Chương 115: Dây Leo Già Chuyển Động (1)
Chương 115: Dây Leo Già Chuyển Động (1)Chương 115: Dây Leo Già Chuyển Động (1)
"Tối nay ta tự làm, ta muốn ăn thịt vịt xào măng chua." Cố An Nhiên cười nhạt nói.
Vương Ngọc Liên gật đầu đồng ý, tay nghề của nha đầu An Nhiên tốt hơn bà ấy nhiều, thịt vịt xào măng chua làm như thế nào bà ấy cũng chưa từng nghe qua
Nhưng mà bà ấy phát hiện trên tay Cố An Nhiên có cải ngồng, nghi ngờ hỏi: "Nha đầu An Nhiên , cái này... cải ngông này ngươi lấy ở đâu vậy?"
"Ở ngoài, tất cả đều bị ta bẻ hết rồi." Cố An Nhiên thuận miệng trả lời
"À." Ánh mắt Vương Ngọc Liên tựa như có thâm ý.
Nhưng cho dù như thế nào, nha đầu An Nhiên nói là lấy từ bên ngoài, thì chính là ở bên ngoài.
Cố An Nhiên nhanh nhẹn cắt con vịt thành miếng rồi chia ớt và gừng ra cắt riêng, sau đó tiếp tục cắt nửa bát măng chua.
Nàng đổ một nửa dầu hạt cải từ trong vại dầu, sau đó bỏ thịt vịt đã cắt miếng vào nồi bên trong Xào SƠ.
Đến khi da vịt vàng rồi thì cho thêm gừng và muối vào để xào chung. Đợi sau khi xào có mùi thơm rồi thì thêm ớt và măng chua vào, thêm chút nước rồi nấu trong thời gian một nén nhang.
Món thịt vịt xào măng chua có hương vị phong phú đã hoàn thành.
Đại Cường muốn ăn thịt, rất muốn ăn thịt!
Hắn ta ngửi thấy mùi thơm tìm đến bên cạnh lò bếp của Cố An Nhiên, da mặt dày cười hắc hắc hỏi:
"An Nhiên cô nương, ngươi làm món gì mà thơm thế?"
"Thịt vịt xào măng chua." Tậm trạng Cố An Nhiên rất tốt trả lời.
"Ta... Ta có thể ăn không?"
Hắn ta thận trọng nhìn Cố An Nhiên một cái rồi khẽ hỏi.
"Có thể." Cố An Nhiên vui vẻ đồng ý.
Đại Cường vừa nghe như vậy thì vui vẻ toét miệng cười, đứng trên bậc đá chồng lên nhau trước lò bếp của Cố An Nhiên không nhúc nhích.
Bộ dáng kia của hắn ta cực kỳ giống một con chó lớn đang đợi chủ nhân lấy đồ ăn cho.
Vẻ mặt Nhị Cường toàn là biểu cảm mắt không thấy tâm không đau: Ca ca tốt của đệ huynh không thấy mất mặt sao? Đây là cảnh gì chứ, huynh vậy mà lại đi xin thịt của người ta.
Hôm nay ca hắn ta săn được một con gà rừng, chia ra một nửa mang tới nhà bếp của Cố An Nhiên.
Hắn ta có chút ngượng ngùng gãi đầu một cái, vừa định mở miệng nói chuyện thì bị Cố An Nhiên cắt ngang.
"Ngươi cũng lại ăn chung đi."
Âm thanh của Cố An Nhiên đều đều, nghe không ra vui giận.
Nhị Cường: An Nhiên cô nương, ngươi nghe ta giải thích, ta thật sự không phải là tới để ăn cơm chùa đâu.
Nhưng mà món thịt vịt này của An Nhiên cô nương làm thật sự quá thơm.
Thôi, nếu đã hiểu lầm vậy thì không cần giải thích nữa.
Hắn ta đặt nửa con gà rừng đang cầm trên tay lên thớt để thức ăn của Cố An Nhiên rồi cười ha hả nói: "Hôm nay lúc đi ra ngoài đốn củi ca ta săn được con gà rừng nên chia cho ngươi một nửa."
Đại Cường nhìn Nhị Cường đặt con gà kia ở trên thớt để thức ăn thì cảm thấy rất là không hài lòng nói: 'Lão Nhị, sao đệ cam nửa con?”
"Đệ..." Nhị Cường nhất thời cứng họng.
Cầm ít hơn hắn ta cũng không thể cầm ra tay?
Không phải trước đây ca ca tốt của hắn rất hào phóng sao?
Sao đột nhiên lại trở nên keo kiệt như vậy chứ? "Đệ cái gì mà đệ? Cầm cả con đưa cho An Nhiên cô nương! Chúng ta tự mình làm cái kia khác nào một trò hề? Uổng phí một con gà rừng."
Còn không bằng đưa cho An Nhiên cô nương, đến lúc đó chúng ta tùy tiện ăn hai miếng thịt ngon, không thơm hơn một đống thịt không thể ăn sao?”
Hai mắt Nhị Cường nhìn trời: Sao lại đột nhiên cảm thấy lời ca ca tốt nói rất có đạo lý nhỉ?
Thấy Nhị Cường không nhúc nhích, nên Đại Cường tự mình trở về nơi nhà mình hạ trại nhanh chóng mang nửa con gà còn lại đến.
Cố An Nhiên nhận con gà rừng bởi vì nàng biết nếu như nàng không nhận thì những người mặt dày đến ăn chùa cơm sau này sẽ càng ngày sẽ càng nhiều.
Nàng không muốn tìm thêm phiền toái cho mình.