Sau khi đại não khởi động lại, Mã Nguyệt Huy rốt cuộc hiểu rõ được, phẫu thuật đã thành công
Vừa rồi thất hồn lạc phách anh đã nghĩ tới tuổi già của chính mình...
Nhưng mà bây giờ, anh cảm thấy mình có thể đứng lên một lần nữa viết một lần
Anh vội vàng đứng lên, nhìn mọi người phía xa ngay chỗ phẫu thuật.
Trần Thương không bao lâu cũng hoàn thành công việc kết thúc cuối cùng
Có điều, hiệu quả phẫu thuật cụ thể, hiện tại vẫn chưa biết được, bình thường cần sử dụng trải qua kiểm tra siêu âm tim thực quản hoặc trải qua kiểm tra tăng áp lực rót nước thất trái, chứng thực bệnh biến, nhận đến một kết quả hài lòng mới thôi.
Bên này, bác sĩ kiểm tra sớm đã đói khát khó nhịn, chuẩn bị sẵn sàng
Dư Dũng Cương gấp gáp nói:
- Mau tới xem hiệu quả
Lập tức, giống như ngựa hoang mất cương, cầm thiết bị kiểm tra chạy thẳng tới người bệnh.
Con mắt tất cả mọi người mở to nhìn chằm chằm kết quả siêu âm tim, nhìn hình ảnh thông qua thực quản kiểm tra truyền đến
Không bao lâu sau, bác sĩ kiểm tra lập tức kinh hô
- Hoàn mỹ
- Đây tuyệt đối là một ca phẫu thuật tạo hình van 2 lá hoàn mỹ! Bác sĩ Trần thật sự quá lợi hại
- Trong mười năm phút, trong trường hợp trái tim không ngừng đập tiến hành chữa trị van 2 lá, trình độ và kỹ thuật này thật sự làm cho người xúc động nha
Mọi người nghe thấy bác sĩ kiểm tra nói như vậy, lập tức nhẹ nhàng thở ra
Đúng lúc này, mọi người đều biết, phẫu thuật thành công.
Trần Thương cười nói:
- Mọi người vất vả rồi, cảm ơn thầy Chu đã hộ giá hộ tống.
Chu Hạc mặt đỏ lên, mỉm cười:
- Vẫn là cháu ưu tú, bác sĩ Trần, chú đối với cháu không hiểu rõ, sau này có phẫu thuật, trực tiếp tìm chú nha
Trần Thương gật đầu cười một tiếng:
- Không thể thiếu phiền phức thầy Chu
Chu Hạc gật đầu:
- Sau này cho dù phẫu thuật khó khăn cỡ nào, chú cũng sẽ tích cực phối hợp
Nghe thấy câu nói này, Mã Nguyệt Huy là người thứ nhất luống cuống
- Anh Chu, anh không thể như vậy, lần sau nếu như Trần Thương có phẫu thuật gì, anh chắc chắn phải sớm cho tôi biết, bằng không kinh tâm động phách như vậy làm tôi rất khó tiêu hóa
- Mẹ nó, vừa mới đến đã nghe thấy thằng nhóc này thở dài, làm tôi giật cả mình
Mọi người nghe thấy Mã Nguyệt Huy, bất đắc dĩ cười ha ha.
Hoàn toàn chính xác, không chỉ có là Mã Nguyệt Huy, vừa rồi Trần Thương cưỡng ép làm màu, trực tiếp làm cho tất cả mọi người có một số không có phản ứng kịp.
Chẳng qua là loại cảm giác song trọng này, đối với y tá mà nói, càng thêm kích thích
Mã Nguyệt Huy nhìn một vết thương trước ngực đứa trẻ, bất đắc dĩ hỏi:
- Lão đại, thật sự là... Phẫu thuật tim?
Dư Dũng Cương nhìn thoáng qua Mã Nguyệt Huy, thật lâu không phát biểu, có lẽ... Là không biết nên nói cái gì.
Sau một lúc lâu, chợt nhớ tới một câu, cái này mới nói:
- Anh biết rõ vì sao tôi để anh mang tiểu Trần đi chưa? Người ta ở có một số lĩnh vực làm hoàn toàn chính xác cực kỳ xuất sắc, có thể đền bù thiếu sót của các anh.
Mã Nguyệt Huy thấy Dư Dũng Cương trịnh trọng như vậy, lập tức cũng tin ba phần...
Phẫu thuật hoàn tất, Mã Nguyệt Huy vẫn cảm thấy có một số không quá thỏa nguyện, dứt khoát trực tiếp đi tìm y tá trưởng muốn copy video đi.
Mà bên này, Trần Thương đang muốn đẩy cậu bé nhỏ rời đi.
Trương Viễn và Dương Tuệ vội vàng đẩy giường qua:
- Đại thần, tay anh dùng để làm phẫu thuật, loại chuyện đẩy giường này chúng tôi tới là được
Trần Thương bất đắc dĩ, cười nói:
- Cám ơn các anh
Trương Viễn và Dương Tuệ vội vàng cười lắc đầu:
- Không phiền phức, không phiền phức, sau này đại thần có phẫu thuật thì nhớ đưa bọn tôi theo học hỏi kinh nghiệm, được thêm kiến thức là được rồi
- Ca phẫu thuật ngày hôm nay thật sự là mở rộng tầm mắt nha
- Đại thần, anh thật là quá trâu bò, bây giờ tối cảm giác anh giống như lão tăng Thiếu Lâm quét rác, cao nhân ẩn giấu vậy...
Trần Thương nghe Trương Viễn hoa thức thổi phồng, giống như về tới phòng phẫu thuật ngoại khoa tim ở Đông Đại Nhất Viện khiến người luyến tiếc nào, khi đó, anh cũng là hạnh phúc như thế nha...
Trương Viễn nói đối với Dương Tuệ:
- Hôm nay tôi mới biết được cái gì gọi là 【 vui vẻ 】
Dương Tuệ tò mò:
- Có ý gì hả?
Trương Viễn bất đắc dĩ nói:
- Anh là không nhìn thấy, một khắc đại thần mở ra trái tim này hôm nay, loại cảm giác mênh mông kia, thật sự là để người khó quên không thôi, vui vẻ, đối với bác sĩ phẫu thuật mà nói, mở trái tim ra, không phải một chuyện vô cùng vui vẻ à?
Dương Tuệ:
-...
Trần Thương:
-...
Giống như đối đãi với thanh niên nhị bức vậy, bất đắc dĩ ghét bỏ nhìn thoáng qua Trương Viễn.
Lúc này, vợ chồng hai người Tần Phương sớm đã lo lắng chờ ở bên ngoài.
Nói thật, từ trước đến nay họ không ngờ sẽ có một ngày như vậy
Vốn là muốn thừa dịp đứa bé còn nhỏ ra ngoài kiếm chút tiền.
Thế nhưng lại chợt phát hiện, khi đứa trẻ cần họ ở bên cạnh để làm bạn nhất thì họ lại không thể ở bên.
Cuộc sống không dễ, tiến thối lưỡng nan.
Có lẽ là nghĩ đến một chút biện pháp sắp xếp lại mới được.
Từ khi bọn họ từ trong miệng Trần Thương nghe được đứa trẻ năm tuổi nói những lời kia, cảm xúc thứ nhất cũng không phải là cảm động
Mà là tự trách
Là áy náy
Họ chợt phát hiện, thứ mình muốn cho đứa trẻ, cũng không chắc chắn là thứ đứa trẻ chân chính muốn.
Tần Phương dựa lên trên bả vai của chồng mình, mũi cay cay, bỗng nhiên nói:
- Anh à, chờ con khỏe lại, chúng mình mang nó theo trên người đi, chúng mình ở chỗ đó có một tầng hầm, phòng ở không phải rất đắt, bên cạnh còn có một công viên nhỏ, khi chúng mình nghỉ ngơi, cũng có thể dẫn nó đi chơi.
Người đàn ông hít sâu một hơi, nhẹ gật đầu:
- Tốt
Hai người cũng không dám tưởng tượng đứa trẻ nếu như cứu chữa thất bại sẽ như thế nào...
Từ trước đến nay không ngờ
Thậm chí cũng không dám suy nghĩ cái này, sợ trở thành sự thật.
Đúng lúc này, cửa lớn phòng phẫu thuật mở ra.
Hai người vội vàng đứng lên, con mắt mở to nhìn chằm chằm phía trước.
Sau khi phát hiện Trần Thương, lập tức đi tới:
- Bác sĩ Trần, thế nào? Đứa trẻ nhà tôi nó...
Trần Thương nhìn vợ chồng hai người gấp gáp, cười nói:
- Hai người có thể yên tâm, phẫu thuật cực kỳ thành công! Thế nhưng đứa trẻ phải cần một khoảng thời gian nằm viện để khôi phục, khoảng thời gian này hai người chịu khó vất vả chút, không được thì đưa đến ICU đi.
Vợ chồng hai người Tần Phương nghe xong, lập tức vui đến phát khóc
Hưng phấn nước mắt trực tiếp rầm rầm chảy xuống.
- Cảm ơn anh, bác sĩ Trần, anh đã cứu cái nhà này của chúng tôi
- Quá cảm ơn anh
Trần Thương cười cười, đứng dậy rời đi.
Nhìn vợ chồng hai người ôm nhau vui vẻ thút thít, trong lòng Trần Thương thật vui vẻ.
Mà người bệnh xung quanh chờ đợi trong phòng phẫu thuật, lúc này lộ ra ánh mắt hâm mộ, người nhà của bọn họ, còn ở bên trong...
Trần Thương đi vài bước, quay người lại bất đắc dĩ quay đầu nhìn thoáng qua, anh cảm thấy, có thể này là hình ảnh tốt đẹp nhất trên thế giới, cũng là tình cảm chân thật nhất.
Có lẽ...
Đây chính là giá trị thực sự và tác dụng của một bác sĩ?
Cả đời này, tôi không uổng làm y