Chương 736: Xin Thành Chủ Đại Nhân Đồng Ý (1)
Chương 736: Xin Thành Chủ Đại Nhân Đồng Ý (1)Chương 736: Xin Thành Chủ Đại Nhân Đồng Ý (1)
Hắn ta dịu dàng nói: "Nhiên Nhiên, muội ăn nhiều một chút, ta thấy muội mới xử lý việc trong thành không tới một tháng đã gầy đi nhiều rồi."
Sau khi nói xong, ánh mắt Cố Thẩm Diệp trở nên sắc bén rơi xuống trên người Dạ Tu Mặc.
"Có một nhiệm vụ phải làm, đó là mấu chốt để đuổi người Khương ra khỏi phía Nam sông Ủng Lan."
"Ta chuẩn bị để An Tuần ra ngoài, nhưng vì để cẩn thận..."
Không đợi Cố Thẩm Diệp nói xong, Dạ Tu Mặc liền tiếp lời: "Ta sẽ để Ám Minh đi thi hành nhiệm vụ lần này với Ân Tuần."
Một bữa cơm, ba người thương lượng không ít vấn đề, có liên quan đến mười hai thành phương Nam, cũng có liên quan đến vấn đề hôn sự của Dạ Tu Mặc và Cố An Nhiên.
Đến chiều, Cố An Nhiên đưa dụ lệnh của thành chủ tới tay Đại Cường và Nhị Cường.
Hai người cầm dụ lệnh đều kích động không thôi.
Sáng sớm hôm sau, sau khi Đại Cường và Nhị Cường cả hai ăn mặc chỉnh tề thì tới phủ thành chủ tìm thống lĩnh hộ vệ trình diện. Đến cửa phủ thành chủ, hai người đưa dụ lệnh của thành chủ trong tay cho thị vệ canh gác.
Sau khi thị vệ tuỳ ý liếc một cái, liền chỉ đường cho Đại Cường và Nhị Cường.
Nhưng Đại Cường và Nhị Cường vẫn chưa đi xa, hai tên thị vệ này đã không kiêng kị chút nào nói: "Hai tên này tới dựa vào quan hệ."
"Thứ nhất là chức thị vệ thân cận của thành chủ còn cao hơn quan chức nhiều người trong phủ thành chủ này."
Một thị vệ khác tiếp lời nói: "Ôi, tất cả chúng ta cũng đều liêu từng đao vào, dựa vào cái gì phải khuất phục dưới bọn dựa vào quan hệ này chứ?"
Phủ thành chủ của thành Kính Hồ, điều kiện chọn thị vệ hết sức nghiêm ngặt, vì Đại Cường và Nhị Cường hàng năm không ở trong thành, vẫn luôn đi theo Cố An Nhiên ở bên ngoài, cho nên bản lĩnh của hai huynh đệ bọn họ, rất nhiều thị vệ không hề biết.
Chỉ xem như bọn họ may mắn, đúng lúc lọt vào mắt của thành chủ, vậy nên mới được làm thị vệ thân cận.
Đại Cường nghe thấy những lời nghị luận này, thì có chút ấm ức muốn bàn luận với hai tên thị vệ kia một phen nhưng lại bị Nhị Cường kéo lại.
Vẻ mặt Đại Cường không vui nói: "Le nào lúc chạy nạn, chúng ta và An Nhiên không phải đao thật thương thật liều ra sao?" Vẻ mặt Nhị Cường tỉnh táo nói: "Có thể là bọn họ không biết, chúng ta phải tìm cơ hội chứng minh bản thân."
Đại Cường gật đầu, đi theo hướng thị vệ chỉ tới chỗ thống lĩnh thị vệ báo danh.
Thống lĩnh thị vệ thì không nói gì trước mặt hai người họ, nhưng biểu hiện cũng không thể nào thân thiện nổi.
Toàn bộ đội thị vệ bọn họ, đều là bằng thực lực, đối với những người bọn họ cảm thấy không có thực lực gì, nên tự nhiên sẽ không quá nhiệt tình.
Sau khi hai người Đại Cường và Nhị Cường tới chỗ thị vệ báo danh nhận việc xong.
Công việc của hai người họ là ngày ngày đứng ở cửa thư phòng làm việc của Cố An Nhiên, phụ trách việc canh giữ bảo vệ.
Sau đó hai người tới cửa thư phòng, Cố An Nhiên đã ở bên trong, Dạ Tu Mặc và Cố Thẩm Diệp cũng ở đây.
Nói chuyện mười hai thành phương Nam và nhiệm vụ gần đây.
Nhị Cường nghe nhiệm vụ kia cũng biết không đơn giản, nếu như hắn ta có thể đi thì cũng là một cơ hội được chứng minh bản thân.
Hắn ta muốn chứng minh bản thân, cũng không phải muốn tranh giành vì mình, mà là không muốn để cho những tên thị vệ kia cảm thấy Cô An Nhiên đang đối xử bất công, rằng mình có thực lực đảm nhiệm thị vệ thân cận của thành chủ.
Đại Cường cũng biết đây là một cơ hội, sau đó nháy lông mày to rậm nói: "Lão Nhị, hay là chúng ta đi xin thành chủ để nàng phái hai chúng ta đi làm nhiệm vụ lần này?"
Nhị Cường vuốt nhẹ cằm, tiếp lời nói: "Đại ca, tau tử mới sinh chưa được bao lâu, hai đứa bé còn nhỏ, không thể rời đi được."
"Nhiệm vụ lần này, đệ đi, nhưng huynh phải ở trong thành Kính Hồ đợi."