Khi Bác Sĩ Mở Hack (Dịch Full)

Chương 750 - Chương 751: Bí Mật Của Chúng Ta (Phần Một)

Khi bac si mo hack full
Chương 751: Bí Mật Của Chúng Ta (Phần Một)
 

Khoảng mười mấy phút sau, La Châu đến cấp cứu trước tiên, bên cạnh là một phụ nữ hơn ba mươi tuổi, nắm tay một tiểu cô nương, bảy tám tuổi.

Theo sát phía sau thì là một người đàn ông, người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, mặc đồ tây, nhìn cực kỳ danh giá.

Nhìn thấy người đều không có chuyện gì, Trần Thương lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Người đàn ông trung niên không ngừng cười làm lành xin lỗi:

- Chuyện hôm nay đều tại tôi, lúc gọi điện thoại hơi nóng nảy, khi rẽ ngoặt không có để ý

La Châu cũng hơi ngượng ngùng, chính mình cũng có trách nhiệm, mặc dù là chính mình lái xe bị đụng phải, thế nhưng người ta bồi thường bốn năm ngàn tiền mặt, còn để lại phương thức liên lạc, người ta còn lái Mercedes, đèn xe cũng bị đụng hư.

Vừa bắt đầu La Châu cũng giật mình, dù sao lái Didi cũng chỉ hơn một năm, sợ gây chuyện, trên đường gặp phải những cái xe sang trọng kia, trên cơ bản có thể né tránh thì né tránh.

Cô thế nhưng nghe nói không ít có người cùng đi đụng vào xe sang trọng táng gia bại sản

La Châu vội vàng nói:

- Tôi cũng có trách nhiệm, anh quá khách khí rồi.

Dương Khai Hóa thở dài:

- Không sao không sao, vừa rồi hù dọa con rồi, có phải bị đụng trúng hay không? Kiểm tra một chút, xem có vấn đề gì hay không?

Lúc này, tiểu cô nương xoa ngực nói:

- Chú không sao đâu, con chỉ là chơi điện thoại không cẩn thận đụng phải ngực, không đau.

Dương Khai Hóa sờ đầu cô bé, cười nói:

- Để bác sĩ xem có chuyện gì hay không, nghe lời, trẻ con xương mềm, đừng xảy ra chuyện không phát hiện được.

Trần Thương đi tới hỏi La Châu:

- Xảy ra chuyện gì?

La Châu mới nói:

- Chị này là tài xế Didi, đây là con cô ấy, vừa rồi hai xe xảy ra va chạm, đụng phải ngực, vừa rồi xém chút không có thở nổi, mặt đỏ, tôi nói đến bệnh viện xem, làm kiểm tra, dù sao trẻ con xương yếu, đừng xảy ra chuyện gì.

Dương Khai Hóa gật đầu:

- Đúng đúng đúng, vị tiểu huynh đệ này nói rất đúng, bác sĩ, cậu giúp đỡ chút, xem tiểu cô nương có vấn đề gì, tiền không thành vấn đề.

Trần Thương gật đầu, mang theo tiểu cô nương đến phòng quan sát.

Trần Thương theo thói quen trước để Nhạc Nhạc làm điện tâm đồ.

La Châu bất đắc dĩ hỏi:

- Anh Trần, tôi phát hiện cậu rất thích làm điện tâm đồ, có bí mật gì hả?

Trần Thương cười nói:

- Điện tâm đồ chính là đại học vấn, hôm nào tôi dạy cậu.

Lúc này, bên trong đại sảnh.

Dương Khai Hóa xin lỗi nhìn La Châu, nói:

- Hôm nay thật sự xin lỗi, hại cô không có thể nào ra lái xe.

La Châu nhìn thấy Dương Khai Hóa nhiệt tình như vậy, hơi xấu hổ:

- Không sao không có chuyện gì, thời gian của tôi không đáng tiền, anh đi làm việc đi, bên này tôi không có chuyện gì, con tôi hẳn không phải là vấn đề gì lớn.

Dương Khai Hóa bất đắc dĩ nói:

- Không sao, chờ đứa bé kiểm tra xong không có chuyện gì tôi mới đi.

- Có điều... Tôi nói hai câu, cô đi lái Didi mang theo con cũng không an toàn, lại nói, cũng không tiện

La Châu đỏ mặt, cô làm sao không biết đây, chỉ là... loại chuyện này trong cuộc sống, ai còn nói được đúng sai đây?

Nếu không phải không có cách nào, ai muốn đứa bé chịu tội chung chứ

- Vâng, là lỗi của tôi.

La Châu không giải thích, nhẹ gật đầu, chẳng qua là cảm xúc không quá cao.

Dương Khai Hóa thấy thế, cũng không nói thêm, dù sao chuyện riêng của người ta.

Nhưng, im lặng nửa ngày, La Châu hít sâu một hơi:

- Con ở nhà một mình sợ, tôi cũng không yên lòng để con bé một mình, tôi suy nghĩ lái Didi còn có thể trông con bé, cho nên mang theo con ở bên người.

Dương Khai Hóa ồ một tiếng:

- Cha nó đâu?

Mắt La Châu đỏ lên:

- Mất rồi.

Nghe thấy, Dương Khai Hóa vội vàng nói một tiếng xin lỗi.

...

Lúc này, kết quả điện tâm đồ đã có, La Châu nhìn điện tâm đồ, nhất thời nhíu mày

Bởi vì từ trước đến nay từ trước tới nay anh ta chưa từng gặp qua loại điện tâm đồ này.

- Anh Trần, đây là tình huống gì?

Trần Thương nhận điện tâm đồ, nhất thời nhíu mày, loại hình sóng này cực kỳ kì lạ, có thể thấy rõ ràng phòng chỗ giao giới có tín hiệu điện dị thường, thế nhưng... Vấn đề trái tim hình như cũng không phải lớn như vậy, nhưng... Vì sao lại có loại tình huống này đây?

Đầu óc Trần Thương cố chấp tự hỏi

Chẳng lẽ là thông liên thất?

Thế nhưng không đến mức đó chứ, thông liên thất hẳn không phải là tình huống này, hơn nữa không có triệu chứng.

Nghĩ tới đây, Trần Thương nhìn cô bé:

- Tiểu cô nương, ngực cháu thường xuyên khó chịu à? Hoặc là ra khó thở, thậm chí là cảm giác nơi này đau cực kỳ?

Tiểu nữ hài mắt to dạo qua một vòng, nhỏ giọng nói bên tai Trần Thương:

- Chú bác sĩ, cháu cho chú biết, chú không được nói cho mẹ.

Trần Thương nhất thời sững sờ.

Nhẹ gật đầu:

- Được rồi, chú đồng ý

Cô bé suy nghĩ một lát, hình như không tín nhiệm Trần Thương:

- Nghéo tay

Trần Thương cười khổ một tiếng, ngoéo tay với tiểu cô nương.

Cô bé ngây thơ nói:

- Bắt ngoéo treo ngược một trăm năm không cho phép thay đổi...

Lúc này mới nói:

- Dạ! Chỗ này thường xuyên đau, nhưng cháu xoa một cái, nghỉ một chút, sẽ hết đau, cháu đoán là ở trường học bạn bè đùa giỡn, đẩy nơi này của cháu.

- Họ nói cháu không có ba ba, lúc đó cháu rất buồn, thế nhưng cháu nói cho mẹ, mẹ lại khóc, cháu cũng không dám nói với mẹ.

- Sau khi ba đi, mẹ thường xuyên khóc, cháu sợ mẹ một mình lái xe khổ cực, cũng sợ mẹ ra ngoài không ăn cơm đầy đủ, nên cháu đi cùng.

- Cháu cảm thấy, có thể là khi cháu đánh nhau với bạn, người khác đụng phải, không phải chú này đụng

- Còn có, chú này là người tốt, cho mẹ thật nhiều tiền, cháu không thể lừa gạt chú ấy.

- Cha là cảnh sát, cha nói muốn cháu làm cô gái tốt, không lừa gạt người, không nói láo, phải bảo vệ mẹ.

Nói xong, tiểu cô nương lập tức khóc.

Nước mắt nước mũi chảy đầy mặt, có điều lập tức dùng tay áo lau sạch sẽ:

- Cháu không thể khóc, cháu vừa khóc mẹ cũng khóc, chú, chú không được nói cho mẹ, đây là bí mật của chúng ta

Nghe xong lời đứa bé này, nói thật Trần Thương hơi kinh ngạc.

Đây là lời nói mà một đứa trẻ tám có thể nói được?

Đây cũng quá hiểu chuyện rồi

Gì cũng suy nghĩ cho mẹ trước, cái gì nghĩ đến mẹ, bảy tám tuổi đã biết suy nghĩ đến cảm nhận của mẹ, một cô bé như vậy sao có thể không khiến người ta đau lòng.

Cô bé lau sạch nước mắt, bỗng nhiên toét miệng cười răng cửa bị thiếu một cái, hơi bị lọt gió.

- Cha cháu là anh hùng, khi ông đuổi theo người xấu thì hy sinh, các chú cảnh sát chú thường xuyên đến nhà cháu, họ đều là ba nhỏ của cháu

Nói xong, cô bé vui vẻ lên.

- Cháu có ba nhỏ Ngô Cương, còn có bác Trương hung dữ...

Nghe đến đây, Trần Thương kinh ngạc một chút, còn là người quen à?

- Ba cháu là cảnh sát hình sự?

Cô bé kiêu ngạo ngẩng đầu lên, học dáng vẻ của ba chào một cái:

- Cảnh số 81793 báo cáo

- Cháu là cảnh sát nhỏ lớn lên cũng muốn làm cảnh sát, bác Trương nói chờ cháu tốt nghiệp đại học, sẽ vào cục công an mặc cảnh phục, để cho cháu bắt người xấu

Bình Luận (0)
Comment