cô.
Sau khi một người có tuổi tác lớn, các yếu tốt khác nhau như bộ co dãn của làn da sẽ tạo thành một loại dấu hiệu già yếu trên gương mặt.
Trần Thương không có phép thuật, không thể thay đổi được vóc dáng của một người, chỉ có thể chỉnh sửa làn da trên khuôn mặt và cơ bắp để họ nhìn trẻ tuổi một chút mà thôi.
Lúc này, có lẽ Trương Ái Hương nhìn càng giống như ba mươi hoặc bốn mươi tuổi hơn.
Nhưng điều này cũng đã rất đủ rồi
Bản thân cuộc sống ăn uống như ngọc của cô đã là cơ sở rất tốt rồi, hiện tại toàn bộ con người càng có tinh thần hơn.
Nhìn chính bản thân trong gương, cô hơi khó mà tin được, thật sự là trẻ hơn rất nhiều
Hơn nữa, điều quan trọng nhất chính là những chỉnh sửa nhỏ của Trần Thương, đã giúp cho gương mặt của cô nhìn vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, thế nhưng khẳng định là dễ nhìn hơn rất nhiều
Trịnh Quốc Đàm nhìn nụ cười trên mặt của bà xã mình, mà bất đắc dĩ nhẹ nhàng thở ra.
Đã bao nhiêu năm rồi
Nụ cười này đã rất lâu hắn không được gặp rồi...
Mà tất cả những điều này, đều thuộc về công lao của Trần Thương
Nghĩ tới đây, Trịnh Quốc Đàm nhìn qua phía Trần Thương, không nhịn được sự biết ơn, mở miệng nói một câu:
- Tiểu Trần, thật sự là vô cùng cảm ơn cậu.
Trần Thương cười cười, lắc đầu nói:
- Là việc tôi phải làm mà.
Trương Ái Hương nhìn vào tấm gương, bất tri bất giác, nước mắt trào lên khóe mắt.
- Tiểu Trần, rất cảm ơn cậu
Trần Thương vội vàng nói:
- Chị dâu, chị khách khí quá rồi, mặc dù đã bỏ băng gạc đi, nhưng chị vẫn phải ở đây thêm một thời gian ngắn nữa, để xem sau đó có cần cải thiện gì hay không, không cần phải gấp gáp xuất viện đâu, có chuyện gì chị cứ trực tiếp tìm bác sĩ Trương là được.
Trần Thương giới thiệu Trương Chí Tân với họ.
Trương Ái Hương cười cười, gật đầu nói:
- Phiền phức cho bác sĩ Trương rồi, tiểu Trần, tôi nghe ông Trịnh nói hôm nay cậu còn có việc phải làm, nếu không thì cậu cứ đi giải quyết công việc trước đi.
Trịnh Quốc Đàm mở miệng nói:
- Tiểu Trần đúng là có một công việc vô cùng lớn, cậu ấy vừa vặn phải tham gia giải thi đấu kỹ năng phẫu thuật của ngoại khao tim, bây giờ đã thắng giải thi đấu của tỉnh, cuối tuần này phải đi đến thủ đô để tham gia giải thi đấu cả nước đó
- Đúng rồi, tiểu Trần à, cậu liên hoan ở chỗ nào vậy? Có kịp hay không? Cũng vì chuyện của chị dâu cậu mà không nói tôi cũng quên mất! Nếu không thì tôi đưa cậu đến chỗ đó? Tôi cho quản lý qua chào hỏi cậu, sau đó cậu cứ trực tiếp dẫn người đi là được rồi.
Trần Thương nghe xong, nhất thời cười nói:
- Không cần đâu, đều là một đám bác sĩ, buổi tối chúng tôi ăn lẩu, ở lẩu hải sản, tổng giám đốc Trịnh, anh không cần phải phiền toái đến như vậy.
Trương Ái Hương cười cười, nhìn Trần Thương nói:
- Một chút cũng không có phiền phức, tiểu Trần, sau này đừng xem chúng tôi như người xa lạ vậy.
- Đúng rồi đó, tiểu Trần, cậu có xe không? Tôi để tài xế đưa cậu đi nhé?
Trần Thương vội vàng cười nói:
- Không có việc gì đâu mà, bây giờ đón xe cũng rất thuận tiện, tôi đón xe đi qua đó là được rồi, không sao cả.
Trương Ái Hương nghe xong, vội vàng nói:
- Tiểu Trần, cậu biết lái xe à?
Trần Thương gật đầu, mở miệng nói:
- Cũng có biết một chút, ở dưới quê cũng thường xuyên lái thử.
Hoàn toàn chính xác, có biết lái xe hay không, tâm lý mọi người đều vô cùng biết rõ ràng...
Đúng vậy... Dù sao, Trần Thương lái xe tải của Trần Đại Hải cũng rất mượt.
Trương Ái Hương nghe xong, mở túi xách trong hộc tủ ra, lấy ra một cái chìa khóa xe, đưa cho Trần Thương rồi nói:
- Tiểu Trần, nếu như cậu không chê, thì cậu hãy lái chiếc xe này trước đi.
- Chiếc xe này mới mua được có mấy ngày mà chị cũng chưa lái thử, chị cho rằng hôm nay được xuất viện, nên nói quản gia mang chiếc xe này tới cho chị và đậu nó ở dưới, cậu cứ lái nó thử đi.