Chương 734: Có Việc Xin Ngươi (1)
Chương 734: Có Việc Xin Ngươi (1)Chương 734: Có Việc Xin Ngươi (1)
Rồi sau đó, hắn ta ngứa đòn đi tới trước mặt tên đại phu mới vừa khiêu khích hắn ta kia: "Nghe thấy chưa! Thị vệ thân cận của thành chủ!"
Tên đại phu kia căn bản không dám nhìn Cố An Nhiên và Đại Cường, cúi thấp đầu chán nản rời đi.
Hắn ta hoàn toàn không thể hiểu được, tên nam nhân này rõ ràng là một tên đần, nhưng Mạt Nương lại nhìn trúng hắn ta.
Điều khiến hắn ta khó hiểu nhất là tại sao thành chủ cũng muốn cho hắn ta chỗ dựa!
Nhưng từ chuyện này, tình cảm của hắn ta dành cho Mạt Nương đã dập tắt, chỉ còn chút tình nghĩa, vẫn là đặt trong đáy lòng thì thích hợp hơn.
Sau khi tên đại phu kia đi rồi, Đại Cường nói: "An Nhiên, ta thật sự có thể làm thị vệ thân cận sao?"
"Dĩ nhiên, buổi chiều hôm nay, sẽ có dụ lệnh của thành chủ tới." Cố An Nhiên cười nói.
Đại Cường gãi đầu, dường như có chút xấu hổ hỏi: "An Nhiên, người tới thăm hai đứa trẻ hả?"
"Ừ”" Cố An Nhiên khẽ gật đầu.
Đại Cường nháy mắt với Dạ Tu Mặc nói: "Nếu cô nương và Dạ thành chủ sinh một đứa, chắc chắn sẽ còn xinh hơn cả con của ta." "Đó là dĩ nhiên, An An nhan sắc khuynh thành." Dạ Tu Mặc kiêu ngạo đáp lại.
Đại Cường bị khơi dậy dục vọng thắng thua, thẳng lưng ưỡn ngực nói: "Mạt Nương cũng không kém!"
Nhị Cường lại công kích thêm nói: "Ca, tẩu tử không kém, nhưng ca kém, đứa trẻ bị ca liên lụy rồi."
Đại Cường bị lời này của Nhị Cường làm tức tới nghẹn, nhưng lại không thể cãi lại, cũng chỉ có đệ đệ mình mới chơi cái trò tổn thương nhau này.
"Nói giống như sau này con của đệ không bị đệ liên luy ấy." Đại Cường liếc xéo.
Nhị Cường sờ mũi mình, sau đó lại nhìn Du Nương một cái rồi không nói gì nữa.
Lúc Đại Cường đưa mọi người vào nhà mình, lại không nhịn được can nhăn với Cố An Nhiên mấy câu: "An Nhiên, nam nhân ở thôn Hoa Khê kia, chính là kẻ đã gây sự trong bữa tiệc thôi nôi của hai đứa trẻ nhà ta ấy, cả nhà bọn họ đã dọn ra khỏi thành Kính Hồ rồi."
"Hình như vì nam nhân kia vừa uống rượu vào thì liền không giữ được mồm miiệng, đắc tội với hết hàng xóm láng giềng."
"Mẫu thân của hắn ta tuổi tác đã cao, sợ hắn ta gây ra hoạ lớn gì, nên đã ra khỏi thành rồi."
Vẻ mặt Cố An Nhiên bình thản đáp một tiếng: "Ừ, loại người này chuyển ra khỏi thành cũng tốt, lọc bớt mấy kẻ không sạch sẽ trong thành."
Đại Cường lại khen ngợi nói: “An Nhiên, thành Kính Hồ này đã được người quản lý rất tốt, rất sạch sẽ."
"Dẫu sao, mấy chục nghìn người trong thành này, chỗ nào mà chả có một vài xung đột chứ?"
Nhị Cường cũng tiếp lời nói: "Đúng thực là vậy, nhiều người, lẫn lộn nhiều cách nghĩ, không thể tránh khỏi có chút va chạm."
Vào tới trong nhà Đại Cường, Mạt Nương đang trong tiểu viện, đung đưa cái nôi của hai đứa bé, con trai lớn của nàng Tiểu Mễ đang hăng say trêu chọc đệ đệ muội muội, cười khanh khách.
Cế An Nhiên ôm hai đứa bé, lại hỏi Mạt Nương: "Cơ thể ngươi hồi phục thế nào rồi?"
Mạt Nương dịu dàng cười nói: "Cùng gân hồi phục rồi."
"Ừ" Cố An Nhiên khẽ gật đầu rồi dặn dò: "Ngươi sinh đôi, cơ thể sẽ rất thiếu hụt, tạm thời nhà ngươi không nên sinh lão tứ quá sớm làm gì."
Tai Mạt Nương ửng đỏ nói: "Ta biết rồi."
Nhưng Đại Cường lại ồn ào nói: "Muốn lão tứ gì chứ! Ta không cần! Mạt Nương vì hai đứa nhỏ này mà suýt nữa mất mạng đó."
"Lỡ như lúc sinh lão tứ lại như vậy, để lại cho ta một đám trẻ này, ta sống thế nào được!"
Nhưng Mạt Nương đối với việc sinh con lại là thái độ thuận theo tự nhiên: “Chàng lo cái gì? Đâu phải lần nào cũng không may như vậy."
Đại Cường lại bĩu môi, hắn ta không hề đồng ý với lời Mạt Nương nói, nhưng lại không cãi lại.
Đại Cường ở trước mặt Mạt Nương, trước giờ đều rất ngoan ngoãn nghe lời và chiều theo ý thê tử, chưa bao giờ quát tháo trước mặt nàng ấy.
Mấy người lại nói chuyện một lúc, Cố An Nhiên muốn đưa Dạ Tu Mặc đi, Du Nương cũng đi sát theo sau.