Chương 363: Bối Phận Hơi Kỳ Lạ. (1)
Chương 363: Bối Phận Hơi Kỳ Lạ. (1)Chương 363: Bối Phận Hơi Kỳ Lạ. (1)
Nhị Cường gần như có thể đoán được ca ca mình đã nói gì với Mạt Nương, cho nên hắn ta rất chu đáo thêm vào một câu.
Đại Cường nhướng mày, trong lòng thâm nói: Lão nhị thật là hiểu chuyện! Huynh đệ tốt!
Hắn ta giả vờ hét lớn: "Ồ, cái của ta không phải bị mất đâu, ta đưa cho Mạt Nương rồi."
"Người ta luôn luôn may may vá vá cho hai huynh đệ chúng ta, không nên cảm tạ người ta sao?"
Nghe được lời nói của Đại Cường, Nhị Cường im lặng trợn mắt.
Chẳng lẽ chỉ có hắn ta hợp làm kẻ xấu thôi sao? Hắn ta chỉ muốn ăn một miếng đùi dê nướng, cũng không nói không chia thịt dê cho Mat Nương.
Hắn ta đã chia con dê này thành hai nửa, chính là định đưa một nửa cho Mạt Nương.
Chỉ là, khi hắn ta vừa xử lý thịt dê xong, Mạt Nương lại không có ở nhà nên hắn ta không đưa qua.
Ca ca tốt của hắn ta thực sự là một kẻ lừa đảo tài giỏi, vậy mà cũng nói được sao? Mạt Nương có thể vì chuyện này mà có cái nhìn khác với hắn ta không? Nhị Cường cảm thấy thực sự rất mệt mỏi!
Đại Cường lại không suy nghĩ nhiều như vậy, nhìn về phía Mạt Nương nói: "Ngươi nhanh xử lý đùi dê đi. Thịt dê này phải ăn tươi, để lâu sẽ không ngon đâu.”
ui dê này là lấy từ con dê mà ta săn được. Vừa rồi lão nhị nhầm thôi."
Nhị Cường từ bỏ việc nướng đùi dê, bởi vì bây giờ chỉ còn lại thân dê, tất cả đùi dê đều tặng hết cho người ta rồi.
Tuy nhiên, trước đó An Nhiên cô nương đã từng nói với hắn ta, sườn dê nướng cũng rất ngon, hắn ta muốn thử xem thế nào.
Đáng tiếc, người ca ca tốt của hắn ta dường như không có ý định tới giúp đỡ một tay.
Hắn ta không còn cách nào khác chỉ đành chấp nhận số phận tự mình nấu ăn.
Đại Cường đứng sau lưng Mạt Nương một lúc lâu, ánh mắt đảo qua đảo lại nhìn đám thỏ rừng và gà rừng.
Cuối cùng, hắn ta không nhịn được mở miệng: "Mạt Nương, ngươi định làm gì với đám gà rừng và thỏ rừng này?"
Mạt Nương thậm chí còn không thèm nhìn đám gà rừng và thỏ rừng trên mặt đất: "Còn có thể làm gì nữa? Chờ lát nữa ăn cơm xong ta đem trả lại cho Xuân Sinh ca." Đại Cường cong môi nói: "Hắn lớn hơn ngươi tám tuổi. Sao lại gọi là Xuân Sinh ca, gọi Xuân Sinh thúc còn tạm được."
Đại Cường có ý đồ kéo bối phận giữa Mạt Nương và Cố Xuân Sinh ra xa, để Cố Xuân Sinh và Mạt Nương ở bên nhau cảm giác không hài hòa sẽ lớn hơn một chút.
Mạt Nương dường như biết ý đồ của Đại Cường, chỉ cười cười nói: "Nghe ngươi nói kìa, hắn chỉ lớn hơn ta tám tuổi, sao ta có thể gọi hắn là Xuân Sinh thúc được?”
Đại Cường tự tin nói: "Lớn hơn tám tuổi sao lại không gọi là thúc? Họ hàng xa của ta có một thúc thúc lớn hơn ta tám tuổi."
Mạt Nương nghỉ ngờ nhìn Đại Cường, dường như muốn xác minh tính chân thực của câu nói này.
"Có thật không?"
"Tất nhiên rồi." Đại Cường không hề cảm thấy chột dạ chút nào.
Nhị Cường đang ở phòng bếp sát vách, đang ướp thịt dê nướng, trong lòng thâm nghĩ, tại sao mình lại không biết còn có người thúc thúc họ hàng này nhỉ?
Đại Cường dường như sợ Mạt Nương không tin, nhìn qua phòng bên nhà mình, lớn tiếng nói: "Đúng không lão nhị, nhà chúng ta có một thúc thúc họ hàng xa hơn ta tám tuổi phải không?" Nhị Cường bất lực ôm tra hết sức phối hợp nói: "Có một thúc thúc họ hàng xa, nhưng ông ấy lớn hơn ta tám tuổi."
Hắn ta so với ca ca còn nhỏ hơn mấy tuổi
"Đúng đúng đúng." Đại Cường vội vàng nhìn Mạt Nương nói.
Mạt Nương mỉm cười, yên tâm đi xử lý miếng thịt dê trong tay.
"Lát nữa đùi dê làm xong, ngươi đem một bát về nhà đi." Nàng ấy nhẹ nhàng nói.
Đại Cường xua tay nói: "Không cần, trong nhà còn có một ít thịt dê, hôm nay Nhị Cường sẽ tự nấu."