Không Lối Thoát - Xuân Sắt

Chương 51

Bà ta không phải không biết, Ngọc Ninh với nàng qua lại rất thân thiết, hẳn là đã biết được chuyện gì đó, nên mới cố tình ở trước mặt bà ta giở trò ly gián.

Cũng là để chi chính bà nhìn xem, bao nhiêu năm kim tôn ngọc quý, cuối cùng lại hóa thành phế vật thế nào.

Từ An Thái hậu tâm trạng khoan khoái, khóe mắt đuôi mày đều lộ vẻ đắc ý.

Chỉ Y không dám nói thêm lời nào, nhưng sắc mặt lại ẩn ẩn lo lắng.

Không khí oi nồng của mùa hạ len qua rèm trúc, hòa cùng hương trầm lượn lờ, quấn quýt trong không gian nặng nề, khiến người ta như ngạt thở.

Sau khi trở về phủ, Tư Nam còn chưa kịp thay xiêm y đã nhận được đồ của Niên Niên gửi đến.

Một nha hoàn mang tới chiếc hộp lớn đặt trước mặt nàng:
“Ngũ gia biểu cô nương nghe nói ngài không đến được, nên bảo người đem tới.”

Bên cạnh còn có một túi gấm nhỏ. Tư Nam mở ra, bên trong là hai mảnh quạt cốt làm bằng gỗ nghiến đã hong khô, cùng một tờ giấy gấp gọn:

“Lần sau không được thất hẹn nữa nhé. Đây là lễ gặp mặt dành cho Tiểu Bạch, mong lần sau được thấy nó.”

Tư Nam bật cười, khẽ lắc đầu: “Con bé này đúng là... Tiểu Bạch còn có người hâm mộ nữa cơ đấy.”

Nàng mở nắp hộp, bên trong là mấy món điểm tâm tinh xảo, nhìn thôi cũng khiến lòng người dịu lại.

Tiểu Bạch sớm đã ngồi ngoan bên cạnh, đôi mắt đen lay láy nhìn nàng chằm chằm, đuôi ve vẩy, chờ nàng đút cho ăn.

Lúc ấy, Tống Thanh Thư từ ngoài vào, sắc mặt âm trầm, Phúc Tử dè dặt theo sau. Hai người vừa bước lên hành lang, liền nghe tiếng cười trong trẻo của Tư Nam vang lên trong viện, thanh âm ấy tựa hồ xua tan hết thảy mọi mệt mỏi trong lòng hắn.

Hắn đứng lặng một lúc, ánh chiều tà rơi nghiêng trên mái ngói, chiếu xuống bóng dáng Nặc Nặc đang chơi đùa cùng Tiểu Bạch. Nàng mặc váy lụa màu xanh nhạt, búi tóc lơi lỏng, cười rộ lên hồn nhiên như thiếu nữ chưa từng trải qua bi thương. Hắn bỗng khẽ cong môi.

Thấy nàng cầm miếng xương ném ra, Tiểu Bạch vui mừng nhảy lên, bộ lông trắng mượt ánh sáng như gợn nước, một người một chó rộn ràng náo nhiệt, cảnh tượng ấy khiến hắn trong phút chốc quên hết phiền muộn.

Mấy ngày nay hắn không về phủ, nhưng thần sắc xem ra lại sáng sủa hơn trước. Dẫu xiêm y hơi nhàu, song trên mặt lại mang ý cười, tựa mây tan mưa tạnh.

Tư Nam vô tình quay đầu, vừa thấy hắn liền ném xương cho Tiểu Bạch, miệng khẽ gọi: “Vương gia trở về rồi.”

Tống Thanh Thư nhìn nàng nói cười tự nhiên, trong lòng bỗng mềm ra, đi đến nắm tay nàng, nhẹ giọng đáp, rồi cúi người vuốt đầu Tiểu Bạch một cái.

Tư Nam theo hắn vào trong phòng, thong thả nói: “Hôm nay Thái hậu có gọi ta vào cung, hỏi tình hình của ngươi mấy ngày nay. Ta không dám giấu giếm, nhưng Thái hậu nói... sẽ cho ngươi tiếp tục duy trì.”

Ánh mắt Tống Thanh Thư lập tức sáng lên, nét mệt mỏi trên gương mặt cũng vơi đi phần nào, khóe môi khẽ nhếch: “Vẫn là mẫu hậu thương ta. Hoàng huynh thì lại chỉ dặn đừng ta tra tiếp nữa.”

Hắn ôm lấy nàng, giọng nói dịu xuống, ánh mắt ôn nhu: “Nặc Nặc, nhiều ngày nay, ngươi vẫn ổn chứ?”

“Ừ, ta rất ổn.” Tư Nam đẩy hắn ra, trong lòng hơi kháng cự, cảm giác thân mật ấy khiến nàng thấy không tự nhiên. Có lẽ là vì chính tâm trạng nàng đã thay đổi. “Thời tiết nóng bức, ngươi đi tắm rửa cho mát đi.”

Khi quay đầu nhìn nụ cười nhàn nhạt nơi khóe môi hắn, lòng nàng bỗng nổi lên một tia bực bội vô cớ.

Nàng tự nhủ, nếu không phải vì hắn, có lẽ giờ này nàng đã sống yên ổn, thanh thản biết bao.

Nhìn hắn cười rạng rỡ, nàng chỉ thấy chướng mắt, trong lòng căm hận. Đợi thêm một thời gian nữa, đến lúc ấy, xem hắn còn cười nổi hay không.

Nhưng rồi trong lòng lại dâng lên chút thương hại lẫn khinh bỉ: kẻ này thật đáng thương mà cũng đáng giận. Người thật lòng với hắn, hắn chẳng dám tin; kẻ giả nhân giả nghĩa, hắn lại xem như khuôn vàng thước ngọc. Hắn sống cả đời này… rốt cuộc vì điều gì?

Thà rằng ch·ết quách cho xong.

Chẳng lẽ hắn thật sự không biết, mẹ ruột của mình không phải là Từ An Thái hậu sao? Trong lòng Tư Nam tràn ngập nghi hoặc.

Đang nghĩ vậy, bên má nàng chợt truyền đến một cái hôn, rồi cả thân thể nặng nề của Tống Thanh Thư áp xuống, ôm chặt nàng vào ngực.

Hắn ghé sát bên tai nàng, thở khẽ: “Nặc Nặc, mấy ngày nay thật sự mệt muốn ch·ết ta rồi.”

Giọng hắn khàn, mang theo vẻ đục ngầu của d*c v*ng, nhưng lại xen lẫn chút yếu ớt mệt mỏi.

Tư Nam khẽ đẩy hắn ra, gượng cười: “Làm chính sự lúc nào chẳng mệt. Giống như trước kia ta làm ăn buôn bán, đôi khi cũng thấy mệt như vậy thôi.”

Tống Thanh Thư nhớ lại dáng vẻ nàng khi đàm phán cùng thương nhân, vừa thong dong vừa chói mắt, bất giác trong lòng dâng lên một cơn nhu tình. Hắn thẳng người dậy, ánh mắt trở nên kiên định, tự nhủ: Hoàng huynh nói đúng. Lần này ta nhất định phải làm cho tốt.

“Nặc Nặc,” hắn nói, “mấy hôm nay ta mới hiểu được cái gọi là may mắn mà ngươi từng nói. Những người ấy, căn bản không coi thứ dân là người.”

Trước kia, hắn không hề biết rằng phía sau những thế gia cao quý kia là bao nhiêu máu thịt của dân đen bị nghiền nát. So ra, những lỗi lầm hắn từng phạm phải chẳng đáng là gì.

Tư Nam thầm nghĩ: Ngươi cũng đâu từng coi kẻ hầu là người.

Nhưng ngoài miệng lại chỉ khẽ nói: “Phải rồi, Vương gia nên trừng ác dương thiện, như vậy chẳng những vì dân mà còn giúp Hoàng thượng giảm bớt lo toan.”

Nàng đè nén chút bất an trong lòng xuống, biết đâu chừng, hoàng đế cũng sẽ không đáp ứng đâu. Có lẽ chuyện này không chỉ dựa vào một mình Từ An Thái hậu là có thể lay chuyển, nhưng nếu Tống Thanh Thư thật sự tiếp tục, những người dân kia ít nhất cũng có thể sống khá hơn hiện tại một chút.

Dù vậy, điều duy nhất nàng chắc chắn là: chỉ khi Tống Thanh Thư tiếp tục làm, nàng mới có cơ hội thoát khỏi xiềng xích. Nếu không, cả nàng lẫn Lộ Huấn đều sẽ không có kết cục tốt.

Nghĩ đến đây, Tư Nam không khỏi rùng mình. Nàng biết rõ, Từ An Thái hậu hiểu tính tình con trai mình hơn ai hết, hắn mang lòng nhân nghĩa, trọng chữ “nhân đức”, là mẫu minh quân chân chính.

Nhưng một quân vương như thế, là phúc của bách tính, chứ không phải phúc của hoàng gia.

Bao năm qua nắm giữ Đại Dung trong tay, Từ An Thái hậu hiểu quá rõ căn nguyên của những tệ nạn. Tiên đế năm xưa cũng từng muốn dẹp bỏ các thế gia quyền thế quá lớn, song vận mệnh đã định, không ai dám là người đầu tiên khuấy động.

Rút dây động rừng, Tống gia hiện nay chính là nhờ những thế gia ấy mà duy trì được cục diện thịnh trị. Nếu thật sự muốn động vào, e rằng cả triều đình sẽ đại loạn, muôn dân không yên.

Lúc này, bóng dáng Từ An Thái hậu đứng thẳng tắp giữa gian điện tràn ngập ánh đèn trường minh.

Trên án, từng tầng bài vị đế vương Tống gia xếp san sát, ánh nến hắt lên khuôn mặt bà, tạo nên những mảng sáng tối mơ hồ. Ánh mắt bà chậm rãi lướt qua từng tấm bài vị một, trong lòng dâng lên một tia tiếc nuối, nếu người được khắc tên ở đó là bà, thì tốt biết bao.

Nhưng nghĩ lại, chỉ cần thiên công sự nghiệp ngàn năm của Tống gia được lưu danh dưới tên con trai bà, thì trên sử sách, tên Từ An Thái hậu cũng sẽ được khắc bằng nét son rực rỡ.

Ánh mắt bà dừng lại ở bài vị gần nhất, là của tiên đế. Gương mặt bà khẽ đổi sắc, ánh nhìn tràn đầy khinh thường, chán ghét và căm hận. Song chỉ thoáng qua, bà đã dời mắt đi nơi khác.

“Mẫu hậu, nhi thần đến chậm.”

Gia Ninh Đế bước vào, khom mình hành lễ, gương mặt mang theo vẻ mệt mỏi bất lực: “Hôm nay vì chuyện của tiểu tử thối ấy, thật sự khiến nhi thần nhức đầu muốn nổ tung.”

Từ An Thái hậu vê nhẹ chuỗi Phật châu trong tay, giọng trầm tĩnh mà lạnh nhạt: “Hoàng đế, đây là chuyện tốt, ngươi nên vui mừng mới phải.”

Gia Ninh Đế sửng sốt, ánh mắt khó hiểu: “Mẫu hậu, sao lại là chuyện tốt? Nếu xử lý không khéo, chỉ sợ triều đình này không yên.”

Từ An Thái hậu nở nụ cười lạnh, đôi mắt lóe lên tia sắc bén: “Thư Nhi lần này gây nên chuyện, không chỉ là một việc nhỏ nhặt, mà là đã động đến căn bệnh lớn nhất của Đại Dung ta. Ngươi sớm biết rõ, chỉ là không có biện pháp nào tốt hơn, đúng không?”

Gia Ninh Đế lặng người. Từ khi đăng cơ đến nay, y một lòng vì nước vì dân, muốn trở thành minh quân trong mắt thiên hạ. Y quả thật biết rõ căn bệnh của triều cục, nhưng vết thương sâu lâu năm, sao dễ mà chữa lành.

“Mẫu hậu, chuyện này tuyệt không đơn giản, A Thư không thể gánh nổi.”

Từ An Thái hậu đột nhiên xoay người, nét mặt trở nên nghiêm nghị, giọng nói lạnh đến cực điểm: “Hắn có thể gánh hay không, không quan trọng, quan trọng là hắn phải gánh. Đại Dung nuôi nấng hắn bao nhiêu năm, hắn đã hoang phí, hồ nháo từng ấy năm, nay là lúc phải đền đáp. Hắn có lý do gì để từ chối?”

Gia Ninh Đế khẽ lắc đầu, trong lòng vừa lo lắng vừa bất an. Y hiểu quá rõ đệ đệ của mình, vẫn luôn quen bảo hộ hắn, che chở cho hắn sau lưng.

“Mẫu hậu, A Thư không thích hợp làm việc này. Đây là việc chạm vào cốt lõi, có thể thương người mà cũng thương mình. Nếu A Thư gặp chuyện, ngài chắc chắn sẽ đau lòng.”

“Đau lòng?”

Từ An Thái hậu khẽ nhếch môi, bật cười nhạt, ánh mắt thoáng qua một tia lạnh lẽo thấu xương.

“Ta đau lòng ư?” bà cười khẩy, rồi giọng trở nên nghiêm trang, nặng nề từng chữ: “Hoàng đế, ai gia chỉ đau lòng cho Đại Dung này mà thôi.”

“Hoàng đế à,” Từ An Thái hậu lạnh lùng nói, “Đại Dung ngày nay đã chẳng còn như xưa. Năm đó để lung lạc những thế gia quyền quý kia, Tống gia chúng ta chẳng biết đã phải nhượng bộ bao nhiêu lợi ích, khiến cho hoàng quyền nay trở nên mỏng manh, quan lại các nơi hoành hành, quyền thần lộng hành mà chẳng bị chế ước. Thư Nhi đường đường là người trong hoàng tộc, nếu sinh ra mà chẳng biết báo quốc, thì khác gì phế vật còn thừa một hơi thở?”

Gia Ninh Đế nghe vậy thì sững người, dường như không hiểu vì sao mẫu hậu xưa nay luôn thiên vị đứa con út, nay lại thay đổi đến mức này.

Ngoài điện, Ninh Hải nghe bên trong lúc trầm lúc bổng vọng ra tiếng đối đáp, bất giác đứng xa thêm vài bước.

Một lúc lâu sau, hắn ta mới thấy Gia Ninh Đế bước ra, thần sắc đờ đẫn, dáng đi loạng choạng, hồi lâu vẫn chưa nói nên lời.
Trong điện, Từ An Thái hậu lẳng lặng đứng, giơ tay thay thái giám thổi tắt ngọn nến.

Ánh lửa chập chờn nghiêng lệch theo làn gió, chiếu lên khuôn mặt bà, khiến nửa sáng nửa tối, méo mó đến quỷ dị.

“Bệ hạ,” bà khẽ cười, giọng lẫn sự điên loạn, “Người xem, giang sơn của người, ta đã vì người mà giữ gìn đến nay. Thứ người muốn làm mà chưa thể làm được, vậy để ta, để con ta làm thay cho người…”

Khóe môi Từ An Thái hậu cong lên, nụ cười tự mãn mà lạnh lẽo.
Nhưng chưa qua ba nhịp thở, sắc mặt bà đột nhiên vặn vẹo, cơn điên cuồng trào dâng. Bà nắm ngọn nến lật ngược, ánh lửa bập bùng soi gương mặt phẫn nộ:

“Tống Thư Dĩnh, ngươi xem đi! Vì ngươi, ta đem chính đứa con mà ta yêu nhất ra phơi bày trước thiên hạ! Ngươi vừa lòng chưa?!”

Giọng bà rít lên, rồi cười điên dại, lệch cả thần sắc: “Ngươi yên tâm… ta nhất định sẽ đối xử ‘tốt’ với nó… ha ha ha ha ha!”

Đêm đó, Tư Nam ngồi trước cửa sổ. Ánh trăng xuyên qua tấm rèm mỏng, bị tơ lụa lọc đi phần lạnh lẽo, rọi xuống nền đất một vệt sáng ấm mềm.

Nàng khẽ thở dài. Dù là triều đại nào, cũng đều có vận số riêng của nó. Lần này nàng ra mặt gián tiếp khuyên Từ An Thái hậu, khiến triều đình phải l*t tr*n căn bệnh ngầm của Đại Dung, kỳ thực là đang mạnh mẽ đổi lấy vận mệnh trước thời hạn.

Tống Thanh Thư chỉ là vô tình bị đẩy vào cuộc, còn nàng chỉ là nhân cơ hội mà lợi dụng hắn.

Dù triều nào đi nữa, dân chúng mới là gốc rễ của vương triều. Ruộng đất với dân như m*nh c*n để sinh tồn, để lập thân. Nhưng Đại Dung hiện giờ… đã bắt đầu đi xuống con dốc.

Có lẽ còn cầm cự được vài chục, hoặc trăm năm nữa, cho đến khi mâu thuẫn đến cực điểm, triều cục sụp đổ, sẽ lại có chính quyền mới thay thế. Lịch sử vẫn sẽ lặp lại như thế.

Nàng không mong thiên hạ đại loạn, chỉ hy vọng Gia Ninh Đế có thể sáng suốt, cho nàng chút cơ hội, để đẩy ngã Tống Thanh Thư, giành lại tự do. Nàng chưa từng mong để lại tên mình trong sử sách, chỉ mong được sống một đời bình yên giản dị.

“Nặc Nặc, đang nghĩ gì thế?”

Tống Thanh Thư vừa rửa mặt xong bước ra, liền thấy Tư Nam ngồi trước cửa sổ, ánh trăng hắt lên khiến hàng mi nàng run run như đang cất giấu tâm sự.

Hắn dịu dàng bế nàng lên, rồi cùng nằm xuống giường.

Tư Nam tựa vào ngực hắn, giọng uể oải: “Không nghĩ gì cả.”

Tống Thanh Thư chỉ mỉm cười, nắm tay nàng xoay xoay trong lòng bàn tay: “Nặc Nặc, đợi chuyện này qua đi, chúng ta thành thân đi.”

Cả người Tư Nam khẽ run. Nàng vẫn chưa hiểu vì sao Tống Thanh Thư lại đối với mình như thế.

“Tống Thanh Thư, thành hôn cần có cha mẹ cho phép. Thái hậu… chắc chắn sẽ không đồng ý đâu.”

Thân phận của nàng vốn là điều cấm kỵ. Hơn nữa, ngay từ đầu, Từ An Thái hậu đã nói rõ, Tống Thanh Thư sớm muộn cũng phải cưới chính thê.

Tống Thanh Thư hơi khựng lại, rồi kéo nàng sát vào lòng hơn, giọng khẽ, mang theo hơi thở ấm nóng bên tai: “Không đâu, bọn họ sẽ đồng ý.”

Chuyện này, hắn đã suy nghĩ thật lâu. Đáng ra ba năm trước hắn đã có thể nêu ra việc này, nhưng cứ lần lữa cho đến nay. Đặc biệt khi nghe tin hoàng tẩu có thai, trong lòng hắn càng thấy khát khao, hắn cũng muốn có một mái nhà.

Nhà.

Thật là một từ ngọt ngào biết bao.

Tư Nam còn định nói thêm, nhưng hắn đã đặt tay lên mắt nàng, ngăn lời, môi áp xuống, nóng rực, mà dịu dàng.

Ánh trăng vẫn trôi, lặng lẽ, như kéo theo những đổi thay không tên trong màn đêm.

Sáng hôm sau, Tống Thanh Thư được lệnh sớm vào cung.

Tư Nam nuốt thuốc trong tay, lặng lẽ chờ hắn trở về. Đợi đến khi mặt trời đã lên cao, Tống Thanh Thư mới trở lại, sắc mặt hừng hực phấn khích.

“Nặc Nặc, hoàng huynh cho phép ta tiếp tục tra xuống rồi!”

Tư Nam khẽ thở ra, trong lòng cảm thấy lần này mọi chuyện diễn ra quá mức suôn sẻ, suôn sẻ đến mức khiến người ta phải dè chừng. Nàng thầm thở dài, không biết nên đồng tình hay nên thấy đáng thương cho Tống Thanh Thư nữa.

Nghĩ đến việc Gia Ninh Đế và Từ An Thái hậu hẳn đã thương lượng xong xuôi, nàng cũng chẳng rõ hai người kia định tính toán thế nào. Nhìn hắn lúc này tươi cười phấn khởi, có lẽ trong lòng còn tưởng mình vừa lập được công to.

Tống Thanh Thư không hề hay biết gì. Sau khi trở về phủ, hắn lập tức dặn dò Phúc Tử: “Giữ cho sân trong thật chặt, nếu xảy ra chuyện gì, ta chỉ hỏi tội mình ngươi.”

Lại vội sai người mang những vật nhỏ hắn đã chuẩn bị mấy ngày nay lên, nói rằng muốn đến Thọ Diên Cung vấn an Thái hậu.

Tư Nam dõi theo bóng lưng hắn khuất dần, trong lòng dấy lên một cảm giác mông lung khó tả, có chút bi tráng, có chút thương hại. Hắn đích thực là bị Từ An Thái hậu nuôi dạy thành ra như vậy: vừa có chút ngoan độc, vừa có chút khờ khạo, tự cho mình hiểu đời nhưng rốt cuộc chẳng biết gì cả. Trong mắt nàng, Tống Thanh Thư chỉ là một kẻ đáng thương mang linh hồn vụn vỡ, một người “chưa kịp lớn”.

Nếu Từ An Thái hậu thật sự đang trả thù, thì bà ta đã thành công rồi. Bởi vì rất nhanh thôi, Tống Thanh Thư sẽ trở thành kẻ cô độc nhất thiên hạ.

Chỉ là, bọn họ ngàn lần không nên, vạn lần không nên… dây vào nàng.

Nàng đã làm gì sai để phải chịu đựng một kẻ điên như Tống Thanh Thư?
__

Trong Thọ Diên Cung, Chỉ Y vừa lui khỏi nội thất.

Từ An Thái hậu quả nhiên đón tiếp Tống Thanh Thư với vẻ hiền hòa khác hẳn mọi khi, chẳng còn lạnh nhạt như trước.

“Thư Nhi, ngươi chỉ cần đến thăm ai gia là được rồi, đừng mang nhiều thứ thế này, ai gia không cần đâu.”

Tống Thanh Thư vội bước tới, vẻ mặt quyến luyến, nịnh nọt nói: “Mẫu hậu, Thư Nhi chỉ muốn hiếu thuận với người. Đây toàn là mấy món nhỏ thôi, chỉ cần có thể khiến người vui là tốt rồi.”

Từ An Thái hậu giấu đi ánh chán ghét trong đáy mắt, khẽ nở nụ cười. Giữa hai hàng mày, những nếp nhăn như cũng giãn ra ít nhiều. Quả nhiên, đứa con được nuôi từ nhỏ trong tay bà, dù là trừng phạt hay ban thưởng, hắn đều ngoan ngoãn nghe lời.

Giống hệt con chó trong sân sau khi được thuần dưỡng, hoặc như con chim tước nhỏ trong lòng bàn tay bà: chỉ cần cho vài hạt quả ngọt, nó sẽ ngoan ngoãn duỗi cổ ra hót. Thật khiến người ta dễ chịu.

“Thư Nhi, hoàng huynh ngươi hiện giờ đang muốn đề bạt ngươi, ngươi đừng có tùy hứng nữa, phải biết nghe lời hắn.”

Tống Thanh Thư nghe vậy liền mừng rỡ, mặt mày sáng rỡ không chút phòng bị: “Mẫu hậu không tức giận là tốt rồi. Thư Nhi sẽ tận tâm tận lực làm việc.”

Từ An Thái hậu nhìn gương mặt hắn, ánh mắt thoáng hiện chút hoài niệm.

Đó là một khuôn mặt trẻ trung anh tuấn, mày kiếm mắt sáng, dung mạo tuấn mỹ, đôi mắt đào hoa thoáng mang nét đa tình. Khi người đó hơi nghiêng đầu, nụ cười bình thản nơi khóe môi dịu lại, ánh nhìn như nước, vừa khiến người ta thẹn thùng, lại vừa thấy xót xa.

Thật ra, hắn càng giống tiên đế hơn cả hoàng đế hiện tại. Chỉ có trong những khoảnh khắc như thế này, bà mới có thể bình tĩnh mà nhìn hắn một cách ôn hòa.

Tống Thanh Thư biết mẫu hậu thích nhìn mình như vậy, nên ngoan ngoãn ngẩng đầu, giống hệt khi còn nhỏ. Khi ấy, mỗi lần phạm sai, mẫu hậu sẽ phạt hắn, nhưng hắn sợ nhất là bị bà làm ngơ. Vì thế, dù bị đánh bị mắng, hắn cũng cố lấy lòng, miễn là được bà liếc nhìn thêm một lần.

May mà mẫu hậu xưa nay chưa từng thật sự bỏ mặc hắn, thậm chí còn đối đãi với hắn tốt hơn cả hoàng huynh. Hắn từng thề, sau này nhất định sẽ hiếu kính với mẫu hậu. Nhưng càng lớn, càng làm ra chuyện sai trái, hắn lại càng giấu bà, không muốn để bà phải lo lắng.



Giữa mùa hạ, kinh thành Ngọc Kinh ngập tiếng ve kêu, tầng tầng sóng nhiệt ập đến như muốn nung chảy lòng người.

Tư Nam không đoán sai, Tống Thanh Thư thật sự là một tên đầu đất.

Hắn vậy mà lại dám đứng giữa triều, công khai trước bá quan, buộc tội chính nhất phẩm Tư Không, kẻ đứng đầu Lễ bộ, địa vị tôn nghiêm vô cùng. Bản tấu chương của hắn, tội trạng liệt kê dài đến chín mươi tám điều!

Không biết hắn tra ở đâu ra, mà hôm đó lại đứng giữa điện, giận dữ hô lớn:

“Đường đường Tư Không đại nhân, vì tư lợi mà dung túng con cháu, cấu kết quan lại các nơi, cho vay nặng lãi, chiếm đoạt ruộng đất, khinh h**p dân lành! Năm ngoái tại Ngân Châu, ngươi cưỡng chiếm ba vùng hồ lớn, biến toàn bộ nông hộ nơi đó thành nô dịch tư nhân. chẳng lẽ ngươi không thấy hổ thẹn sao?!”

Hắn nói một hơi, triều đường tức khắc dậy sóng.

Nếu là người khác, có lẽ lời buộc tội ấy sẽ được xem xét, nhưng kẻ nói lại là Tống Thanh Thư.

Đối phương là Tư Không, quan nhất phẩm, tuy tuổi đã cao và không còn nắm thực quyền, song môn sinh cùng hậu nhân đã trải khắp triều đình. Chỉ chờ ngày lão qua đời là được đưa vào Thái Miếu, hưởng vinh danh muôn đời.

Không ngoài dự đoán, trận đầu tiên, Tống Thanh Thư đại bại.
Vì việc này, hắn còn bị chỉ trích thậm tệ. Gia Ninh Đế chỉ đành tạm cho hắn tránh mặt, để cơn sóng gió lắng xuống, rồi mới tìm cách hòa giải cùng các thế gia, nhân tiện cũng đề bạt thêm vài người thân tín của mình.

Khi nghe tin, Tư Nam chỉ khẽ cười, nàng hiểu ngay. Đây chỉ là bước mở màn. Triều đình để hắn tự do phát huy, chẳng qua là muốn mượn tay hắn đánh động các thế gia, gửi cho họ một tín hiệu răn đe mà thôi. Mà Tống Thanh Thư, tất nhiên không khiến họ thất vọng, chỉ là kết quả lại quá thảm.

Sau lần ấy, Tống Thanh Thư bị đả kích nặng nề, cuối cùng cũng nhận ra bản thân chẳng giỏi giang gì như tưởng.

Tư Nam bèn khéo léo khuyên: “Đánh giặc thì bắt vua trước vốn không sai, nhưng trong chốn triều đường đầy mưu mô, ngươi chỉ cần một sai lầm nhỏ cũng đủ vạn kiếp bất phục. May là ngươi mang thân phận vương gia, nếu là quan thường, chỉ sợ đã bị người ta xé xác.”

Tống Thanh Thư vốn chẳng thích nghe nàng bàn chuyện triều chính, nhưng lần này lại im lặng thật lâu, trầm ngâm suy nghĩ.

Khác với mấy trò ăn chơi phóng túng trước kia, chuyện triều đình không thể qua loa. Những trò nghịch ngợm hắn từng làm, tuy hoang đường, nhưng hắn luôn có cách che giấu, khiến người khác chẳng nắm được chứng cứ nào.

Tư Nam thấy hắn lặng yên, liền nói tiếp: “Ngươi nên chia nhỏ thế lực mà đối phó. Giờ ngươi vừa lên tiếng chỉ trích, bọn họ đã hợp lại thành một khối rồi. Giờ quan trọng nhất là phải giữ vững thân phận, làm cho người khác nhìn không ra kẽ hở. Đến khi ngươi đứng vững, bọn họ có muốn công kích, cũng chẳng còn chỗ mà đánh.”

Tư Nam thầm nghĩ, Tống Thanh Thư trước kia thật sự là quá xấu xa, thành tích bê tha của hắn đã vang dội đến mức chẳng ai chịu tin nếu nay hắn muốn sửa đổi. Bởi vậy, chuyện đầu tiên hắn nên làm, là tự làm tốt thân phận của mình đã.

Tống Thanh Thư gật đầu tán đồng, trong mắt ánh lên tia dữ dội: “Ta nhất định phải kéo Tư Không xuống ngựa. Một kẻ như lão, chết rồi cũng không xứng được nhập Thái Miếu.”

Tư Nam cũng dấy lên chút hứng thú, trước nay nàng chỉ từng nghe nói đến những cuộc biến pháp đẫm máu trong lịch sử, chứ chưa bao giờ tự mình trải qua.

Rốt cuộc phải trải qua những gì, mới có thể khiến từng điều luật lệ thật sự được thực thi? Năm ấy các bậc tiên liệt rốt cuộc đã mang trong mình tín niệm thế nào, mới có thể kiên cường mà khai mở nên một thiên đạo lý như thế?

“Căn bệnh lớn tích tụ đã lâu, muốn trừ khử phải từng đi bước một,” nàng nói chậm rãi, “Ngươi không thể cắn một phát mà nuốt trọn Tư Không. Chi bằng ra tay từ đám hậu duệ, con cháu của lão trước.”

Kỳ thực, giết một người quan trọng quá cũng chưa chắc là tốt, mà khéo còn khiến dư luận dậy sóng. Dù sao Tống Thanh Thư mang thân hoàng đệ, cuối cùng vẫn sẽ có người đến dọn dẹp hậu quả cho hắn.

Những chuyện như thế, trước nay đều phải nhờ thời gian chứng minh.

Và quả nhiên, khi lời đồn lan ra, nói rằng Đoan Vương vì dân chúng mà hành động, đặc biệt là vì đám “ẩn hộ” không có hộ tịch mà đứng ra tranh quyền lợi. Tống Thanh Thư nhờ đó mà danh tiếng trong dân gian bỗng tốt lên không ít.

Nhưng ngay sau đó, lại có kẻ nhân cơ hội tố cáo hắn, nói hắn trong vụ trị thủy Ngọc Đái Hà đã không màng tính mạng dân chúng, ra lệnh bừa bãi khiến hơn mười người chết, hơn trăm người bị thương.

Khi nghe tin, Tống Thanh Thư tức giận đến phát cuồng, suýt nữa muốn dùng thủ đoạn tàn độc để trả thù, thậm chí còn nói phải khiến kẻ vu oan hắn tuyệt tử tuyệt tôn, đó mới là bản tính thật của hắn.

May mà Lộ Huấn kịp ngăn lại.

Lộ Huấn nhìn thấu mọi chuyện, biết mình không đấu nổi hắn, chỉ có thể chọn cách khác: “Vương gia nếu không chê, hạ quan nguyện vì ngài mà bày mưu tính kế.”

Tống Thanh Thư giờ cũng đã quen thuộc với người này, biết y vốn là người ở dưới quyền của tri phủ Tịnh Châu, bèn không từ chối: “Ta đã có người để mắt tới rồi. Vương Tư Không có một đứa cháu rể ở Vân Châu…”



Đến đêm trung thu, Tống Thanh Thư đường hoàng bước vào yến hội, vẻ mặt vô cùng đắc ý.

Hắn mất hơn hai tháng chuẩn bị, cuối cùng đã lôi được đứa cháu rể kia của Tư Không xuống ngựa. Tội trạng dày đặc, bằng chứng rành rành, hắn còn đích thân tìm được nhân chứng, đem người đó trói lên cột thị chúng giữa chợ.

Tống Thanh Thư ngẩng đầu cười sảng khoái, bước đến trước mặt người của Vương gia, cười nhạt hỏi: “Tư Không hôm nay vì sao không thấy đến dự yến?”

Con trai của Tư Không, hiện đang giữ chức chính tam phẩm, mặt đen sì, chỉ muốn tránh xa hắn, ai lại có thể vui vẻ khi vừa bị “chó điên” cắn chứ?

Nhưng Tống Thanh Thư chẳng thèm để ý, nâng chén rượu lên, thong thả nói: “Bổn vương vừa rồi đã đem toàn bộ sản nghiệp, ruộng đất, cửa hàng dưới danh nghĩa mình kê khai hết thảy, đích thân dâng lên hoàng thượng. Hoàng thượng còn khen ta dám làm gương cho thiên hạ. Không biết Tư Không đại nhân ngồi đây, có cảm tưởng thế nào?”

Hắn làm đúng như lời Tư Nam gợi ý, bắt đầu từ bản thân. Hắn đo đạc ruộng đất, thống kê nhân khẩu, công khai hết thảy trước mặt thiên hạ, tự mình làm gương cho những người khác.

Tuy bị chửi rủa không ít, nhưng sau khi cơn thịnh nộ qua đi, cũng có người bắt đầu tán thưởng hắn.

Điều này khiến Tư Nam cũng phải lau mắt mà nhìn lại. Nói hắn ngu ngốc thì không hẳn, bởi hắn lại có dũng khí hiếm thấy; nói hắn điên cuồng, nhưng mọi việc hắn làm đều rõ ràng minh bạch, trước sau nhất quán với chính lý lẽ của bản thân.

Hắn từng nói: “Dù có thế nào đi nữa, hoàng huynh sẽ không mặc kệ ta.”

Khi ấy, Tư Nam nhìn hắn, ánh mắt từ châm biếm hóa thành thương xót, rồi từ thương xót lại hóa thành một chút hả hê không tên.

Lúc này, Tống Thanh Thư nhìn đám người đối diện đầy giận dữ mà không dám nói lời nào, trong lòng sảng khoái vô cùng. Dạo này thế gia quả thật đồng lòng chống lại hắn, khiến hắn gần như bị cô lập giữa triều, chẳng khác gì chó nhà có tang.

Cũng may Gia Ninh Đế đứng ra cứu vãn, lời nói trong triều ngày nào cũng là: “Đoan Vương quả thực không hiểu chuyện… Nhưng thôi, ta cũng không quản nổi.”

“Thật là hành sự nông nổi quá… Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hắn nói chẳng sai.”

Nếu vẫn chưa xong, thì chỉ cần để hoàng hậu đang mang thai ra mặt hòa giải, là lại yên ổn.

Mãi đến khi Tống Thanh Thư bắt được một đầu mối lớn trong vụ trị thủy ở Ngọc Đái Hà, đích thân lôi người cầm đầu ra xét xử, triều đình mới dần im lặng.

Khi đó, ai nấy đều hiểu rõ một điều, rằng Gia Ninh Đế đang âm thầm chống lưng cho Đoan Vương, còn Từ An Thái hậu thì lại càng cưng chiều hắn.

Từ đó, câu nói “được cá quên nơm” lan khắp giới thế gia, ám chỉ rằng Đoan Vương nay đã thật sự được sủng ái đến cực điểm.

Triều cục từ đó chia đôi thế lực, từ việc tranh cao thấp trong triều, dần biến thành tranh cao thấp ngoài triều. Các thế gia quyền quý giờ đây liên kết thành một sợi dây thừng, nhất tề co rút, thắt chặt quyền thế. May thay, mấy năm nay Gia Ninh Đế quả thật có chí, hành xử quyết liệt, trong hàng quan lại trung ương vẫn còn không ít người trung thành với hoàng thất, thế nên tạm thời vẫn giữ được cục diện ổn định.

——

Tư Nam và Lộ Huấn lại gặp nhau một lần nữa.

Sau khi Tống Thanh Thư xử lý xong vụ Ngọc Đái Hà, hắn dẫn Tư Nam đi tuần tra một lượt. Khi ấy Lộ Huấn đang hoàn tất công tác kết toán, hai người họ chạm mặt, nói với nhau đôi ba câu.

Tư Nam vẫn kiên định ý muốn để Tống Thanh Thư tiếp tục con đường đã chọn.

“Ta sẽ không ngăn hắn lại, Lộ Huấn. Việc chúng ta rời khỏi nơi này, không chỉ là để trốn, mà là để hy vọng có một ngày được sống an ổn.”

Lộ Huấn lại chần chừ. Y vốn chỉ nghĩ việc cải cách sẽ khiến quốc gia tốt lên, chẳng ngờ phải trả giá bằng biết bao sinh mạng. Những ngày gần đây liên tiếp có người chết, khiến y không khỏi do dự: “A Nam, chuyện này… có phải sẽ khiến thiên hạ đại loạn không?”

Tư Nam nghe vậy, lòng khẽ siết lại, nắm chặt tay, sắc mặt lạnh như băng: “Ngươi còn nhớ ta từng nói về hiệu ứng bươm bướm chứ? Ta không nợ ai cả, mà Tống Thanh Thư… hắn cũng không nên đối xử với ta như vậy. Huống chi, đây là xu thế tất yếu.”

Nàng nhớ hắn từng nói: mềm lòng là tự rước lấy họa.

Thời gian quả thật đã dạy Tống Thanh Thư rất nhiều, và cũng khiến nàng thay đổi đến chẳng còn nhận ra chính mình.

Lộ Huấn nhìn vẻ kiên nghị trong mắt Tư Nam, bất giác nhớ lại dáng vẻ tiều tụy của nàng khi mới bị trở lại Định Xa năm nào, rồi đến lần nàng tuyệt vọng khi bị bắt trở về. Cuối cùng, y chỉ có thể gật đầu.

“A Nam, cha mẹ ta đã đi trước đến Nguyệt Thị, chỉ chờ đến khi ta và nàng thoát thân, liền tụ họp với cha mẹ nàng, cùng nhau rời khỏi Đại Dung.”

Nghe vậy, vành mắt Tư Nam đỏ lên: “Để bá phụ bá mẫu phải lặn lội bôn ba vì chúng ta, ta thật không biết nên nói sao cho phải…”

Nếu không có Tống Thanh Thư, bọn họ nào phải khổ sở đến thế?
Nàng cố dằn lòng, tự nhủ với chính mình phải ghi nhớ hận ý ấy, hận hắn đã hủy hoại đời nàng, hận hắn đã giam cầm nàng, khiến cuộc đời nàng rơi vào bước đường hôm nay.

——

Cuối thu, lá vàng rụng đầy sân.

Cục diện triều chính vẫn giằng co bất định. Lần này, nghe theo kế của Lộ Huấn, Tống Thanh Thư đi theo con đường chính phái: chỉ thu thập chứng cứ, không dùng đến thủ đoạn ngầm. Hắn còn cố sức giúp dân an cư, nhờ đó danh tiếng trong dân gian lại càng tốt hơn trước.

Nhưng khi trận tuyết đầu mùa rơi xuống Ngọc Kinh, một luồng tin đồn cũng bắt đầu lan ra.

Người ta nói Tống Thanh Thư vốn không phải con ruột của Từ An Thái hậu, hoàn toàn không có huyết thống hoàng tộc, dựa vào đâu mà dám can thiệp triều chính, đòi đổi cả chế độ? Chỉ có Gia Ninh Đế mới là người họ tin phục, trừ phi hoàng đế đích thân hạ chỉ thừa nhận, bằng không sẽ không ai nghe hắn nữa.

Loại tin đồn như thế, càng ngày càng nhiều, thậm có người còn nói có bằng có chứng đàng hoàng, thậm chí lan truyền Tống Thanh Thư “khắc tiên đế”, rằng năm đó Khâm Thiên Giám đã có lời châm ngôn, chỉ là bị triều đình ém nhẹm mà thôi.

Đêm đó, Tống Thanh Thư ôm Tư Nam ngồi bên cửa sổ, nhìn bông tuyết bay đầy trời, trong mắt tràn ngập mịt mờ. Cuộc sống hiện giờ của hắn, chỉ có thể dùng hai chữ “long trời lở đất” để hình dung.

Công chúa Bách Hoa từng đến tận cửa mắng hắn ngu ngốc, hỏi vì sao phải tự đâm đầu vào lưỡi dao, sao không sống yên ổn như một kẻ ăn chơi trác táng vốn đã quen thân?

Tống Thanh Thư chẳng buồn đáp lại.

Hắn chỉ khẽ nói, giọng trầm mà dịu: “Nặc Nặc, mẫu hậu nuôi ta lớn khôn. Vậy việc bà có phải mẹ đẻ của ta… có thật quan trọng đến thế sao?”

Tim Tư Nam đập loạn, nàng không ngờ bí mật ấy lại chính miệng hắn nói ra.

Những lúc hắn bình tĩnh thế này, nàng cũng không nỡ làm hắn tổn thương, liền đáp khẽ: “Ơn sinh dưỡng, vốn khó mà tách rời rạch ròi. Nếu mẹ ruột ngươi mất khi sinh ngươi, vậy ơn sinh ấy cả đời ngươi cũng chẳng thể trả xong.”

Cánh tay Tống Thanh Thư siết chặt lấy eo nàng, rồi khẽ thở ra một hơi: “Vậy thì ta vẫn nên hiếu thuận với mẫu hậu cho trọn.”

Tư Nam sững sờ, vô thức hỏi: “Từ An Thái hậu… thật sự không phải mẹ ruột của ngươi sao?”

Tống Thanh Thư không hề do dự: “Ừ. Bà không phải.”

Tư Nam thấy lời ấy tuy hợp lẽ, nhưng trong lòng vẫn dậy lên muôn phần phức tạp. Nàng ngập ngừng một lát rồi hỏi: “Tống Thanh Thư, ngươi từng nghe qua từ ‘phủng sát’ chưa?”

Hắn mỉm cười, giọng trầm thấp mà lạnh lẽo: “A Nam, đừng nghe lời Ngọc Ninh cô cô nói bậy.”

Hơi thở ấm nóng của hắn phả lên sau tai nàng, khiến nàng khẽ run rẩy.

Tống Thanh Thư lại thấp giọng nói thêm: “Nàng ta cái gì cũng không biết.”

Bình Luận (0)
Comment