Chương 1084: Cơm Chùa Không Ngon Như Vậy! (2)
Cố Tấn nhớ đến chuyện vừa rồi bị tam thúc trách mắng, nếu như bị tam thúc biết là mình ăn cơm chùa thì sẽ càng tức giận.
"Không cần, ta thật sự không biết quyt nợ là gì. Ta về nhà lấy tiên, sẽ nhanh chóng đến thanh toán."
Chưởng quỹ lanh lùng nói một tiếng: "Người đâu, mang đến chỗ quan phủ."
Muốn ăn cơm chùa sao, không dễ như vậy đâu, cũng không nhìn một chút xem ông chủ đằng sau cửa hàng này là ai?
Hừ, Kim Lăng hầu, biết không?
Trước đó có lẽ là bởi vì Kim Lăng hâu không làm quan cho nên bị người khác khinh thường.
Nhưng mà Kim Lăng hầu thấy may mắn, bây giờ đã hòa thuận với nhà cha vợ, hơn nữa còn tìm được con gái ruột.
Cha nuôi của đứa con gái ruột này cũng rất nổi danh, là chỉ huy sứ đạo Giang Nam, trông coi tất cả binh lực đạo Giang Nam. Nói xem có sợ không?
Chưởng quỹ lập tức cung kính khom lưng: "Vị khách quan kia, mời, tổng cộng ba trăm hai mươi lượng bạc.”
Cố Tấn lộ vẻ ảo não, hối hận, cầu viện nhìn vê phía Kawamoto .Jiro.
Cố Tấn lập tức cảm kích nhìn về phía Kawamoto Jiro, không tiếc lời ca ngợi.
"Chưởng quỹ, đừng vô lễ. Bữa này ta mời, ta tính tiền."
Kawamoto Jiro cũng cảm thấy đã đến thời cơ, dệt hoa trên gấm, còn kém rất xa so với việc đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
"Xuyên huynh, đa tạ ngươi, một văn tiên cũng có thể đánh chết được một hảo hán."
Trước đó Tạ chưởng quỹ còn phải cụp đuôi lại mà đối nhân xử thế, nhưng mà gần đây lại bắt đầu vênh váo.
Chỉ cần đưa tiền là được, hắn ta cũng không quan tâm là ai đưa tiền.
Chưởng quỹ cầm tiền, nở nụ cười chân thành rời đi.
Trước khi đi, còn tri kỷ đóng cửa lại.
Kawamoto .Jiro lấy ra ba tấm ngân phiếu 100 lượng, lại đưa hai mươi lượng bạc: "Làm phiên chưởng quỹ." Kawamoto Jiro cười cười, vỗ vỗ bả vai Cố Tấn.
"Cho dù ta trở về thì cũng không có đủ ba trăm hai mươi lượng bạc. Đến lúc đó, tam thúc sẽ lại quở mắng ta."
"Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, nhưng thời điểm cúi đầu này quá khó. Những ngày đưa tay ra xin tiền còn khó hơn."
Cố Tấn đỏ mặt, lộ vẻ lúng túng: "Xuyên huynh, hôm nay may mắn mà có ngươi, nếu không thì lần này ta mất hết thể diện."
"Trưởng bối quản giáo tiểu bối cũng thường nghiêm khắc như vậy, ngươi cũng không nên trách tam thúc của ngươi."
"Người khác kiếm được bao nhiêu tiên thì ta không biết, nhưng ta là người thừa kế của gia tộc Kawamoto, cũng kiếm được rất nhiều tiền."
"Một năm ngươi xài hết hơn 6 vạn lượng bạc! Làm... Làm ăn liền kiếm được nhiều tiên như vậy sao?"
"Hả?" Cố Tấn không dám tin, trợn mắt hốc mồm: "5000 lượng bạc? Có khi từ nhỏ đến lớn ta cũng chưa tiêu hết số tiền này."
"Lần trước ta nói với ngươi, thật sự kiếm được rất nhiều tiên, hiện tại mỗi tháng ta kiếm được 5000 lượng bạc."
Kawamoto .Jiro đắc ý cười cười, tiếp tục dẫn dụ Cố Tấn, khoe khoang sự giàu có của mình.
"Thiếu bạc cũng là chuyện bình thường, chúng ta là người trẻ tuổi, còn có thể không tham gia vào các buổi xã giao được sao?"
"Chỉ cần ta có thể lấy được đủ hàng hóa, nhất là hàng tốt thì sau khi trở về ta có thể kiếm được khoản lợi nhuận kếch xù."
"Ta sắp có một đội tàu rời khỏi Kim Lăng, trở vê nước Nhật. Cố huynh, nếu như ngươi bỏ lỡ lần này thì có lẽ sẽ phải đợi đến ba tháng sau."
Cố Tấn nghe vậy thì lộ ra tia hy vọng, nhưng vẫn do dự như cũ.
"Ngươi... Xuyên huynh, ngươi để cho ta suy nghĩ một chút. Ta chưa từng làm chuyện này, thật sự không biết như vậy có được không?"
Kawamoto .Jiro không quan tâm, cười đắc ý.
"Nếu nói về chuyện đọc sách thì đúng là không thể vượt qua Cố huynh, nhưng nói về chuyện làm ăn thì Cố huynh không băng ta!"
Cố Tấn nghe nói như thế thì thở dài một tiếng: "Vừa nghĩ tới những lời kia của tam thúc nói thì ta lại cảm thấy vô cùng tức giận." "Nếu như ta có tiên thì có lẽ cũng không cần nín nhịn như thết" Kawamoto .Jiro nghe nói như thế thì liên tục gật đầu.