Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn (Dịch Full)

Chương 364 - Chương 364: Bối Phận Hơi Kỳ Lạ. (2)

Chương 364: Bối Phận Hơi Kỳ Lạ. (2) Chương 364: Bối Phận Hơi Kỳ Lạ. (2)Chương 364: Bối Phận Hơi Kỳ Lạ. (2)

"Đúng rồi, lát nữa chờ ngươi ăn xong thì trời đã tối rồi, nữ nhân như ngươi ban đêm di ra ngoài không an toàn đâu. Dù sao trong thung lũng này vẫn còn có dã thú. Ta giúp ngươi mang những con thỏ hoang và gà rừng này qua cho Xuân Sinh thúc."

Mạt Nương gật đầu nói: "Vậy cũng được, làm phiền ngươi rồi."

Nàng ấy thực sự không dám ra ngoài vào ban đêm. Bởi vì lúc trước đã có nữ nhân đi ra ngoài vào ban đêm gặp phải một con lợn rừng. Mặc dù con lợn rừng kia dường như sợ hãi điều gì đó, điên cuồng chạy ra khỏi thôn rồi chạy lên núi, nhưng cũng đủ doạ người. .

Thấy Mạt Nương đồng ý, Đại Cường vội vàng mang theo hai con thỏ và hai con gà rừng bước ra khỏi cửa, bộ dạng giống như sợ Mạt Nương sẽ đổi ý.

Mạt Nương nhìn theo bóng lưng Đại Cường, lắc đầu bất lực rồi quay lại làm việc.

Vì ở gần bếp của Nhị Cường nên Mạt Nương trò chuyện câu được câu mất với hắn ta.

Trò chuyện một lúc, Mạt Nương đột nhiên nói: "Nhị Cường, con dê này ngươi bắt được ở đâu vật? Chất lượng thịt rất tốt."

Bởi vì Nhị Cường không để ý lắm, lập tức nói: "Ở trên ngọn núi đối diện thôn chúng ta, chỗ đó cây cối tươi tốt, thường xuyên có dê."

Mạt Nương hơi mím môi nói: "Con dê này quả nhiên là do ngươi bắt."

Lúc này Nhị Cường mới nhận ra mình đã lỡ lời, vội vàng giơ hai tay bịt chặt miệng.

Trong mắt còn có vẻ bối rối, hắn ta sợ Mạt Nương sẽ vì điều này mà không thích ca ca ngốc nghếch của mình.

Thật ra ca ca ngốc nghếch của hắn ta cũng không cố ý nói dối, chẳng qua chỉ muốn làm cho Mạt Nương cảm thấy yên tâm thôi.

Nghĩ đến đây, Nhĩ Cường vội vàng giải thích với Đại Cường: "Mạt Nương, ngươi đừng hiểu lầm, ca ca ta không phải loại người thích nói dối."

"Hắn chỉ sợ ngươi không nhận nên mới nói dối như vậy, ngươi tuyệt đối đừng trách hắn."

Mạt Nương trầm mặc một lát, lúc này trong lòng Nhị Cường cảm thấy cực kỳ bất an.

Nếu chuyện giữa ca ca hắn ta và Mạt Nương thất bại, mẫu thân chắc chắn sẽ đến gặp hắn ta trong giấc mơ, không cẩn thận trong mơ còn bị đánh đòn. .

Một lúc sau, Mạt Nương mới nói: "Thật là thiệt thòi cho ngươi rồi, Đại Cường luôn lấy đồ của người đem đi cho ta."

Thấy Mạt Nương không tức giận, Nhị Cường thoải mái cười một tiếng: "Có gì mà thiệt thoi? ta vốn định cho ngươi nửa con dê này, ta đã cắt ra rồi, nhưng lúc đó ngươi không ở nhà."

Mạt Nương nói: "Cũng không chỉ có cái này, còn những thứ khác nữa."

Nhị Cường phóng khoáng nói “Cái này có là gì? Ca ca ta vui vẻ là được rồi."

Ca ca hắn sống hạnh phúc, hắn ta đã không làm phụ lời dặn dò của mẫu thân.

Bởi vì những ngôi nhà trong thôn đều ở cùng một chỗ, tương đối gần nhau nên Đại Cường rất nhanh đã đến trước cửa nhà Cố Xuân Sinh.

Người mở cửa là nhi nữ mười hai tuổi của Cố Xuân Sinh.

Nàng nhìn Đại Cường, cười yếu ớt dịu dàng nói: "Đại Cường thúc, sao thúc lại đến đây vào lúc này?"

Thật ra nàng ấy đã nhìn thấy thỏ và gà rừng trên tay Đại Cường, còn tưởng Đại Cường đến đưa đồ ăn cho bọn họ.

'A, ta đến trả lại ít đồ." Đại Cường cười tủm tim nhìn tiểu nhi nữ của Cố Xuân Sinh.

Sau đó, hắn ta lại nghiêm túc nói thêm: "À đúng rồi, không được gọi ta là Đại Cường thúc. Ta già như vậy sao?"

Nữ nhi của Cố Xuân Sinh rất muốn gật đầu, nhưng nàng ấy lại kìm lại vì cảm thấy như vậy là không lễ phép.

Cho nên nàng ấy cười hỏi lại: "Không gọi là Đại Cường thúc thì gọi là gì?"

"Gọi ta là Đại Cường ca, ngoan ngoãn đi!" Đại Cường cười hì hì nói.

Nhi nữ của Cố Xuân Sinh có chút thẹn thùng liếc nhìn Đại Cường, lúng túng nói: "Đại Cường... ca?

Đại Cường cười híp con mắt lại, đem hai con gà lôi và thỏ rừng tuỳ ý ném xuống đất.
Bình Luận (0)
Comment