Không Lối Thoát - Xuân Sắt

Chương 53

Sáng sớm hôm sau, hai người đã dậy rất sớm. Hành cung nằm ở chân núi ngoài thành Ngọc Kinh, từ phủ đi đến đó, một chuyến đi về cũng mất trọn một ngày.

Mưa xuân tầm tã, dòng Ngọc Đái Hà nay càng thêm rực rỡ, tựa như giao long uốn lượn từ hướng đông mà chảy, bọt nước tung bay như ngọc vỡ. Hai bên bờ liễu biếc mềm mại, xuân sắc dạt dào; trên ngọn cây, từng đàn tước nhỏ ríu rít đậu, như dệt nên một khúc xuân ca.

Tư Nam khẽ vén tấm màn xe màu xanh nhạt, lặng lẽ nhìn ra khoảng trời đất xa lạ ấy. Rõ ràng nàng đã sống ở Ngọc Kinh nhiều năm, nhưng vùng đất này nàng đặt chân đến thật chẳng bao nhiêu lần, chỉ như một kẻ xa lạ đi ngang.

Tống Thanh Thư dường như đặc biệt thích cùng nàng ra ngoài. Hắn khẽ nghiêng người, đặt tay lên eo nàng, giọng dịu dàng: “ Nặc Nặc, trong hành cung có suối ấm, thân thể ngươi yếu, đến đó ngâm một lát cũng tốt.”

Những ngày gần đây hắn hiền hòa lạ thường, hoàn toàn khác hẳn vẻ tàn nhẫn thuở trước, đối với nàng lại càng chiều chuộng vô ngần.

Tư Nam nghe vậy cũng chẳng thấy ngạc nhiên. Trong phạm vi Ngọc Kinh, làm gì có suối nước nóng tự nhiên, tất cả đều là những chỗ quyền quý xây nên để hưởng lạc. Đời trước nàng cũng từng ngâm qua không ít lần, đâu có gì hiếm lạ.

Đợi đến khi mưa phùn ngớt hạt, đoàn người cũng vừa kịp đến nơi, lúc này lại đúng giờ dùng bữa trưa.

Tư Nam nhìn quanh thấy thị vệ canh gác dày đặc, cung nữ nối liền không dứt, liền hiểu muốn ra tay trong hôm nay là điều không thể.

Hành cung là một tòa cung điện khổng lồ, ngói biếc rợp trời, chạm trổ rồng phượng, tuy không trang nghiêm như hoàng cung nhưng vẫn phô bày sự xa hoa: trụ khắc, kèo chạm, khắp nơi đều rực rỡ anh hồng liễu lục.

Dưới mái hiên trồng đầy Lăng Tiêu, thạch trúc và cúc bách nhật, rõ ràng có là người chuyên chăm sóc, ngăn nắp đến mức không thấy một cọng cỏ dại, mỗi đóa hoa đều nở đúng độ, không sớm không muộn.

Tống Thanh Thư dắt nàng bước vào điện, cúi đầu nói nhỏ: “Nặc Nặc, dùng cơm xong phải cùng mẫu hậu tế bái, trước hết ta dẫn ngươi đi xem qua.”

Tư Nam gật đầu. Hôm nay chưa làm được, nhưng biết thêm một chút vẫn tốt hơn.

Tống Thanh Thư dẫn nàng đi qua tiền viện, dọc hành lang uốn khúc bảy quanh tám rẽ, cảnh xuân rạng rỡ khiến lòng người cũng thoáng nhẹ.

Họ đi đến nơi đang bày biện lễ vật hiến tế, chỉ thấy bọn thái giám và cung nhân đang căng vải trắng, dựng bàn hương án. Kỳ thực nơi đây đã được bố trí sẵn từ trước, hôm nay chỉ là thay mới.

Nhìn thấy vài người mặc y phục xanh ngọc thêu bổ tử, Tư Nam chợt động tâm: “Hôm nay tế lễ, quan viên cũng phải đến sao?”

Tống Thanh Thư biết nàng không rành việc triều đình, liền kiên nhẫn đáp: “Phải, mỗi lần mẫu hậu đến hành cung, Lễ bộ cùng Công bộ đều phái người đi theo. Thiên gia ra ngoài, lễ nghi bao giờ cũng rườm rà hơn người thường.”

Tư Nam còn đang ngẫm xem liệu Lộ Huấn có thể đến được không, chợt nghe có người từ xa gọi: “Vương gia, hôm nay ngài đến sớm quá.”

Một người đàn ông trung niên tiến lên chắp tay chào.

Tư Nam vội kéo mũ che mặt, khẽ lui về sau một bước, thân là nữ quyến, vốn không nên xuất hiện ở tiền viện. Nhưng chỉ trong thoáng chốc, qua lớp sa mỏng, nàng đã trông thấy một bóng hình quen thuộc — Lộ Huấn, đang đi ngay sau người đàn ông kia.

Toàn thân nàng bỗng cứng lại, đứng sát phía sau Tống Thanh Thư, không dám cử động, chỉ dám lén liếc qua tấm màn sa.

Lộ Huấn cũng khom người hành lễ: “Lộ Huấn bái kiến Vương gia.”

Tống Thanh Thư cùng hai người khách hàn huyên mấy câu rồi dắt Tư Nam đi, còn hai người kia vẫn bận việc kiểm tra hệ thống nước ngầm và sửa sang hành cung, đó là công việc hàng năm của Công bộ vào dịp xuân.

Lộ Huấn theo sau vị thị lang trung niên đi xa dần, không dám ngoảnh lại.

Vị thị lang vừa đi vừa cười: “Năm trước Vương gia còn chẳng chịu đến đây, quả nhiên mỹ nhân này có sức ảnh hưởng lớn thật. Nơi này ai cũng xem là khổ sai, vậy mà ngươi lại cầu Thượng thư cho theo tới.”

Lộ Huấn mỉm cười ôn hòa, giọng mềm mại: “Học trò còn nông cạn, được theo đại nhân tới đây, vừa hay có thể học hỏi thêm vài điều.”

Hai người dần khuất bóng. Tư Nam vẫn không nhịn được mà quay đầu nhìn theo, liền bị Tống Thanh Thư bắt gặp ánh mắt.

“Sao thế?” hắn hỏi.

Tư Nam giật mình, chỉ ra phía sau: “Người trẻ tuổi vừa rồi, hình như ta từng gặp qua.”

Tống Thanh Thư dắt nàng đến ngồi trong một tiểu đình, vừa lau ghế đá vừa nói: “Y tên là Lộ Huấn, lần trước khi đi trị thủy Ngọc Đái Hà y cũng có mặt. Ngươi hẳn là gặp qua. Ta rất xem trọng người này, đã tấu xin hoàng huynh cho về dưới trướng ta, chỉ là còn chưa được phê chuẩn.”

Tư Nam nghe xong, trong lòng chợt dâng cảm giác phức tạp.

Nàng vốn biết Lộ Huấn đang giúp Tống Thanh Thư làm việc, thế nhưng Tống Thanh Thư lại chưa từng nhắc đến. Nàng thật không ngờ người trước kia còn không cần, nay lại muốn giữ thể diện cho bằng được.

Nàng khẽ cong môi, ngồi xuống ghế đã được lau khô, nói với giọng nửa cười nửa bâng quơ: “Ngươi đã có Thái phó và cả một phe thế gia ủng hộ, còn cần gì người này nữa?”

Loại việc này vốn rất nguy hiểm, nàng không mong Lộ Huấn phải mạo hiểm thêm.

Tống Thanh Thư cau mày, lắc đầu: “Y là người đáng dùng. Dù sao ta cũng sẽ không bạc đãi y.”

Lão Thái phó tuy miệng nói ủng hộ, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là lời ngoài mặt. Đến khi thật sự phải đem ruộng đất nhà mình ra để đo đạc, thì lập tức đau lòng đến biến sắc, trên mặt toàn là biểu tình khổ sở. Tuổi ông ta đã cao, Tống Thanh Thư chỉ sợ lỡ một hơi không thuận, người kia liền “quy thiên”, khi ấy trận tuyến của mình sẽ lập tức tan rã.

Chẳng bao lâu sau, Phúc Tử đến thỉnh vào dùng cơm, nói mọi thứ đã được chuẩn bị chu đáo.

Từ An Thái hậu ngồi ở ghế chủ vị, vừa thấy ngoài cửa hai người nắm tay cùng bước vào, nam tuấn nữ diễm, quả thật một đôi bích nhân, liền khẽ nhếch môi, bật cười lạnh lẽo.

Chỉ Y đứng bên cạnh cũng thở dài bất đắc dĩ. Vị Đoan Vương này thực sự quá sủng ái nữ tử nhà thương nhân kia, ngay cả trong trường hợp long trọng như thế này mà cũng dắt theo. Một nữ nhân lấy sắc hầu người như thế, sao có thể bước chân lên điện hiến tế được?

Tống Thanh Thư lại chẳng hề để tâm. Hắn từ nhỏ vốn không câu nệ quy củ, trong phủ Vương gia, lời hắn chính là phép tắc.

Tư n*m c*n bản không nghĩ xa đến vậy. Sau khi hành lễ, nàng ngồi xuống chỗ mình một cách thản nhiên, cử chỉ tự nhiên, chẳng thấy chút lúng túng nào.

Bữa cơm ấy, nàng ăn rất vui vẻ. Đồ ăn trong hành cung hẳn đều là tự tay người trồng, ngay cả mấy mầm rau nhỏ cũng mang vị ngọt lành, là thứ mà nước ở Ngọc Kinh vốn không thể dưỡng ra được vị ấy.

Cơm xong, chuẩn bị tiến hành tế lễ. Việc tế tự của hoàng gia vốn hao tốn lớn, thông thường bốn năm mới cử hành một lần. Năm nay là do Thái hậu tạm thời nổi hứng, nên ngay cả Hoàng thượng cũng không đích thân tới.

Tư Nam biết thời điểm mình phải lui đã đến. Nàng tự hiểu thân phận, đừng nói đến chuyện được dự lễ, dù là thân phận trắc phi của Vương gia, e cũng chẳng có tư cách tiến lên hương án.

Trên đường đi tế lễ, Chỉ Y nhìn dáng Tống Thanh Thư ung dung đi phía trước, khẽ cau mày nói nhỏ với Thái hậu: “Nương nương, Vương gia gần đây hành sự có phần bất ổn. Nếu nương nương có thể khuyên răn đôi lời thì hay, dù sao Vương gia hiện giờ đang lãnh trọng trách, ngay cả Hoàng thượng cũng từng mở miệng khen ngợi. Nếu Vương gia nghe được lời nương nương, hẳn cũng là giúp Hoàng thượng san sẻ phân ưu.”

Thái hậu nghe vậy chỉ mỉm cười, giọng điệu hờ hững: “Người trí thì không sa vào bể tình, kẻ ngu lại vì tình mà khổ. Thư Nhi vốn chẳng cần làm hoàng đế, phong lưu tiêu sái vốn là bản tính của nó, giữ lâu cũng chẳng được. Hắn chẳng qua chỉ là nhất thời mê muội, chưa từng động lòng thật sự, sau khi hiểu rõ tự khắc hành động, cứ để mặc hắn đi.”

Nói rồi, bà lại cẩn thận ngắm nhìn bóng dáng hắn ở phía xa, tựa như đang thưởng thức một kiệt tác do chính tay mình tạo nên.

——

Tư Nam cùng Cẩm Sắt trở về tẩm cư. Lần này bọn họ có lẽ phải ở lại hành cung hai ngày, còn Lộ Huấn có lẽ hôm nay đã phải quay lại kinh.

Nàng vừa thu dọn y phục vừa nói: “Cẩm Sắt, ta ăn hơi nhiều, cùng ta ra ngoài đi dạo một chút.”

Cẩm Sắt hơi do dự, tay vẫn giữ chặt chiếc mũ trùm: “Cô nương, hành cung này ta không quen thuộc lắm, chi bằng chờ Vương gia trở về rồi hãy đi thì hơn.”

Tư Nam bật cười, nghiêng đầu nhìn nàng, giọng nửa trêu nửa thật: “Ngươi sợ ta chạy sao?”

Chưa kịp để Cẩm Sắt mở miệng, Tư Nam đã cất tiếng, giọng mang chút khinh bạc: “So với ngươi, ta càng không quen nơi này. Huống chi đây lại là ngoại thành, ngươi xuống xe chẳng phải cũng thấy rồi sao? Khắp nơi toàn thị vệ cầm trường kích, cung nữ đi lại rối như tơ vò. Muốn trốn hả? Ta chạy không nổi đâu.”

Đôi mắt hạnh của Cẩm Sắt lóe sáng, trong ánh nhìn pha chút bất an: “Cô nương, ngài coi ta như tỷ muội, ta không dám nói dối. Ta biết ngài không muốn ở lại Vương phủ, nhưng ta thật lòng khuyên ngài, đừng cố chấp nữa. Sớm ngày sinh hạ thế tử mới là đạo trời.”

Cẩm Sắt nói xong, trong lòng cũng nhẹ đi. Cô nương đã lâu không sai nàng ta sắc thuốc, có lẽ đối với Vương gia đã mềm lòng, giữ được mạng là điều mấu chốt. Biết đâu sau này nàng ta có thể trở thành đại nha đầu hầu cận bên Vương phi, thế cũng là phúc rồi.

Lòng Tư Nam bỗng lạnh đi. Nàng nhìn gương mặt thành khẩn kia, khẽ nói: “Cẩm Sắt, phong cảnh trong Vương phủ, ta thật sự xem mà chán ghét...”

Tay Cẩm Sắt đang cầm mũ trùm khẽ run. Thời điểm nàng tạ xuống thuyền ở Định Xa, khi ấy nhìn thấy Nặc Nặc cô nương trong ánh nắng gay gắt như đổ lửa, đôi mắt sáng rực, dung nhan kiều diễm, đứng đó mà tựa như hào quang rực rỡ, khiến đám phi tần trong cung cũng phải lu mờ.

So với khi còn ở Định Xa, Nặc Nặc cô nương khác biệt rất nhiều, khiến người ta chỉ cần nhìn một lần liền chẳng thể rời mắt.

Nàng ta chưa từng gặp qua một nữ nhân nào lại rực rỡ và mạnh mẽ đến thế, kiêu hãnh, phóng khoáng, chẳng hề giấu giếm bản tính. Cười thì cười sảng khoái, uống rượu không né tránh, ngửa đầu là cạn chén, khiến cho đám nam nhân quanh đó đều trở nên mờ nhạt không ánh sáng.

Trước kia nàng ta cũng từng thắc mắc, vì sao Vương gia lại bị nàng mê hoặc đến thế, rõ ràng so với những mỹ nhân khác, nàng chẳng có gì khác biệt. Nàng ở trong hậu cung lâu năm, gặp qua biết bao nữ tử với đủ vẻ đẹp khác nhau, nhưng chỉ đến khi tận mắt thấy Nặc Nặc cô nương, nàng ta mới thật sự hiểu ra.

Dù bản thân cũng là nữ tử, nàng ta vẫn bị khí chất rực rỡ như lửa, chói chang như mặt trời của Nặc Nặc cuốn hút. Nàng ta chưa từng nghĩ đời này mình sẽ cảm thấy như thế, chỉ cần đứng nhìn thôi, trong lòng đã dâng lên xúc cảm mênh mang, vừa cảm khái vừa hân hoan.

Ai mà chẳng muốn ngắm nhìn một mỹ nhân như thế chứ?

Chỉ tiếc rằng, kể từ khi nàng ấy bước chân lên thuyền, tất cả đều đổi khác. Cũng khó trách Vương gia vẫn luôn bực dọc, khoảng cách giữa trước kia và bây giờ thật quá xa, giống như mua nhầm một món hàng giả, nhìn thì quen mà chẳng còn linh hồn.

Cẩm Sắt cau mày, cuối cùng vẫn thở dài nhượng bộ: “Vậy... chỉ đi loanh quanh gần đây thôi nhé?”

Tư Nam lập tức nở nụ cười, như mây tan sau cơn mưa, ôm vai Cẩm Sắt cười nhẹ: “Cẩm Sắt của ta, ngươi là tốt nhất.”

Hai người thu xếp đơn giản, dẫn theo mấy tỳ nữ ra ngoài. Vì phần lớn mọi người đều đang bận tế lễ, nên trừ những nơi có lính canh, trong viện hầu như không thấy ai, nội viện và ngoại viện cũng không phân tách rõ ràng.

Phong cảnh thật ra không khác biệt bao nhiêu, chỉ là đổi chỗ, lòng người lại thấy mới mẻ hơn.

Tư Nam lâu ngày bị giam kín, nay hít thở không khí ngoài trời, đến một đóa hoa dại cũng ngắm nửa ngày. Cẩm Sắt thì cảnh giác, đi đâu cũng bám sát.

Băng qua cầu đá và hành lang quanh co, rồi đi xuyên qua một dãy nhà lớn, Tư Nam đã dần mất phương hướng.

“Hai người các ngươi, đi phía trước xem thử. Còn hai người kia, qua bên kia dò đường.” nàng phân phó bọn tỳ nữ.

Sau đó, nàng kéo Cẩm Sắt ngồi nghỉ trong một tiểu đình giữa hồ. Không biết từ bao giờ, mưa lại rơi.

Tư Nam chán ghét thứ mưa không đúng lúc này, bỗng nhớ đến một câu thơ:

‘Tiết Thanh Minh mưa phùn lất phất, người trên đường như đứt ruột chia xa.’

Nàng chưa đến mức “đoạn hồn”, nhưng tim lại đập mạnh không yên.

Từ xa, bóng một người thấp thoáng hiện ra. Toàn thân nàng căng lên, nhưng diễn quá lâu rồi, nét mặt vẫn bình thản như cũ.

“Cẩm Sắt...” nàng ghé sát lan can, nhìn đàn cá bơi dưới nước: “Cẩm Sắt, có đồ ăn cho cá không?”

Cẩm Sắt cũng bước tới, nhìn bầy cá chép đỏ tung tăng liền cười: “Đi, đến chỗ quản sự lấy ít thức ăn cho cá.”

Sau cơn mưa, trời xanh thẫm, lá cây biếc sáng, mặt hồ phẳng lặng trong veo, từng giọt mưa rơi xuống tạo nên những vòng gợn sóng lăn tăn.

“Phong cảnh thật đẹp,” Tư Nam tựa người lên ghế đá, ngón tay mân mê lan can sơn đỏ: “Thỉnh thoảng đến đây nghỉ dưỡng quả nhiên là biết hưởng thụ.”

Cẩm Sắt lại cảm thấy không có gì mới lạ: “Nơi này so với Vương phủ cũng khác gì đâu, đình giữa hồ trong phủ cũng đẹp thế này, chỉ là cô nương chưa từng muốn ra cho cá ăn thôi.”

Tư Nam liếc nàng ta một cái, vừa hay lúc ấy tỳ nữ đã quay lại, mang theo túi lớn thức ăn cho cá. Mọi người bắt đầu chia nhau, đây là chuyện thường ngày chẳng có gì đáng nói, cô nương vốn hay chia đồ cho bọn họ.

Tư Nam kéo Cẩm Sắt ra hành lang gỗ uốn quanh hồ để cho cá ăn. Ngày mưa, cá đặc biệt linh hoạt, thường xuyên nhảy khỏi mặt nước.

Nàng chỉ vào một con cá chép đỏ béo múp: “Cẩm Sắt, ngươi xem con kia kìa, to thật, không biết nuôi bao nhiêu năm rồi.”

Nói rồi nàng nắm một nắm thức ăn, ném xuống. Con cá chép đỏ quẫy nước lao đến, thân hình tròn trịa dũng mãnh, khiến nước bắn tung tóe, xua hết mấy con cá nhỏ quanh đó.

Cẩm Sắt cười, cũng ném thêm mấy nắm, con cá kia tưởng bị bao vây, quẫy mạnh vài cái rồi biến mất dưới mặt nước. Hai người chơi rất vui, còn cúi sát lan can định với tay bắt một con lên xem.

Tiếng cười trong trẻo của Tư Nam vang vọng quanh hồ, khiến Cẩm Sắt cũng an lòng phần nào.

Nhưng bất ngờ, biến cố xảy ra, có lẽ do quá hăng hái, Tư Nam nghiêng người, trượt chân rơi thẳng xuống hồ.

“A ——!”

Tiếng “bùm” vang dội, nước bắn tung khắp nơi, khiến đám tỳ nữ xung quanh đều hoảng hốt đứng sững.

Cẩm Sắt vừa vớt được một con cá, chưa kịp ngẩng đầu thì thấy thân ảnh Tư Nam chập chờn giữa làn nước, lúc nổi lúc chìm. Chung quanh chỉ có cành liễu đung đưa, và bầy cá chép đỏ đang cuộn tròn dữ dội.

Một con cá béo đặc biệt bật lên khỏi mặt nước, quẫy đuôi mạnh vào mặt Tư Nam — “bốp!” — âm thanh vang giòn, rồi thân hình nàng chìm nhanh hơn.

Cẩm Sắt chỉ cảm thấy máu dồn lên đầu, cả người lạnh buốt. Giọng nàng run rẩy mà hét lên:

“Các ngươi đều chết cả rồi sao? Mau đi gọi người! Mau đi gọi người ——!”

“Có ai biết bơi không? Mau xuống cứu đi!”

Ngay sau đó là hàng loạt tiếng “bùm bùm”, vài người đã lao xuống nước.

“Đi gọi người! Mau lên!” tiếng Cẩm Sắt run rẩy giữa cơn mưa lất phất, hòa vào mặt hồ đang dậy sóng.

Tư Nam khẽ sờ lên mặt mình, vẫn còn tê rát vì cú quẫy đuôi của con cá, nghe tiếng hỗn loạn trên bờ thì trong lòng thầm thở phào.

Mấy người Cẩm Sắt còn chưa biết — nàng vốn biết bơi.

Nàng hít sâu một hơi, rồi dần dần lặn xuống.

Trên bờ, Cẩm Sắt trân trối nhìn mặt hồ đã phẳng lặng trở lại, đôi tay run lên làm rơi con cá vừa bắt được. Con cá giãy đành đạch trên hành lang gỗ, “lạch cạch” mấy tiếng rồi nhảy tòm xuống nước.

Mưa bắt đầu nặng hạt hơn.

——

Tống Thanh Thư theo sau Thái hậu quỳ trước đàn tế, cúi đầu lắng nghe tiếng mưa rơi trên vải bồng bố, nhưng tâm trí đã sớm trôi đi nơi khác.

Hắn không có nhiều ấn tượng về phụ hoàng, chỉ mơ hồ nhớ được vài nụ cười ôn hòa và tiếng gọi “Thư Nhi” đầy từ ái. Gương mặt ấy giờ đã không thể nhớ nổi, đến cả xem tranh vẽ cũng chẳng còn gợi ra nổi cảm giác gì.

Phụ hoàng đã mất nhiều năm, mà trong những ký ức còn sót lại, thứ hắn nhớ rõ nhất lại không phải hình ảnh của người, mà là những tháng ngày ấm áp khi được tựa vào lòng mẫu hậu, làm nũng như một đứa trẻ ngoan.

Dù không phải ruột thịt, chỉ cần hắn nghe lời, mẫu hậu vẫn luôn yêu thương hắn.

Còn về Ngọc Ninh cô cô, nàng ta vẫn thường nói rằng Thái hậu vốn chẳng có lòng tốt gì với hắn, đó là vì sự quan tâm của nàng ta đến quá muộn rồi...

Lễ tế vừa dứt, Tống Thanh Thư vội vàng đỡ Thái hậu đứng lên.

“Mẫu hậu, nơi này cảnh sắc thật đẹp, chi bằng người ở lại thêm vài ngày?”

Thái hậu khoát tay: “Thôi, tuổi già rồi, rời chỗ quen thuộc lại thấy chẳng hợp. Ở lâu không quen đâu.”

Bà dặn dò thêm: “Hiện giờ con đang gánh trọng trách, phải nhớ lấy ý chỉ Hoàng thượng, đừng sinh thêm chuyện.”

Tống Thanh Thư gật đầu liên tục, chỉ cần không nhắc chuyện cưới quý nữ, thì cái gì hắn cũng nghe theo. Dạo này Thái hậu cũng hiếm khi thúc giục việc hôn nhân, hắn coi đó là điều may mắn.

Tiễn mẫu hậu về điện, sắc trời vẫn còn sớm, hắn đã nghĩ sẵn trong đầu, lát nữa sẽ dẫn Nặc Nặc đi đâu chơi.

Phía sau, Chỉ Y liếc nhìn bóng lưng hắn, thấy bước chân hắn nhẹ nhàng, dường như tâm trạng không tệ, liền khẽ nói với Thái hậu: “Nương nương, Vương gia nay cũng đã lớn tuổi, chẳng hay có nên thành thân không?”

Thái hậu khẽ cười lạnh: “Với cái tính cứng đầu ấy, chỉ tổ làm hại con gái nhà người ta. Chuyện này tạm gác lại đi.”

Bỗng bà ta liếc Chỉ Y, ánh mắt hơi trầm xuống: “Chỉ Y, ngươi tuy chưa sinh con, khốn khổ cho ai gia vẫn cầu hoàng thượng phải hiếu thuận với ngươi. Vậy mà dạo này ngươi luôn tỏ lòng thương hại cho tên đó chẳng lẽ hồ đồ rồi sao?”

Chỉ Y lập tức cúi đầu, giọng run run: “Nô tỳ không dám, chỉ là… chỉ là thật không chịu nổi khi thấy con gái thương nhân kia ngang ngược như vậy.”

Thái hậu phẩy tay, giọng nhạt đi: “Nàng càng nhảy nhót, thì chết càng nhanh thôi. Đừng bận tâm.”

Nếu nàng mà không ngạo nghễ như thế, e rằng bà ta còn chẳng muốn giữ lại. Nàng và Thư Nhi quả thật là một đôi hoàn hảo, nhìn hắn bây giờ, quả thật có phần công lao của nàng trong đó.

Từ An Thái hậu trong lòng đắc ý vô cùng. Bao năm dung dưỡng hắn, bà ta vẫn luôn tìm không ra cách tốt nhất để rèn nên một người như ý. Giờ thì hay rồi, chính nàng đã dọn sẵn cho Tống Thanh Thư một con đường “hoạn lộ thênh thang” hoàn mỹ, chỉ còn mong sớm ngày được chứng kiến cái kết mà thôi.

Mưa bụi rả rích, rồi dần nhỏ hạt, nhưng vẫn làm ướt không khí, khiến người thêm bực bội.

Tống Thanh Thư vừa bước tới trung đình, mưa còn lấm tấm rơi, mới đi qua một khúc quanh đã thấy Cẩm Sắt hốt hoảng lao đến, sắc mặt trắng bệch, vừa chạy vừa khuỵu xuống đất.

Hắn lập tức cảm thấy tim siết chặt, nụ cười trên môi vụt tắt. Một linh cảm dữ dội như có ai bóp nghẹt lồng ngực.

“Nặc Nặc đâu?”

Cẩm Sắt quỳ sụp xuống, toàn thân run rẩy, môi mấp máy không nên lời: “Cô nương… cô nương nói trong lòng ngột ngạt, bảo muốn đi xem cá…”

“Ầm!” Tống Thanh Thư tung chân đá nàng ngã, rồi túm chặt cổ áo, nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt bừng lửa:

“Nặc Nặc đâu!”

Giọng hắn lạnh buốt, lông mày nhíu chặt, đôi mắt sáng rực như lưỡi dao sắp rút khỏi vỏ, khiến cả người hắn trông như sắp hóa thành sát thần.

Cẩm Sắt run như cầy sấy, nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo nhờ từng quen sống trong cung: “Vương gia… cô nương rơi xuống hồ rồi, đến giờ vẫn chưa thấy bóng dáng. Người xuống cứu đều đã lên, không ai nhìn thấy cô nương đâu… Nhưng nô tỳ đã cho người phong tỏa khắp nơi, cũng đã thông tri đến các thủ vệ canh cổng, một đội khác đang lùng khắp quanh hồ rồi…”

Trong lòng nàng biết rõ, Tư Nam chắc chắn không chết đuối. Nữ nhân như nàng, làm sao có thể chết dễ dàng như thế.

Nghe đến đó, Tống Thanh Thư hơi thả lỏng, hắn nhớ nàng biết bơi. Lửa giận trong lòng tạm dịu đi, nhưng một nỗi chua xót không tên lại dâng lên nghẹn ở cổ.

Hắn đã đối xử với nàng tốt đến vậy, cớ sao nàng vẫn muốn bỏ đi? Có những chuyện, chẳng phải đã qua rồi sao?

Nhưng điều hắn càng khẳng định hơn hết chính là, hắn tuyệt đối không muốn rời xa Nặc Nặc, và nàng cũng đừng hòng mơ thoát khỏi hắn. Loại chấp niệm này chưa từng nảy sinh với bất kỳ ai khác, tựa như hồi nhỏ hắn mê mẩn món đồ chơi bằng bùn, đi đâu cũng phải nắm chặt trong tay, ai muốn giành lấy đều không cho.

Đúng vậy — hắn thích nàng. Rất thích. Thích đến mức chẳng buông nổi.

Tống Thanh Thư cố ép mình bình tĩnh lại, nhìn Cẩm Sắt đang run lẩy bẩy quỳ dưới đất, cắn răng nói: “Đứng dậy. Ngươi làm tốt lắm. Kể lại toàn bộ chuyện vừa rồi, từng chi tiết, không được sót một câu.”

Hắn nhớ lời Nặc Nặc từng nói, ‘trời sinh ta tài ắt có chỗ dùng, ngay cả nô tài cũng hữu dụng’.

Giờ không phải lúc để hắn nổi cơn điên. Lần đầu nàng trốn, hắn mất khống chế, đập phá lung tung, đánh người vô tội, khiến mọi dấu vết đều bị xóa sạch, hắn sẽ không lặp lại sai lầm ấy.

Bọn hạ nhân, chỉ cần một câu thôi, cũng có thể lộ ra manh mối hắn cần. Chỉ tiếc, lần trước hắn đã bỏ lỡ.

Nếu lúc này Tư Nam biết hắn đang nghĩ gì, có lẽ nàng sẽ dùng ngay con cá chép béo kia mà tát cho hắn thêm mấy cái.

——

Lúc nàng chìm xuống nước, không hề hoảng loạn. Hít một hơi thật sâu, nàng lặn thẳng xuống đáy hồ, nín thở, rồi đưa một ống sứ nhỏ vào miệng để thở, loại ống quý tộc thường dùng khi ăn, tránh lem son môi. Nàng đã lén giấu một chiếc từ trước.

Nhờ ống ấy, nàng trụ được lâu trong nước, đến khi bơi gần đến bờ, vừa định ngoi lên thì một bàn tay từ trên ép nàng xuống.

“Á Nam, bên này không thể nổi lên…”

Dưới nước không thể truyền âm, nàng hoảng hốt quờ tay, rồi chạm vào một bàn tay ấm áp, siết chặt lấy mình.

Là Lộ Huấn.

Tư Nam ngoi tay lên mặt nước, làm dấu “OK”.

Thấy vậy, Lộ Huấn mới buông lỏng, nhìn theo chuỗi bọt khí nhỏ nổi lên, hướng về phía liễu rủ bên bờ.

Hồ này không quá lớn, cung nhân lại ít, chẳng như trong hoàng cung nơi đâu cũng có người trông coi. Bên hồ có một chỗ liễu rũ dày đặc, cành rủ xuống chạm mặt nước, rối rắm che khuất tầm nhìn.

Đúng lúc ấy, thị vệ đã đổ xô đến. Lộ Huấn vội mở tay nải phía sau, bên trong là một bộ y phục thị vệ.

Tư Nam đã kiệt sức, bám lấy cành liễu th* d*c, suýt nữa không trèo nổi lên.

Lộ Huấn tim đập loạn nhịp, lập tức chạy tới đỡ nàng: “A Nam! Ngươi có sao không?”

Tư Nam cố gắng gật đầu, đôi mắt trong veo nhìn y, hai người chạm ánh nhìn, rồi cùng bật cười khẽ. Cuối cùng, chẳng kìm được, họ ôm chặt lấy nhau.

Nhưng đây không phải lúc để cảm xúc trỗi dậy. Cả hai nhanh chóng tách ra, bàn tay vẫn siết chặt lấy nhau. Tư Nam không màng y phục ướt sũng, vội mặc bộ đồ thị vệ vào, rồi nhân lúc bên ngoài hỗn loạn, hai người men theo rừng cây rậm rạp mà chạy ra ngoài.

Chạy chưa được bao xa, đã thấy có người đi tới.

Lộ Huấn liền đẩy nàng núp vào một gốc cây rậm, còn mình bước ra trước đón, hướng một đội thị vệ nói: “Ta vừa thấy có gì đó trong rừng kia, không biết là người hay dã thú.”

Bọn thị vệ không kịp tra xét, lập tức kéo nhau đuổi về phía rừng liễu. Mưa vẫn nặng hạt, nước chảy ròng ròng trên mặt, tóc ướt bết lại, ai cũng chỉ biết cúi đầu, chẳng thấy rõ đường.

Thấy bọn họ đều đã rời đi, Tư Nam vội chạy ra, cùng Lộ Huấn tụ lại.

“Lộ Huấn, lối ra ở đâu?”

Y nắm lấy tay nàng, siết chặt, giọng trầm thấp mà kiên quyết: “A Nam, theo ta — mau!”

Lúc này, Tống Thanh Thư chắp tay sau lưng đứng bên hồ, lạnh lùng dõi theo những gợn nước lăn tăn. Thống lĩnh thị vệ vừa đi một vòng về báo: cả đại môn lẫn cửa ngách phía sau đều không có ai ra vào. Tin ấy khiến hắn hơi yên lòng.

Đã có người giỏi bơi lặn xuống tìm, Tống Thanh Thư đưa mắt quan sát bờ hồ, thấy một dải rừng liễu, cành rủ sà tận mặt nước, chỗ nước dưới tàn liễu lại xanh sẫm khác thường.

Mưa bụi mịt mùng, nơi ấy nhìn qua khá mơ hồ, chỉ thấp thoáng thấy mặt hồ lay động; nếu có người trồi lên, ắt sẽ bị phát hiện.
Hắn nâng tay, hỏi gọn: “Bên đó có cho người đi qua chưa?”

Cẩm Sắt gật đầu, cung kính đáp: “Lúc ấy nô tỳ đã lập tức cho vây kín bờ hồ, chỗ đó cũng có người qua kiểm tra.”

Tống Thanh Thư khép mắt trong chớp lát, nhẩm tính trong lòng: “Từ khi ngươi hô người tới, đến lúc vây chặt được hồ, mất bao lâu?”

Cẩm Sắt tuy chưa hiểu dụng ý, vẫn cẩn thận tính lại: “Chừng một tuần trà. Khi đó bên nô tỳ toàn tỳ nữ, ai cũng rối loạn hoảng hốt, bằng không còn có thể nhanh hơn.”

Tống Thanh Thư gọi một dũng sĩ dưới hồ lên: “Ngươi từ giữa hồ bơi sang chỗ kia…”

Hắn chỉ về phía rừng liễu: “Cần bao lâu?”

Dũng sĩ ướt sũng nhìn qua, rồi chắp tay bẩm: “Nếu dốc toàn lực, chưa đến một tuần trà. Gặp lúc nước ngược dâng lên, độ nửa tuần trà có lẽ đã đủ.”

Nghe xong, Tống Thanh Thư nhấc chân đi thẳng tới rừng liễu. Cỏ ở đó đã bị giẫm nát, dày đặc dấu chân.

Hắn lạnh giọng: “Ban đầu là ai tới trước?”

Chẳng mấy chốc, đội trưởng thị vệ chạy đến.

“Khi nô tài đến nơi, có người báo chỗ này hình như thứ gì động đậy. Nô tài nghe vậy liền lập tức đuổi vào, nhưng không thấy gì cả.”

Tống Thanh Thư hơi ngẩng đầu, mắt hẹp lại, trong lòng như đá mài châm nhọn, lúc lạnh lúc nóng: “Ngươi đụng người ấy ở đoạn nào?”

Bình Luận (0)
Comment