Lúc này, Điền Hương Lan ngắt lời mọi người và nói:
- Tôi cũng đã nhìn thấy thông tin của người quyên góp đầu tiền năm trăm nghìn nhân dân tệ rồi, mọi người biết là ai không?
Mọi người lắc đầu: Đây không phải là hỏi thừa à? Ai mà biết được?
Điền Hương Lan nói một cách thần ẩn:
- Đó là doanh nghiệp ngôi sao của tỉnh Đông Dương chúng ta, công ty thực phẩm Điền Hoa của Tiêu Điền Hoa
Nhạc Nhạc nghe cái tên này có hơi quen tai
- Đại vương thịt lợn? Chị Tiêu
- Mẹ kiếp, chị Tiêu quá nghĩa khí rồi, hôm nào tan ca em sẽ đến mua 2 cái giò
Mọi người đều tròn xoe mắt.
Một triệu năm trăm nhân dân tệ đến tay, lúc này, Điền Hương Lan cũng nhận ra mức độ nghiêm trọng của tình hình.
Cô ấy vội vàng nói với Hiểu Yến:
- Hiểu Yến, mau đi tìm chủ nhiệm, nói chuyện quan trọng này ra, để chủ nhiệm đến đây một chuyến
Quả thực, chuyện này đến bước này rồi thì đã không còn là chuyện đùa nữa rồi.
Lúc đầu lại là 200.000 quỹ từ thiện, toàn bộ trạm y tá gióng trống khua chiêng giám sát tổ nhỏ
Hiện tại lại là một trăm năm mươi vạn nhân dân tệ.
Vậy phải làm sao đây?
Không phải sẽ thành lập một ban đó chứ
Nghĩ đến đây, Điền Hương Lan cũng gấp đến mức không đợi được Hiểu Yến đi tìm nữa, cô ấy trực tiếp gọi điện cho chủ nhiệm Lý:
- Chủ nhiệm Lý, tiền quyên góp có rồi! Có rất nhiều tiền quyên góp
Lý Bảo Sơn sững sờ:
- Y tá trưởng Điền, cô bình tĩnh chút, có bao nhiêu người, quyên bao nhiêu?
Điền Hương Lan hào hứng nói:
- Một trăm năm mươi vạn nhân dân tệ! !
Lý Bảo Sơn rùng mình:
- Bao nhiêu? Một trăm năm mươi vạn?
Điền Hương Lan chắc chắn nói:
- Vâng, đúng vậy
Lý Bảo Sơn bỏ chiếc áo phẫu thuật vừa mặc vào, và nói với Trương Hữu Phúc:
- Anh Trương, tôi có việc quan trọng phải đi xử lý, việc cắt ruột già này ông tự mình cắt nhé
Trương Hữu Phúc sửng sốt nói:
- Có phải ông sợ hôi hay không? Cái ông Lý than đen này, mỗi lần đều như vậy
Lý Bảo Sơn không quan tâm, lập tức đứng lên
Khoa cấp cứu của họ sắp phát đạt rồi, cuối cùng cũng kim chủ cũng đến rồi.
Một trăm năm mươi vạn, có thể cứu được bao nhiêu người?
Nghĩ đến đây, Lý Bảo Sơn rất vui vẻ.
Vì vậy, ba bước thành hai bước, hận không thể bước được nhẹ nhàng như bước chân của cô gái
Đúng lúc này, điện thoại vang lên, là Điền Hương Lan, hồi nãy còn gọi cho mình
- Chủ nhiệm! Lại thêm rồi! Lại thêm rồi! Đến hai trăm vạn nhân dân tệ nữa
Lý Bảo Sơn lại càng hưng phấn
Đi nhanh hơn nữa
Một phút sau
- Chủ nhiêm hai trăm năm mươi! Chủ nhiệm hai trăm năm mươi vạn rồi
Lý Bảo Sơn:
- Bình tĩnh lại, y tá trưởng
Điền Hương Lan gật đầu:
- Ừm! Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ
Lý Bảo Sơn đột nhiên đi chậm lại, ông ấy cảm thấy, đi chậm lại... nói không chừng còn có thể nhận được nhiều tiền hơn
Lúc này, trong phòng cấp cứu
Một nhóm người la hét như những con quỷ
- Tăng lên tăng lên rồi! Hai trăm năm mươi vạn
- Còn nữa... hai trăm năm mươi vạn
- Còn... ba trăm vạn
……
Lý Bảo Sơn vội vàng trở lại khoa cấp cứu.
- Y tá trưởng, cho tôi một viên Nitroglycerin
Sau khi Lý Bảo Sơn đặt thuốc ngậm trong đầu lưỡi, ông ấy nói:
- Nói đi, hiện tại bao nhiêu?
Điền Hương Lan:
- Ba trăm vạn! Hơn ba trăm vạn rồi
Lý Bảo Sơn cảm thấy tâm thất co rút một hồi
- Tốt
Câu nói đầu tiên là nói cho chính mình, bởi vì mình đã rất thông minh nuốt viên Nitroglycerin xuống
- Tốt
Tiếng tốt thứ hai, là nhắc đến chuyện quyên góp ba trăm vạn! Thực sự quá ghê người
- Là ai quyên?
Lý Bảo Sơn làm cho bản thân bình tĩnh lại, hạnh phúc thực sự đến quá đột ngột.
Ông ấy Lý Bảo Sơn làm việc ở khoa cấp cứu nhiều năm như vậy, cũng là lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy.
Điền Hương Lan nói nhanh:
- Trần Thương, toàn bộ đều là link gây quỹ của chủ nhiệm Trần
- Ông nhìn, Công ty Thực phẩm Thiên Hoa đã quyên góp năm mươi vạn nhân dân tệ
- Tập đoàn Trịnh thị quyên một trăm vạn
- Siêu thị Vĩnh Lượng quyên năm mươi vạn nhân dân tệ
- Ngoài ra còn có bên vận chuyển Trương Đại Long: Ba mươi vạn nhân dân tệ.
- ……
- Ngoài ra còn có một khoản quyên góp ba mươi vạn nhân dân tệ từ bà chủ bên chủ cho thuê nhà
Lý Bảo Sơn hít một hơi thật sâu, tên tiểu Trần này, quả thực là phúc tinh của chúng ta mà
Chỉ trong vài giờ, số tiền quyên góp đã lên đến ba trăm vạn nhân dân tệ, chuyện này cũng quá giỏi rồi?
Đúng lúc này, tiểu tổ của Trần Thương đã quay lại, sau khi trở lại văn phòng, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Trần Thương.
Lý Bảo Sơn nhìn Trần Thương, phấn khích nói:
- Tiểu Trần! Tôi đại diện cho toàn khoa... xin cảm ơn cậu
…
…
Trần Thương sửng sốt
Cái gì? Ý của chú là?
Lý Bảo Sơn thở dài, tên nhóc này, làm gì cũng tốt
Chỉ là quá khiêm tốn
Trong việc phẫu thuật khiêm tốn có thể không nói.
Không ngờ đến cả phương diện làm người lại khiêm nhường và biết điều như vậy.
Nghĩ đến đây, Lý Bảo Sơn chỉ vào điện thoại di động của mình nói:
- Quyên góp! Cám ơn cậu rất nhiều đã ủng hộ quỹ.
Trần Thương sững sờ, tưởng việc đóng góp hơi xảy ra vấn đề, anh còn không dám tiếp thêm câu nào, đột nhiên đỏ mặt.
Vội vàng nói:
- Chủ nhiệm, thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi phải quyên góp cẩn thận, làm thật tốt, coi đây là nhiệm vụ ưu tiên, có gắng dốc sức hoàn thành
Lý Bảo Sơn ngẩn người:
- Không! Ý chú là cậu làm rất tốt
Trần Thương nhanh chóng lắc đầu:
- Không, không, không thưa chủ nhiệm, vừa rồi cháu bận quá, hiện tại chắc chắc sẽ làm thật tốt
Dù sao đã là phó chủ nhiệm thì phải cố gắng nâng cao tinh thần trách nhiệm, làm tốt công việc của mình. Tôi sẽ kêu gọi quyên góp lần nữa
Trần Thương hơi xấu hổ
Chủ nhiệm giao cho mình một nhiệm vụ trọng đại như vậy, sao có thể tùy tiện làm sơ xài?
Tại sao mình không thêm một vài câu cảm kích gửi đi?
Nghĩ đến đây, Trần Thương nói là làm
Anh nhanh chóng kêu gọi người thân, bạn bè, những người có tiền quyên góp một lần nữa cùng thêm một vài lời cảm kích
Lập tức
Điện thoại di động của Điền Hương Lan lại vang lên
Chủ nhiệm, lại đến nữa
Hồ Truyền Kim quyên tặng: năm mươi vạn
Hình Vũ! Ngôi sao lớn Hình Vũ cũng tặng năm mươi vạn! Trời đất
Công ty Truyền thông văn hóa Thanh Vân cũng tặng năm mươi vạn
...
Điền Hương Lan kích động đứng lên phấn khích
Chủ nhiệm! Năm trăm vạn! Là năm trăm vạn
Lý Bảo Sơn lập tức bị dọa.
Nhanh chóng đứng dậy, cầm điện thoại nói:
- Tôi sẽ gọi cho viện trưởng Tần
Tiền quá nhiều, Lý Bảo Sơn cảm thấy áp lực quá lớn
Phải nhanh chóng tìm viện trưởng
Sau khi Tần Hiểu Uyên biết được tin tức, ném bút đi, ra khỏi phòng khám, vội vàng đi tới khoa cấp cứu.
Năm trăm vạn
Năm trăm vạn quỹ từ thiện
Đây không phải là một số tiền nhỏ
Tần Hiểu Uyên vừa tới, Lý Bảo Sơn liền thêu dệt thêm chút:
- Viện trưởng, lần này là đóng góp của chủ nhiệm Trần
Tần Hiểu Nguyên nghe vậy trợn mắt nhìn Trần Thương hưng phấn:
- Tiểu Trần, không sai! Cháu thật tuyệt vời, cháu đã trở thành công thần của Tỉnh Nhị viện chúng ta! Cháu là ân nhân của những người bệnh đang chờ được cứu
Trần Thương giờ đã hiểu chuyện gì đang xảy ra
Anh nhìn vào điện thoại của mình thấy rất nhiều người thân thuộc quyên góp và lập tức xúc động.
Thành thật mà nói, đây là điều mà anh không dám mong đợi.
Nhìn chung là người quen, cũng không thân thiết nhiều, không ngờ lúc này lại đều quyên góp.
Khiến Trần Thương cảm động nhất chính là bà cụ cho thuê nhà, Trần Thương không nhịn được cười khi nhìn ảnh chân dung béo múp míp trong điện thoại.