Trong lúc nói chuyện, bà mở tin tức ra đưa cho Trịnh Quốc Đàm xem.
Trịnh Quốc Đàm nhận lấy rồi đọc thoáng qua, ông sửng sốt:
- Bệnh viện à? Ý kiến hay! Nhưng mà... Cái này có đáng tin không? Hiện tại có rất nhiều bệnh viện đăng thông tin sai lệch, còn có một ít bệnh viện tư nhân làm tiền nữa.
Trương Ái Hương lắc đầu:
- Đây là do Trần Thương đăng lên, hiện giờ cậu ta là phó chủ nhiệm khoa cấp cứu của Tỉnh Nhị Viện. Phòng ban thường xuyên gặp phải một ít người bệnh trọng chứng nguy cấp, nhưng mà họ khám bệnh không nổi, rất nhiều người không có tiền chạy chữa...
- Em cảm thấy chúng ta là người Đông Dương, nên làm chút cống hiến vì Đông Dương
Trịnh Quốc Đàm nghe xong, tức khắc cầm di động đọc lần nữa
- Cái này là do Tiểu Trần đăng à? Đáng tin cậy! Như vậy đi, ngày mai chúng ta tới Tỉnh Nhị Viện làm chuyện này cho tốt. Thứ tiểu Trần chủ trì thì chúng ta chắc chắn phải ủng hộ
Nói tới đây, Trương Ái Hương khẽ gật đầu đồng ý
Bà cầm điện thoại lên:
- Thông tri tài vụ, quyên tặng một trăm vạn tới tài khoản này, ngày mai tập đoàn Trịnh thị chúng ta sẽ chính thức đi tỉnh Nhị viện, tiến hành quyên tặng có định hướng
...
...
Lúc này, trong văn phòng bác sĩ, Điền Hương Lan đang tán gẫu với các y tá trưởng khác trong group chat.
- Chị Điền, phòng ban bên chị thua lỗ bao nhiêu vậy?
- Đúng rồi, tụi tôi thấy khoa cấp cứu lại đăng vòng bằng hữu huy động tiền bạc...
- Nói thật, cái quỹ trọng chứng nguy cấp này... thật sự vô dụng, làm nhiều lần như vậy mà vẫn chưa có lần nào thành công
- Cái này cũng chưa chắc, chị Điền người ta sắp trở thành y tá trưởng của nguyên một tòa nhà cấp cứu rồi, biết đâu nhân mạch nhiều thì sao….
...
Điền Hương Lan nhìn đám y tá trưởng này ra sức phun tào và châm chọc khiêu khích, thật sự là bất đắc dĩ cực kỳ
Dù sao đây cũng không phải là chuyện hiếm lạ gì, thật sự là chuyện thường xảy ra.
Bất đắc dĩ
Mà ngay lúc này, Điền Hương Lan bỗng nhiên nghe thấy âm thanh thông báo.
【 Đinh, nhận được 500,000 tiền quyên góp! 】
Y tá trưởng ngẩn người
Đây là tình huống như thế nào?
- Có người quyên tiền
Hai mắt Điền Hương Lan trừng to, bà vội vàng mở đường link quyên tặng ra.
Sau khi nhìn thấy tin tức, tức khắc trừng to hai mắt.
Miệng bà há to đến mức có thể nhét vào một cái nắm đấm
Cái này... Cái này... Cái này cũng quá khó tin?
Nhiều năm như vậy cộng lại cũng không thể bằng được lần này?
Cái này cũng quá thần kỳ rồi?
Rốt cuộc là ai?
Ngay lúc này, Trương Xu đúng lúc đi ngang qua, ông nhìn thấy dáng vẻ há hốc mồm của y tá trưởng, bất đắc dĩ cười nói:
- Y tá trưởng, bao nhiêu vậy? Xem cô kích động chưa kìa? Hai mươi hay là ba mươi?
Y tá trưởng run rẩy nói:
- Năm... Năm mươi...
Nghe thấy y tá trưởng nói như vậy, mọi người xung quanh bật cười
- Mới năm mươi đồng thôi mà kích động tới như vậy...
Trương Xu trợn trắng mắt:
- Mới năm mươi đồng mà cô kích động cái gì chứ, tôi còn tưởng là năm ngàn đấy
Điền Hương Lan lắc đầu:
- Không phải! Ai nha! Không phải là năm mươi đồng, mà là năm mươi vạn! Năm mươi vạn Nhân dân tệ đó
Văn phòng lập tức trở nên yên tĩnh
Không ai nói một câu gì
Năm mươi vạn?
Có phải y tá trưởng bị điên rồi hay không?
Các y tá và bác sĩ xung quanh đứng bật dậy, vây quanh Điền Hương Lan, hỏi:
- Bao nhiêu? Cô nói bao nhiêu tiền?
Điền Hương Lan nuốt nước miếng:
- Năm mươi vạn! Một hai ba bốn... Năm số không! Tôi không có nhìn lầm! Chính là năm mươi vạn, ôi trời ơi
Mọi người trợn tròn mắt:
- Ai quyên vậy? Đến từ ai?
Điền Hương Lan nhìn nguồn gốc thông tin:
- Nó đến từ đường link của Trần Thương, chủ nhiệm Trần
Tất cả mọi người ngây ngẩn
Ngay lúc này, âm thanh thông báo lại vang lên lần nữa.
Điền Hương Lan đứng vụt dậy, tay bà còn hơi run rẩy, điện thoại suýt nữa rơi xuống đất
Trương Xu thấy thế, vội vàng hỏi:
- Lại sao nữa? Có người quyên tiền nữa à? Bao nhiêu?
Điền Hương Lan trừng to mắt, trong giọng nói tràn đầy không tin được:
- Một... Một... Trăm vạn
Khi bà vừa nói xong, xung quanh tức khắc yên tĩnh trở lại.
Yên tĩnh đến đáng sợ
…
…
Cả văn phòng đều im phăng phắc không một chút âm thanh
Mọi người đều sững sờ trước lời nói của quản gia Điền Hương Lan
Đây là cả một trăm vạn nhân dân tệ, chứ không phải một vài trăm nhân dân tệ, và nó cũng không phải tiền Zimbabwe.
Năm ngoái, cả một năm bộ phận này đã thua lỗ ba trăm vạn nhân dân tệ, hiện tại lập tức có một trăm năm mươi vạn nhân dân tệ.
Thật sự quá đáng sợ
Trương Thù yếu ớt hỏi:
- Y tá trưởng... đây là link của ai? Cũng là của Trần... chủ nhiệm Trần à?
Trương Thù muốn gọi cả tên Trần Thương, nhưng, hiện tại nhìn số tiền một triệu năm trăm nhân dân tệ ở trước mặt, cô ấy vẫn quyết định gọi là chủ nhiệm Trần
Trương Thù vừa nói, mọi người xung quanh cũng nhìn y tá trưởng, tràn đầy tò mò tò mò
Điền Hương Lan nhìn vào phần giới thiệu chuyển tiền ở trên, nuốt nước bọt và cố gắng bình tĩnh lại:
- Ừm! Nó cũng là từ link gây quỹ của chủ nhiệm Trần, nhà đầu tư này là: Tập đoàn Trịnh thị
Ngay khi câu này vừa được nói, tất cả mọi người xung quanh đều hít một hơi thật sâu
Không phải vì cái gì khác, mà là vì tên Tập đoàn Trịnh thị quá quen thuộc.
Không nói quá chứ cũng phải khoảng một nửa trong số mọi người ở đây đều đang sống trong tiểu khu của Công ty Bất động sản tập đoàn Trịnh thị.
Tập đoàn Trịnh thị giàu nhất Đông Dương lại quen biết Trần Thương?
Cũng âm thầm quyên góp một trăm vạn thông qua link gây quỹ của Trần Thương
Chuyện này cũng quá là rộng lượng rồi?
Lẽ nào Trần Thương có mối quan hệ thân thiết với tập đoàn Trịnh thị?
Nghĩ đến đây, tất cả mọi người đều chìm vào trầm tư.
Đột nhiên, Thường Lệ Na nói:
- Tôi đã đoán ra từ rất lâu rồi, các người nói xem... liệu có phải chủ nhiệm Trần là con nhà giàu giấu mình ẩn thân ở phòng cấp cứu chúng ta không?
Trương Thù đứng ở vừa trợn trừng mắt:
- Nói cái gì vậy? Làm một nhân viên tạm thời? Cả ngày nghĩ cái gì vậy?
Thường Lệ Na nghe thấy vậy liền nói:
- Chị Trương, chị nghe em giải thích, chị nghĩ thử xem, tùy tiện dựng lên một kênh gây quỹ quyên góp một trăm vạn nhân dân tệ, chuyện như vậy sao có thể là quan hệ tầm thường được? Tiền của ai cũng đâu có thể hào phóng quăng ra nhiều như vậy được? Vậy thân thế lai lịch của chủ nhiệm Trần vẫn chưa được xác minh
- Còn về mục đích
Thường Lệ Na bật cười hê hê:
- Chắc là do hoa khôi của khoa chúng ta! Tần Duyệt! Chắc mọi người không biết đúng không? Em đã thấy Tần Duyệt và Trần Thương nắm tay nhau đi ra ngoài, còn có Nhạc Nhạc cũng nhìn thấy đó
- Hơn nữa! Em còn biết một bí mật lớn nữa
Mọi người đều cố gắng lắng nghe
Ngoài những lời bàn tán Thường Lệ Na lại thần bí nói:
- Mọi người có biết chiếc xe Porsche Palamela trong bệnh viện của chúng ta là của ai không? Biển số 88888 đó, là thứ mà người bình thường có thể có à?
Mọi người đều trở nên tò mò.
Chiếc xe này thực sự rất kì lạ, mỗi ngày đến nơi thì đều đỗ ở đó, tan ca cũng không có lái rời đi.
Vì lý do này, các y tá của Tỉnh Nhị Viện và rất đông cô gái trẻ độc thân đều đã đợi rất lâu nhưng vẫn không thấy ai lái xe đó.
Mọi người hơi nhụt chí, còn tưởng là con nhà giàu đến bệnh viện.
Thường Lệ Na nhỏ giọng nói:
- Thực ra đây là xe của chủ nhiệm Trần của chúng ta đó
Ngay khi câu này được nói
Cả đám rắn đều bắt đầu kích động
- Xì xì
- Xì xì
- Thật hay giả đó?