Không sai
Những người ở thành phố lớn này đối với mấy trò làm màu cực buff của Trần Thương còn không quá quen thuộc.
Vì lẽ đó ngay lập tức không phản ứng kịp.
Nếu như trước đây ở Tỉnh Nhị Viện, tất cả mọi người sẽ không nói câu này.
Trần Thương đối với biểu hiện mọi người hết sức hài lòng, quay người nói với y tá:
- Chỉ khâu lại, xin cảm ơn
Mọi người vừa vặn trải qua một màn kích thích rung động Trần Thương mang cho sau đó, mấy y tá có một số sắc mặt đỏ lên, giống như là...
Thế nhưng cái này cũng không quan trọng
Trần Thương tiếp xuống bắt đầu kết thúc, không thể kéo dài thời gian người bệnh.
Thao tác và tốc độ tay của đại thần, quả nhiên là cấp bậc Vương giả, không có mấy chục năm độc thân khẳng định tu luyện không được.
Nghĩ tới đây, Trương Viễn nhớ tới mấy cô bạn gái trước đây vứt bỏ mình, bỗng nhiên hơi khó chịu, nếu như không phải là các cô, tôi hiện tại có thể cũng sẽ giỏi như vậy nha
Sau khi Trần Thương khâu hoàn tất, nghe thấy còn có chín phút, lúc này cần đến vá lá van
Trần Thương quay người nhận lấy chỉ khâu, trong khi tiểu y tá đưa kim, bất đắc dĩ kích động, trong lúc lơ đãng thừa cơ sờ lên tay của Trần Thương.
Lúc này, Trần Thương vội vàng phẫu thuật không để ý, bằng không khi trở về báo cáo tình huống, lại phải quỳ ván giặt đồ.
So sánh khâu thừng gân, việc khâu lá van đơn giản hơn rất nhiều.
Thế nhưng mà Dương Tuệ có một chút là thực tế không rõ
Vì sao Pen kẹp kim dài như thế... Nhưng mà đầu mang theo chỉ kim khâu lại linh hoạt như vậy?
Cái này cũng quá lợi hại rồi?
Dương Tuệ từ đầu tới đuôi không nhìn cái khác, ngoại trừ kéo cái móc cho Trần Thương, làm một chút công việc không cần trình độ kỹ thuật, trên cơ bản đều đứng nhìn tay Trần Thương.
Đầu ngón tay này thật là linh hoạt
Dương Tuệ càng nhìn càng xúc động...
Có lẽ đây mới là bác sĩ ngoại khoa có cái phần cứng kia nha?
Mà bác sĩ gây tê Chu Hạc đứng bên cạnh nhìn chằm chằm máy theo dõi và tình huống người bệnh, trong lòng hít sâu một hơi, quá vững vàng
Không chút gợn sóng nào
Kỹ xảo phẫu thuật này, thật sự làm cho anh hơi xúc động Liêm Pha già rồi.
Người tuổi trẻ bây giờ sao càng ngày càng xuất sắc.
Anh biết rõ tên của Trần Thương, thế nhưng mặc cho ai cũng rất khó nghĩ đến một thằng nhóc hai mươi tám tuổi sẽ có kỹ thuật cao như vậy.
Người có thiên phú cao rất nhiều, thế nhưng trưởng thành có bao nhiêu?
Giải thi đấu kỹ năng phẫu thuật ngoại khoa tim toàn quốc, quán quân mỗi năm chân chính cuối cùng đăng đỉnh đến địa vị như viện trưởng Ngô có mấy người?
Lác đác không có mấy
Càng lên cao, người có thiên phú càng có hạn
Mà người trẻ tuổi trước mắt này, trong mắt Chu Hạc đã là thiên tài trưởng thành, không còn là một tuyển thủ nhỏ ưu tú có tiềm lực thiên phú nữa
- Còn hai phút
- Một phút ba mươi giây
Thời gian không đợi người, thời gian càng ngày càng ít, tay Trần Thương cũng càng lúc càng nhanh.
Còn có ba chỗ nưa
Khâu lại tốt là được rồi
Trần Thương cắn răng một cái, tốc độ khâu lần nữa tăng nhanh mấy phần.
Dư Dũng Cương nhìn mà trong lòng lo lắng và căng thẳng cực kỳ
Thời gian đã càng ngày càng ít, công việc bây giờ đã đến khi tranh đoạt từng giây, tuyệt không nói quá
Mặc dù Dư Dũng Cương mình không phải bác sĩ mổ chính, thế nhưng một ca phẫu thuật như vậy đúng là phương hướng anh đang liên tục nghiên cứu và học tập.
Nếu như Trần Thương thành công, cái này mang ý nghĩa độ khả thi phẫu thuật
Cái này cũng mang ý nghĩa anh đi con đường không hề sai.
Vào giờ phút này, anh nhìn cũng Trần Thương cảm động lây
Trần Thương cũng đang rất tranh thủ
Tất cả mọi người hi vọng ký thác vào trên người anh.
Anh không cho phép chính mình thất bại nha
Đứa bé này, anh chắc chắn phải cố gắng cứu được.
Còn lại hai chỗ
Còn lại một chỗ
Sắp xong rồi
Còn có ba kim nữa là hoàn thành
Lúc này y tá trưởng nói:
- Hai giây... Một giây! Hết giờ
Trần Thương nghe được giọng nói, tranh thủ thời gian cắt ngắn chỉ khâu lại, rút kẹp kim Pen ra
Hoàn thành
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm Trần Thương
- Hoàn thành?
- Bác sĩ Trần? Hoàn thành à?
Đúng lúc này, phòng cấp cứu cửa bỗng nhiên mở ra, một người đàn ông tướng mạo thô lỗ vọt vào. Anh thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít, ngồi xổm trên mặt đất thở dốc qua đường miệng
Thế nhưng mà
Lúc này, không có ai thúc giục anh.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Trần Thương
- Tiểu Trần, thế nào?
Dư Dũng Cương gấp gáp hỏi
Mã Nguyệt Huy ngồi xổm trên mặt đất lập tức sững sờ, làm phẫu thuật xong rồi?
Mẹ nó
Mình đã tới chậm?
Nghĩ tới đây, Mã Nguyệt Huy cảm giác hơi đau lòng.
Có điều nghĩ lại, nhìn thấy lão Dư ở đây, anh mới nhẹ nhàng thở ra.
Có lão Dư ở đây, sẽ không có chuyện gì nha?
Nghĩ tới đây, Mã Nguyệt Huy nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng vào ngay lúc này, Trần Thương bất đắc dĩ thở dài.
- Ai... Tôi... Tôi không làm tốt
Trần Thương hơi tự trách
Lập tức, tất cả mọi người nghe thấy Trần Thương đều biến sắc
Phẫu thuật thất bại?
Cái này cũng quá dọa người đi?
Mã Nguyệt Huy trực tiếp hai chân mềm nhũn, ngồi liệt trên mặt đất
Mẹ ơi, độ tuổi hoàng kim lão Mã con vừa mới đến, còn không có tiêu diệt lão Dư con liền muốn dừng bỏ nghề kiếp sống ở đây à?
Cái này...
Cái này cũng quá oan uổng đi
Mã Nguyệt Huy thật sắp khóc.
Anh nghĩ rất xa, anh cảm giác mình đời này còn có rất nhiều chuyện chưa làm tốt, rất nhiều lý tưởng chưa có thực hiện, bên trong danh sách nguyện vọng còn có một đống lớn chưa có đánh dấu tích, anh không muốn sớm như vậy...
Mã Nguyệt Huy thật khóc không ra nước mắt.
Mà lúc này, Trần Thương tiếp tục nói:
- Cái chỉ kết cuối cùng, thời gian quá gấp, tôi đang suy nghĩ sẽ bằng cách là ba chồng kết, hoặc là khi mười tự kết, do dự nửa giây, lựa chọn ba chồng kết, tôi phải nên dùng tổ hợp kết
Trần Thương nói một câu, làm mọi người hôn mê luôn rồi
Nếu như những chủ nhiệm Tỉnh Nhị Viện kia ở đây, khẳng định theo thói quen xoay người, không nghe cái con hàng này tiếp tục đứng đó làm màu nữa
Thế nhưng mà...
Đám này người mới lạ mặt nha
Rất rõ ràng không có từng gặp qua một người tươi mát thoát tục làm màu sài buff hun đúc như thế, càng không có gặp qua nhiều kiểu quyền tổ hợp thao tác tinh tế của Trần thị, tự nhiên trong lúc nhất thời là nghẹn họng nhìn trân trối, kinh động như gặp người trên trời
Có một loại ngưỡng mộ như ngọn núi cao cao không thể không trèo đang ẩn ẩn phát sáng
- Ừng ực
Không biết ai nuốt ngụm nước miếng trước, phá vỡ bầu yên tĩnh lúc này.
Ngay sau đó, âm thanh nước bọt liên tiếp truyền đến.
Ánh mắt tất cả mọi người nhìn chằm chằm Trần Thương, hơi xúc động.
Dư Dũng Cương thở dài, người trẻ tuổi này thật sự là yêu cầu quá cao đối với mình, huấn luyện nghiêm khắc cỡ nào, cũng yêu cầu hà khắc đối với mình bao nhiêu, mới có thể rèn luyện ra được một thân bản sự như vậy nha
Nghĩ tới đây, lúc này ánh mắt Dư Dũng Cương nhìn Trần Thương đã rất là hài lòng
Mà Mã Nguyệt Huy vừa mới trải qua lên voi xuống chó thì là cảm giác đầu hơi xanh màn hình, cần khởi động lại
Làm màu thì có thể, thế nhưng phải ở trong phạm vi nguyên tắc, làm hợp tình hợp lý.