Tư Nam cảm thấy chính mình cũng có phần hồ đồ, Tống Thanh Thư thế mà lại luôn biết rõ mọi chuyện. Chẳng lẽ là Từ An Thái hậu đã từng nói gì với hắn sao?
Bất quá, Tống Thanh Thư lại không muốn nói thêm, Tư Nam cũng chẳng định truy hỏi. Nàng chỉ biết, trong đó tất có ẩn tình, mà chỉ cần nàng có thể lợi dụng được, thế là đủ.
Cục diện giằng co ở Ngọc Kinh dần lan rộng, hai phe thế lực ngày một phân minh, nhân số mỗi bên đều tăng lên, tình thế chẳng khác nào ôn dịch bộc phát, lan ra khắp các vùng ngoài thành.
Cái Tết năm ấy, người người đều thấy nặng nề, chẳng có lấy chút vui mừng.
Mãi đến đầu xuân, Tống Thanh Thư rốt cuộc cũng có chút khởi sắc.
Hắn vốn là kẻ ăn chơi trác táng, xưa nay quen làm càn chẳng ai quản nổi, nay lại càng công khai táo bạo. Song điều kỳ lạ là, hắn làm đến mức khiến người ta không thể cất lời chê trách, đặc biệt là lúc những bằng chứng kia được phơi bày ra, gần như không ai có thể ngăn nổi.
Thế gia đại tộc vốn trọng thể diện, những chuyện đó từ trước đều là ngấm ngầm ngầm, không huỵch toạc ra là quy ước chung giữa bọn họ, đến hoàng đế cũng khó mà can thiệp.
Thế mà Tống Thanh Thư lại như một Trình Giảo Kim bất ngờ xông ra giữa đường, ngang ngược mà kiên quyết chen chân vào những chuyện ấy, làm cho mọi người đều trở tay không kịp.
Vương Tư Không có một đứa con trai út, là hạng ăn chơi khét tiếng nhất Ngọc Kinh. Tên đó mới thực sự là đại họa, trong nhà đã thê thiếp thành đàn, lại vẫn đi cướp đoạt, trộm sắc, vui thú vô độ.
Cho đến khi gã chọc phải một phụ nhân tính tình cương liệt, bị nàng ta phản kháng rồi hắt vào mặt một bao bạc, nhục nhã đuổi ra khỏi cửa. Phụ nhân ấy không biết bằng cách nào cầu được đến chỗ Lộ Huấn, sau khi nghe xong chuyện, Lộ Huấn giận dữ không thôi, liền trực tiếp đưa nàng ta tới gặp Tống Thanh Thư…
Sau đó, người phụ nữ kia, khi hay tin đại thù có thể được báo, đã quỳ lạy Tống Thanh Thư một cái, rồi đâm đầu tự vẫn ngay trước phủ Vương Tư Không. Một cái chết khiến người đời đều phải thổn thức, cũng khiến thế cuộc nghiêng hẳn về phía Tống Thanh Thư.
Từ đó, thế gia lấy Vương Tư Không cầm đầu, cùng Tống Thanh Thư hoàn toàn đoạn tuyệt, trong tối ngoài sáng đều dứt khoát đứt đoạn, hai phe nhân mã coi như chính thức khai chiến. Ám chiêu tung hoành, thủ đoạn không ngớt, chỉ là ở mặt này, Tống Thanh Thư quả thực là tổ tông của bọn họ.
Sự việc nào cũng có hai mặt, có người phản đối thì cũng có kẻ ủng hộ. Phía sau Tống Thanh Thư, là một phe thế gia khác do Thái phó dẫn đầu. Họ chủ động vì hắn mở đường, ca ngợi hắn là bậc hiền tài dám làm điều thiên hạ không dám làm.
Cao Thái phó là đế sư, việc này vốn đã được ông ta cùng Gia Ninh Đế bàn bạc kỹ lưỡng. Tuy rằng động chạm đến lợi ích, song nếu sự thành, chính là thiên thu ghi công đến muôn đời, lại khiến Đại Dung nhớ mãi ân đức bọn họ, lợi ích dĩ nhiên không ít.
Giờ những người này ra sức liều mạng chẳng phải vì nghĩa, mà là vì gia tộc nhà bọn họ, vì phúc ấm con cháu đời sau.
Bởi thế, chỗ dựa vững chắc nhất sau lưng Tống Thanh Thư, chính là hoàng đế.
Tư Nam nghe tin, ngây người thật lâu. Khi biết phụ nhân kia tự vẫn trước phủ Vương Tư Không, nàng cắn chặt răng, siết chặt trong tay cán quạt ngà, run lên hồi lâu.
Thật là mỉa mai biết bao, kẻ từng làm nên tội nghiệt như thế, nay lại vì một nữ nhân khác giống như nàng mà ra tay báo thù, đòi lại công đạo.
Có lẽ vì liên tưởng đến chính mình, sau khi giúp xử lý xong việc ấy, Tống Thanh Thư vẫn không yên lòng. Hắn thật sự không kìm được, vội vàng trở về phủ. Đứng trước cổng vương phủ, hắn lại nhất thời không dám bước vào.
Hắn chờ cho đến khi ánh chiều tà tắt hẳn, mới đi vào nội viện. Trông thấy Nặc Nặc đang ngồi nơi thuỷ tạ, tay cầm chiếc quạt tròn, búi tóc cao, áo sa mỏng sắc yên la, eo thắt dải lụa, mày ngài môi thắm, như vẽ mà nên. Nàng ngồi dưới một vệt nắng tàn ấm áp, ánh mắt nhìn xa xăm.
Tiểu Bạch nằm ngoan một bên chân, đôi tai nhỏ dựng cao, rõ ràng không nóng mà vẫn thè lưỡi, đầu gác trên đùi chủ nhân, bộ lông trắng muốt ánh lên màu cam nhẹ của nắng chiều, cảnh tượng ấy tĩnh lặng mà ấm áp, khiến lòng hắn phút chốc yên ổn lại.
Tống Thanh Thư nhìn nàng thật lâu mới dám bước tới, chậm rãi ôm chặt lấy nàng không buông, ấp úng một hồi, mới khẽ nói:
“Nặc Nặc, khi đó… là ta không đúng.”
Nếu không có cuộc tương ngộ oan nghiệt năm ấy, có lẽ giữa họ đã chẳng nhiều khúc chiết đến vậy.
Ngày đó, Lộ Huấn đưa người phụ nữ kia đến trước mặt hắn, nghe nàng ta nức nở kể lại, trong mắt là nỗi hận sâu không tan, Tống Thanh Thư trong thoáng chốc hoảng hốt, dường như lại nhìn thấy Nặc Nặc của năm năm về trước.
Khi ấy, nàng tỉnh lại giữa màn giường của chính mình, đôi mắt đỏ ngầu như máu nhìn chằm chằm vào hắn. Đến khi xác nhận không phải mộng, nàng liền không chút do dự mà lao tới, đấm đá cắn xé, mắng hắn một trận bằng những lời th* t*c cay độc, đến mức khản cả cổ họng vẫn chưa dừng lại.
Còn giờ đây, Tư Nam chỉ lặng im, không nói một lời.
Tống Thanh Thư nhìn nàng như thế, trong lòng dù biết lỗi phần lớn ở mình, vẫn cảm thấy khó chịu. Hắn cố kìm xuống, rồi khẽ chuyển đề tài: “Phụ nhân kia, chí ít cũng dám phản kháng, tính ra cũng xem như có khí phách, chỉ là… đáng tiếc.”
Tư Nam lại đẩy hắn ra, sắc mặt lạnh nhạt, giọng điệu điềm đạm mà rét buốt: “Phản kháng sao? Nếu nói chỉ có khi ch·ết mới tính là phản kháng, vậy thì trên đời này, e rằng nữ nhân đều phải ch·ết cả rồi.”
Chẳng lẽ nàng cũng phải đi ch·ết mới gọi là phản kháng ư? Thật là nực cười!
Tống Thanh Thư sững người, không dám tiến lên kéo nàng. Không hiểu vì sao, trong khoảnh khắc ấy, nhìn Tư Nam, hắn lại như nhìn thấy hình ảnh năm năm trước.
Trong lòng hắn thoáng nhói, cảm giác thật khác lạ, âm ỉ dâng lên từng hồi rồi lan khắp lồng ngực, một thứ cảm xúc mà hắn chưa từng có. Hắn không phân rõ đó là gì, chỉ thấy nghẹn lại nơi cổ họng, muốn nói mà nói không nên lời.
Lần đầu tiên trong đời, hắn chợt nhận ra, có lẽ, ngay từ đầu, mình đã sai rồi.
Sai ở chỗ nào, hắn cũng chẳng rõ, chỉ biết rằng tất cả vốn không nên là như thế này.
Cuối cùng, hắn chỉ lặng lẽ ôm chặt lấy nàng, tựa đầu vào hõm vai nàng, không muốn buông tay.
Sau chuyện đó, Tư Nam hiểu rằng, nàng không cần phải nói thêm điều gì nữa. Mọi việc đã thành kết cục tất yếu, Tống Thanh Thư nay đã hoàn toàn sa vào ván cờ, chẳng cần nàng nhóm thêm ngọn lửa nào nữa.
Nàng chỉ cần tìm cơ hội mới để rời khỏi đây, nơi này, nàng không thể tiếp tục mắc kẹt.
Vương phủ không giống vùng ngoại thành, canh phòng nghiêm ngặt gấp bội. Nơi ở của Tư Nam, trong ba tầng ngoài ba tầng, đâu đâu cũng có người trông giữ. Trong phòng, ngoài Cẩm Sắt, còn thêm các nha đầu chuyên quét dọn, châm hương, thay y phục; ngoài viện thì lính đứng gác cửa càng đông.
Phủ viện bị bao kín đến mức ngay cả một con ruồi cũng khó thoát ra. Từ sau vụ việc ở vùng ngoại thành, tin đồn len lỏi khắp nơi, ai ai cũng sợ chết, nên chỉ còn biết dốc toàn tâm cảnh giác, chẳng dám lơ là.
Tư Nam ngồi dưới mái hiên, xung quanh là tầng tầng gác lầu rực rỡ, trúc xanh lay động theo gió, phát ra những âm thanh sột soạt nhẹ nhàng. Mùi hương hoa thoảng qua, dìu dịu mà không nồng, chuông gió dưới hiên kêu leng keng, từng hồi như rối loạn tâm can.
Nàng lặng lẽ nhìn ra khoảng không chật hẹp của những mái nhà chen chúc, trong mắt chỉ còn đọng lại vẻ nặng nề u ám.
Giữa cuối xuân và đầu hạ, tiết Thanh Minh sắp tới, trời lại nhiều mưa, tưới tắm cho mảnh đất khô cằn đã lâu, mà trong lòng nàng, vẫn khát khao một trận mưa rửa trôi mọi gông xiềng.
Tục lệ truyền thống đã kéo dài ngàn năm trên mảnh đất này, năm nay Đại Dung tự nhiên cũng chẳng ngoại lệ. Mọi người đều lấy việc “người ch·ết là trọng” làm đầu, bởi thế không khí căng thẳng gần đây cũng tạm thời được xoa dịu.
Năm nay, Từ An Thái hậu dự định đến hành cung tế điện tiên đế, những ngày như vậy, vốn dĩ là lúc bà phải tự mình xuất hiện.
Ngày mai chính là tiết Thanh Minh, Tống Thanh Thư cũng phải đi cùng Thái hậu, song đã mấy ngày nay hắn vẫn chưa quay về phủ.
Tư Nam ngồi nhìn màn mưa ngoài cửa sổ rơi lất phất, trong lòng mông lung chẳng có đầu mối.
Hiện giờ, muốn trốn khỏi vương phủ chẳng khác nào chuyện thiên phương dạ đàm (*). Nàng chỉ còn biết gửi hy vọng vào lần được ra ngoài sắp tới, nhưng Tống Thanh Thư đối với việc trông giữ nàng vẫn chẳng chút lơi lỏng. Mỗi lần nàng ra khỏi phủ, chỉ cần hắn không ở đó, liền có một đoàn người tiền hô hậu ủng theo sát không rời.
(*) “Thiên phương dạ đàm” (天方夜譚) là một thành ngữ gốc Hán, xuất phát từ tên gốc Trung văn của bộ truyện cổ “Nghìn lẻ một đêm”, có nghĩa là chuyện viển vông, không thể xảy ra.
Huống chi bên cạnh nàng còn có Cẩm Sắt, người vốn không bao giờ cách xa nửa tấc.
Phải làm sao mới có thể liên lạc được với Lộ Huấn, lại còn có đủ thời gian chuẩn bị cho việc trốn đi? Chỉ cần rời khỏi Ngọc Kinh, bọn họ hẳn sẽ có hi vọng thoát thân. Thời cổ không có định vị, hay CCTV, tin tức truyền chậm, nếu hành động nhanh, xác suất chạy thoát vẫn rất lớn.
Chỉ là cha mẹ ở Định Xa là khiến người lo lắng, nàng không biết Lộ Huấn có đưa họ an toàn rời đi được hay không.
Nghĩ đi nghĩ lại, chẳng có chuyện nào nắm chắc, song đời người vốn thế, vui mừng và biến cố, chẳng biết cái nào đến trước. Nàng chỉ đành thuận theo, không thể cưỡng cầu.
Cũng may Niên Niên vẫn thường mời nàng cùng Ngọc Ninh công chúa vào phủ, ba người thỉnh thoảng tụ họp, Tư Nam cũng từ đó nghe được đôi phần chuyện ngoài cung, thêm vài tin tức bí mật trong Ngọc Kinh.
Kỳ thật đều là chuyện nhà, nói ra cũng chỉ để giải sầu, song ít nhất nàng không còn là ếch ngồi đáy giếng.
Ngọc Ninh oán trách nhiều nhất, đương nhiên là nhắm vào Tống Thanh Thư. Nàng cũng chẳng hiểu vì sao, rõ ràng trong lòng có ý quan tâm hắn, nhưng lại chẳng biết phải quan tâm thế nào, suốt ngày miệng mắng chửi om sòm mà rốt cuộc vẫn không nỡ thật sự mặc kệ.
“Cái tên ngốc ấy, cả ngày quanh quẩn bên cạnh mẫu hậu, nhìn thôi đã tức chết người, ngu xuẩn đến đáng thương!”
Tư Nam cũng chẳng buồn hỏi nàng ta về chuyện hoàng gia nữa. Mối quan hệ giữa hai người chỉ dừng lại ở mức quen biết, trong mắt Ngọc Ninh, nàng cũng chỉ là con gái thương nhân, không đáng để biết những chuyện sâu xa trong triều.
Ngược lại, Niên Niên càng hợp ý với Tư Nam hơn. Từ khi thấy Tiểu Bạch, nàng ấy liền mê mẩn, suốt ngày đòi đến vương phủ, nhưng vì ngại Tống Thanh Thư nên vẫn chưa dám.
Tư Nam lại thường mời nàng ấy qua chơi, chỉ là lời hẹn mãi vẫn chưa thành.
Đang khi nàng còn mải nghĩ ngẩn ngơ, ngoài viện bỗng truyền đến tiếng động. Trời nhá nhem, mưa bụi mờ mịt, chỉ thấy dưới hiên đèn lồng đong đưa, ánh sáng chập chờn. Từ xa, tiếng Cẩm Sắt vang lên gọi:
“Vương gia!”
Theo đó là giọng Phúc Tử khẩn trương khuyên giải: “Vương gia, đó đều chỉ là đám thứ dân ngu dốt, ngài không cần chấp nhặt với họ, họ chẳng qua là chưa hiểu chuyện thôi…”
Tư Nam vẫn ngồi nguyên chỗ, không động đậy, chỉ lát sau liền thấy Tống Thanh Thư đẩy cửa bước vào.
Theo bước hắn, mưa xuân cũng theo vào, mang theo hơi ẩm cùng làn gió nhẹ lướt qua màn trúc lay động.
Tống Thanh Thư mặt mày âm trầm đứng nơi cửa, khoác chiếc áo tơi nặng trịch, mũ cỏ lệch một bên, trên mặt còn vương những giọt nước, trông có phần chật vật.
Bộ dạng ấy của Tống Thanh Thư, Tư Nam quả thật chưa từng thấy. Nàng đoán chắc bên ngoài hẳn vừa xảy ra chuyện gì lớn.
Tâm tình hắn hiển nhiên đang rất tệ, ánh mắt lạnh, giọng nói cũng lạnh: “Ngươi quả thật nhàn nhã lắm.”
Tư Nam bất đắc dĩ đứng dậy, cùng Cẩm Sắt giúp hắn gỡ áo tơi. Khi áo vừa cởi ra, xiêm y bên trong đã ướt sũng, dính chặt vào người.
Hắn không nói gì thêm, mặt vẫn lạnh như sương, đôi mày nhíu chặt, môi mím lại, chân trái đạp lên chân phải tháo giày, phát ra tiếng “lép nhép” vang vọng khắp phòng. Rồi chẳng thèm liếc lấy một cái, hắn quay người đi thẳng vào thư thất, đến cả ánh mắt cũng keo kiệt không cho nàng một cái.
Tư Nam quay sang tìm Phúc Tử, dĩ nhiên muốn hỏi cho rõ ràng.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Phúc Tử thở dài, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ. “Mấy hôm nay, bọn ta vẫn đang đo đạc đồng ruộng quanh Ngọc Kinh. Thiên hạ đều lấy Ngọc Kinh làm đầu, chỉ cần nơi đây thi hành thuận lợi thì những chỗ khác sẽ dễ hơn nhiều. Ai ngờ có vài kẻ cố chấp, chẳng biết bị ai xúi giục, lại rêu rao rằng Vương gia muốn cướp ruộng của họ.”
Hắn ta hạ giọng, tiếp tục nói: “Những người đó vốn đã khốn khổ, nếu ngay cả chút ruộng cày cũng bị lấy đi, thật chẳng còn đường sống. Mà truy ra nguồn gốc, quả nhiên là người của Vương Tư Không. Khi ấy, đám dân kia còn ngang ngược ném bùn vào người Vương gia. Nếu không phải có Lộ Huấn ngăn lại…”
Phúc Tử khoa tay diễn tả, nói nhỏ như sợ ai nghe thấy: “Lúc đó, Vương gia rút kiếm ‘xoạt’ một cái, suýt nữa đã xông lên. Kiếm còn chưa hạ, người trên người dưới đều hoảng hồn…”
Tư Nam cũng trố mắt sững sờ, nếu đổi lại là nàng, chỉ sợ cũng chẳng nhịn được. Xem ra, Lộ Huấn trong mắt Tống Thanh Thư quả thực có trọng lượng, nghĩ vậy, tảng đá trong lòng nàng cũng nhẹ đi đôi chút.
Phúc Tử hậm hực: “Chắc chắn là người của Vương Tư Không cố tình tung lời bịa đặt, muốn khiến Vương gia nản lòng. Cô nương không biết đâu, những người được chia ruộng theo công văn của Vương gia đều cảm kích ngài lắm, chỉ là mấy kẻ này…”
Hắn ta thở dài, giọng bất đắc dĩ: “Bọn họ đều đã lớn tuổi, cả đời chỉ quen làm việc cho bá hộ, thậm chí còn lấy đó làm vinh. Giờ Vương gia muốn đưa những người chủ đất đó vào ngục, bọn họ sợ hãi, lại bị người ta xúi giục, thành ra phản kháng dữ dội nhất chính là đám ấy.”
Cảnh tượng lúc ấy thật sự hỗn loạn; giữa hiện trường vang lên tiếng gầm giận dữ của Tống Thanh Thư, xen lẫn những tiếng can ngăn của Lộ Huấn, còn bọn dân phu thì thi nhau tản đi thật nhanh.
Lộ Huấn nói rất có lý: “Hiện tại đúng là thời khắc mở ra thế cục, đối phương chỉ chờ chúng ta sơ hở liền lao vào công kích. Vương gia phải nhẫn nại, không thể cô phụ sự trông mong của Hoàng thượng.”
Tư Nam biết rõ tình hình. Thế gia đại tộc khinh rẻ thứ dân, lại lợi dụng tầng lớp ẩn hộ trong dân mà tuyển mộ người làm việc; một khi có được quyền thế, họ liền ngang ngược, sai khiến bọn tôi đòi, áp bức dân lành. Thời gian lâu dần, thứ dân vốn đã khiếp đảm, chẳng dám kháng cự; nhiều kẻ suốt đời bị tẩy não, không dám rời đi, sống như những cỗ máy lao động.
Tư Nam thầm nghĩ, lần này Tống Thanh Thư quả thật khó nhịn, khó trách sắc mặt hắn lúc nãy khắc nghiệt như vậy. Nàng có chút rối rắm: nếu không có nàng châm ngòi, có lẽ Tống Thanh Thư sẽ không bộc lộ thái độ dữ dội đến vậy.
Giữa lúc hỗn loạn, bỗng nghe tiếng hắn gọi to từ bên trong: “Nặc Nặc, ngươi có thể vào đây được không?”
Tư Nam thở dài. So với trước kia, Tống Thanh Thư đã thay đổi nhiều; giờ nàng không cư xử quá phận với người này, để tránh quan hệ xấu đi. Hơn hết, nàng vẫn cần phải ra khỏi phủ.
Quan trọng hơn nữa là, nếu việc này thực sự được triển khai, đại dung có thể duy trì thêm mấy trăm năm, thậm chí còn lâu hơn nữa — hoàn toàn không phải vấn đề.
Nàng tiến về hướng thư thất. Thấy Tống Thanh Thư luống cuống vén tóc gội đầu, thường ngày luôn có tỳ nữ trực sẵn, nhưng hôm nay không biết sao hắn lại đuổi hết người ra ngoài.
Tống Thanh Thư có hơi ngại mở miệng, nhưng hắn cũng không muốn gọi Phúc Tử vào. Hiện giờ Nặc Nặc là người thân cận nhất bên hắn, để nàng vào hầu hạ vốn là lẽ đương nhiên.
Tư Nam nghĩ ngợi một lát liền hiểu ra, hắn vốn là người ưa sạch sẽ, chắc hẳn hôm nay bị người ta ghê tởm, lại sợ người khác nhìn ra vẻ chật vật ấy.
Trong lòng nàng bất giác dâng lên ý cười. Tên hỗn đản này cuối cùng cũng có ngày hôm nay, thật đúng là báo ứng nhãn tiền. Nếu để những kẻ từng bị hắn ức h**p, bị hắn ăn chơi trác táng đùa bỡn biết được chuyện này, e là sẽ cười đến rụng răng mất thôi.
“Đừng để bụng quá, Phúc Tử đã kể hết với ta rồi.” Nàng rót chút dầu thơm, thoáng chốc hương hoa lan thoang thoảng trong phòng; nàng lấy tay khuấy nước trong bồn.
Tống Thanh Thư cau mày, vẻ tức giận hiện rõ. Nàng mỉm cười, hơi bất đắc dĩ lắc đầu: “Được rồi, nếu hắn không nói chẳng lẽ ngươi định xụ mặt cả ngày à? Người ở cùng với nhau, giao tiếp là việc cơ bản. Nếu ngươi không nói, người ngoài sao biết ngươi nghĩ gì?”
Hắn trốn né giận dữ: “Họ không nên nói bậy, vu cáo chủ tử là trọng tội.”
Nàng vỗ nhẹ đầu hắn, khuyên bảo, rồi lấy tay xoa lên trán hắn, cúi xuống rót thêm chút nước, vuốt nhẹ cho hắn.
“Ngươi có thấy họ thật kém cỏi không? Từng người như chưa từng được khai hóa. Ngươi thật lòng vì họ, thế mà họ chẳng hiểu tâm ý của ngươi, còn nghe theo kẻ khác để rồi muốn hại ngươi, đuổi ngươi đi.”
Tống Thanh Thư khẽ thở ra một hơi, lặng lẽ tựa lưng vào bệ đá, để mặc Nặc Nặc giúp hắn xoa bóp huyệt đạo. Một lúc lâu sau, hắn mới trầm giọng nói:
“Ta vẫn tưởng chỉ những kẻ cố chấp, cứng đầu không chịu thay đổi mới ngăn cản ta... không ngờ ngay cả bọn họ cũng vậy.”
Tư Nam múc gáo nước ấm, đặt lên trán hắn, lại rót nước nhè nhẹ cho tai hắn để tránh làm tổn hại đôi mắt. Cử chỉ nàng nhẹ nhàng, lời nói bình thản:
“Ngươi biết không? Những người ấy, hầu như chưa một ai từng được học chữ.”
Nàng tiếp tục dội nước, trong lòng muốn giúp hắn hiểu: những khốn khổ, những kinh nghiệm đời sống mà nàng đã tận mắt chứng kiến, đều làm cho nàng bình thản mà hiểu đời hơn.
“Ngươi thử nghĩ xem: thuở nhỏ ngươi sinh trưởng trong một gia đình nghèo khổ, phụ thân mẫu thân đều là thứ dân thấp hèn, bạc nhược; cả ngày chỉ biết lao tác đổi lấy chút công tiền để nuôi sống gia đình, nói chi đến việc đọc sách, ngay cả no miệng còn là điều khó khăn…”
“Lúc ấy có kẻ bảo ngươi rằng muốn ăn no thì phải nghe lời, phải khom lưng hầu hạ tiểu chủ, hoặc chăn trâu nuôi bò, hoặc đốn củi cấy mạ; như vậy qua một thời gian, ngươi mới có thể có miếng thịt để ăn. Càng làm được nhiều, miếng ăn càng dày; làm khá hơn nữa, phụ mẫu ngươi cũng có thể no đủ…”
Tư Nam nâng chóp đầu hắn lên, nhìn thẳng vào mắt: “Tống Thanh Thư, nếu ngươi là người như vậy, ngươi sẽ làm sao?”
Hắn đáp, giọng lạnh như lưỡi gươm: “Ta sẽ giết bọn họ.”
Tống Thanh Thư cố gắng đặt mình vào hoàn cảnh như thế, nhưng càng nghĩ càng thấy vô pháp lý giải. Hắn không thể nào tưởng được, chỉ vì một miếng thịt mà lại có thể bán rẻ bản thân.
Hắn cau mày, giọng mang theo nghi hoặc: “Hiện nay Đại Dung phồn hoa cường thịnh, đủ sức nuôi muôn dân, vì sao vẫn còn…”
“Vì sao vẫn còn có người sống khổ sở như vậy, đúng không?”
Tư Nam không đợi hắn nói hết, liền cắt lời, giọng bình thản mà lạnh lùng: “Ngay cả ở Ngọc Kinh, cũng vẫn có người như thế. Truy xét đến cùng, chẳng phải đều là do các ngươi tạo nên sao?”
Thấy Tống Thanh Thư chau mày chặt lại, Tư Nam khẽ thở dài, nàng biết mình chẳng phải hạng giảng đạo lý giỏi giang, lời nói cũng chẳng đủ lay động lòng người.
“Để ta kể cho ngươi nghe một chuyện khi ta còn làm ăn buôn bán.”
Tống Thanh Thư hơi ngẩng đầu, nhìn nàng qua làn hơi nước mờ mịt. Trong khói sương, cả người nàng phủ một tầng sắc ấm, tựa đoá sen nở rộ giữa sương mưa. Hai người hiếm khi ngồi trong bức thất mà nói chuyện nghiêm túc như thế.
Hắn khẽ nuốt khan, trong đầu thoáng hiện lên hình ảnh năm đó, Tư Nam ôm bó sen, ngồi trên thuyền nhỏ, mỉm cười khẽ khàng giữa ánh trăng.
Tư Nam chẳng biết trong lòng hắn đã khơi dậy bao nhiêu tâm tư, chỉ lẳng lặng nói tiếp: “Ngươi cũng biết, Tư gia ta làm nghề dược liệu, tổ tiên để lại vài phương thuốc quý, đủ khiến trong nhà sung túc. Nhưng có một loại dược liệu, cực kỳ khó kiếm.”
“Khi đó ta mới mười hai tuổi, vừa là con gái lại còn nhỏ, thuộc hạ trong nhà chẳng ai chịu nghe. Ta phải cầu phụ thân, xin được tiếp quản việc ấy. Loại dược đó sinh trưởng hoàn toàn nhờ thiên địa, Tư gia thu hoạch dựa vào tự nhiên, sản lượng năm nào hay năm nấy. Nhưng đám hái thuốc vì lợi, thường chưa chờ thuốc chín đã vội hái, khiến dược liệu kém, mấy năm liền chẳng thu được lợi nhuận bao nhiêu.”
Nghe xong, Tống Thanh Thư không kiêng dè nói thẳng: “Vậy thì mua đứt hết, bắt họ làm theo quy định. Dược chưa chín thì cấm hái, thế là xong.”
Tư Nam bất đắc dĩ, khẽ gõ vào trán hắn, giọng nhẹ mà nghiêm: “Như vậy thì có khác gì đám Vương Tư Không kia? Khác gì chuyện ngươi đang làm hiện nay?”
Tống Thanh Thư đưa tay che trán, trừng mắt nhìn nàng, không đáp một lời.
Tư Nam tiếp tục nói: “Sau đó, ta thuê mấy người biết chữ, chẳng cần họ làm gì nhiều, chỉ bảo họ dạy dân trong thôn cách trồng dược liệu, giải thích rằng đợi thuốc chín thì giá thu mua sẽ cao gấp mấy lần. Ta còn chọn ra vài người trẻ để dạy họ học nghề, dạy cách nhận biết cây thuốc, rồi hứa: thuốc càng tốt, giá càng cao, có thể gấp mười lần. Ban đầu không ai tin, vẫn làm theo thói cũ, nhưng chỉ cần có một người tin, ta liền có cơ hội thành công.”
“Giữa chừng cũng gặp không ít trắc trở. Dân làng nghi kỵ nhau, có người vì thuốc mà đánh nhau, có kẻ còn kiện ta lên nha môn, suýt chút nữa xảy ra án mạng. Nhưng ba năm sau, nhóm người đầu tiên chịu nghe ta gieo trồng đã có thu hoạch, họ kiếm được một khoản tiền lớn.”
Tống Thanh Thư lắc đầu, giọng mang chút bực bội: “Lẽ ra chuyện nhỏ ấy có thể giải quyết rất nhanh, ngươi lại vòng vo đến ba năm, chỉ vì một loại dược liệu? Không bằng cứ bắt họ làm là xong.”
Nói đến đây, hắn chợt khựng lại, nhớ đến lời nàng vừa nói. Nếu phương pháp của hắn chẳng khác gì Vương Tư Không, thì hóa ra hôm nay hắn cũng đang giẫm lên đúng vết xe cũ của kẻ mình khinh bỉ.
Tư Nam nhìn sắc mặt hắn biến đổi, khi thì căng, khi thì giãn, trong miệng còn lẩm bẩm.
Nàng lựa lời mà nói tiếp: “Tống Thanh Thư, sau đó ta có được một nguồn cung dược liệu ổn định, không còn ai dám gi·an l·ận, còn dân làng thì đều mang ơn ta, chẳng ai còn xem thường ta là nữ tử. Ta dạy họ nhận biết dược liệu, dạy họ đọc chữ. Sau chuyện đó, phụ thân hoàn toàn yên tâm giao hết việc kinh doanh cho ta, việc kinh doanh của Tư gia cũng vì thế mà tăng gấp hàng chục, thậm chí hàng trăm lần.”
Tư Nam hơi lo lắng, nàng không biết hắn có hiểu được ý mình không, nhưng vẫn cố nói hết: “Giờ ngươi cũng vậy thôi. Bọn họ chẳng biết gì cả, ngươi mà quá nghiêm khắc, họ chỉ càng sợ. Niềm tin là chuyện hai bên cùng vun đắp, chỉ cần cho họ chút thời gian, ngươi ngại gì mà không thử?”
Tống Thanh Thư nghe xong hồi lâu vẫn chẳng mở lời, chỉ cúi đầu, chẳng rõ đang nghĩ điều gì.
Tư Nam thấy hắn trầm mặc, liền tự mình kết lại câu chuyện, cảm thấy lời vừa rồi của mình cũng xem như không tệ: “Ngươi muốn khiến bọn họ hiểu, ngày tháng sau này vẫn có thể tốt hơn, ngươi là đang muốn giúp họ, chứ không phải nô dịch họ. Khi họ đã có thể tín nhiệm ngươi, thế đạo này sẽ thay đổi. Ngươi đem đến cho họ niềm tin và chỗ dựa, khiến họ hiểu rằng tương lai vẫn còn đáng mong chờ.”
Những lời ấy, Tống Thanh Thư chưa từng được nghe. Từng chữ đều rõ ràng, mà ghép lại với nhau lại thành điều gì đó khiến lòng hắn rung động, vừa cảm thấy to gan, vừa thấy trái ngược với tất cả những gì hắn từng tin tưởng. Trong suy nghĩ của hắn, thứ dân sinh ra chính là để bị sai khiến, sao có thể đứng ngang hàng cùng quý tộc?
Nhưng nàng lại không giống thế nhân đời này. Hắn chợt nhận ra, từ ngày gặp nàng, thân phận “Vương gia” của hắn cùng địa vị “hạ nhân” của Phúc Tử, ở trong mắt nàng dường như chẳng khác nhau là mấy. Ngay cả Cẩm Sắt bên cạnh nàng, hai người cũng thân thiết như tỷ muội. Đến mức bây giờ, ngay cả Cẩm Sắt cũng dám cãi lời hắn.
Hắn khẽ lẩm bẩm, ánh mắt trầm ngâm: “‘Tín nhiệm’, ‘tín ngưỡng’… tương lai đáng mong ư…”
Năm năm cùng nàng chìm nổi, hắn chịu ảnh hưởng từ nàng sâu đến mức chính mình cũng không hay biết. Hắn vốn cho rằng mình kiên định, vậy mà giờ lại thấy những lời nàng nói… có lẽ cũng chẳng sai.
Tư Nam khẽ gật đầu, trong lòng nhẹ nhõm. Nếu thật sự khiến Tống Thanh Thư hiểu ra, thì cũng xem như nàng đã làm được một việc tích đức. Dù sao, loại việc thay đổi lòng người này, bao giờ chẳng phải lấy máu mà hun đúc nên.
Nàng vừa định nói thêm mấy câu khích lệ, lại không ngờ hắn bỗng vươn tay kéo nàng xuống nước.
Nước ấm tung toé, sóng vỗ quanh người, Tống Thanh Thư siết chặt eo nàng, không để nàng giãy thoát. Đôi mắt đào hoa ánh lên nụ cười mờ ám, khóe môi khẽ nhếch, giọng nói pha chút trêu chọc: “Kia… loại dược mà ngươi nói, chẳng lẽ chính là dược liệu chế đại hổ hoàn của Tư gia?”
Chủ đề xoay chuyển quá nhanh, triết lý nhân sinh thoắt chốc biến thành chuyện buôn dược.
Tư Nam nhất thời vừa thẹn vừa giận. Đại hổ hoàn là bí phương tổ truyền của Tư gia, dược hiệu tương tự như… “Viagra” ở đời sau.
Loại dược này lợi nhuận khổng lồ, chỉ đứng sau thuốc lá và rượu, quả thật là miếng bánh vàng. Tư Nam ban đầu từng cực lực phản đối, sau rồi lại phải thừa nhận.
Nếu không gặp Tống Thanh Thư, có lẽ nàng sẽ tiếp tục mở rộng việc kinh doanh, trở thành “nhà giàu số một Đại Dung” cũng chẳng phải chuyện xa vời.
Dù sớm đã quen bị người bàn tán, nhưng nghe hắn nói vậy, nàng vẫn không nhịn được tức giận: “Ta không ăn trộm, không cướp giật, ta bán dược thì có gì sai?”
Nàng càng nói càng giận, oán khí tích tụ bao năm trào ra: “Nếu không phải bọn nam nhân Đại Dung cần đến nó, ta có bán được sao?!”
Lại quát thêm một tiếng: “Hơn nữa, người mua rất nhiều! Ngươi có biết không, dược của nhà ta là giúp nam nhân Đại Dung… ưỡn ngực ngẩng đầu đó!”
Tuy việc bán thuốc này có phần kín kẽ, nhưng người mua hầu hết đều là quý tộc thế gia, nghĩ kỹ lại, những công tử nho nhã kia, ai nấy đều chỉ là phường giả tạo.
Tống Thanh Thư bật cười, dưới làn nước, bàn tay hắn men theo eo nàng mà khẽ vuốt, xuyên qua lớp y phục ẩm ướt, giọng khàn khàn trêu chọc: “Vậy chẳng phải chúng ta còn phải cảm ơn ngươi sao?”
Thật ra, hắn cũng từng mang ơn thứ dược đó, năm ấy, nếu không nhờ nó, e rằng hắn đã chẳng bao giờ tìm được Nặc Nặc. Nghĩ đến mà thấy nực cười, khi đó hắn thật sự bất lực đến đáng thương.
Tư Nam đẩy mạnh hắn ra, hai tay chống lên mép bồn định đứng dậy, chẳng thèm phản ứng lại.
Nhưng Tống Thanh Thư làm sao chịu buông. Hắn kéo nàng trở lại, thuận tay lột đi lớp y phục ướt át, giọng nói trở nên thấp trầm, mang theo hơi thở nóng rực nơi tai: “Nặc Nặc, ngày mai cùng ta đến hành cung đi.”
Tim Tư Nam đập dồn dập, thân thể run lên, bàn tay vô thức nắm chặt lấy cánh tay hắn. Môi nàng khẽ mấp máy, giọng điềm đạm mà dứt khoát đáp một chữ:
“Được.”