Thị vệ trưởng chỉ vào một ngã ba hình chữ Đinh: “Nô tài chính là chạm mặt ở đây, nghe giọng là một nam nhân trẻ tuổi.”
Tống Thanh Thư nhìn con đường giao nhau ấy, hai tay buông thõng bên người dần siết chặt lại, lòng bàn tay đã rướm máu.
“Chia ra ba hướng, lục soát toàn bộ.” Hắn hít một hơi sâu, giọng trầm xuống: “Không được bỏ sót dù chỉ một dấu vết, và nhớ, đừng làm kinh động đến Thái hậu.”
Hắn nhìn ba con đường trước mắt: con lộ chính giữa thông ra tế đàn, bên trái dẫn về hậu viện, còn bên phải thì thông ra cổng ngoài hành cung.
Cẩm Sắt đứng bên cạnh, trán túa mồ hôi, y phục ướt đẫm, nhưng nàng ta không dám nhúc nhích. Hôm nay nếu không tìm được cô nương, e rằng kết cục của họ sẽ thảm khốc khôn lường.
Thế nhưng trong thâm tâm, Cẩm Sắt lại chẳng thể oán trách. Dù thế nào, nàng ta cũng hiểu rõ, Tư Nam cô nương là người không chịu khuất phục.
Ký ức cũ chợt ùa về, năm đó ở biệt viện ngoại thành, vào dịp Trung Thu, đó là lần đầu cô nương bỏ trốn. Đêm ấy, Vương gia dự yến trong cung chưa về, nàng ta bị chuốc ít rượu, mê mê hồ hồ ngủ thiếp đi. Khi tỉnh lại, trên giường chỉ còn hai chiếc gối, chẳng thấy bóng người. Sau này nghĩ lại, nàng ta hối hận không thôi, giá như khi ấy chịu dậy xem một chút.
Đêm đó, khi Vương gia trở về, cả viện loạn thành một mớ hỗn độn. Hắn nổi điên, ánh mắt hung tợn, roi vung khắp nơi khiến nàng ta khiếp đảm. Cái vị Vương gia hoạt bát, hay cười khi xưa… rốt cuộc đã đi đâu mất rồi?
Ngày hôm sau, nàng ta mới biết, Nặc Nặc cô nương ngã xuống nước, thi thể cũng chẳng tìm thấy.
Cẩm Sắt vẫn luôn khâm phục cô nương, suốt hai năm trời vẫn chờ đợi kiên trì, ai mà đoán được cuối cùng lại thành ra thế này?
Giờ đây, ngẩng đầu nhìn bóng dáng Vương gia giữa làn mưa bụi, lòng nàng ta chỉ thấy trĩu nặng.
Tống Thanh Thư không chọn hướng ra ngoài cung. Nặc Nặc không ngu đến thế, hậu viện tuy phòng thủ lỏng lẻo, nhưng nha hoàn thì đông, một khi bị phát hiện sẽ lập tức bị bắt lại.
Hắn quay người đi về phía tế đàn, nơi vừa mới được dọn sạch xong, ít người qua lại nhất.
Không khí ẩm lạnh, mưa phùn rả rích khiến lòng người bực bội, chẳng ai còn tâm trí nâng nổi ô.
Hắn tin Nặc Nặc vẫn còn ở đây, chỉ là vấn đề thời gian để tìm thấy nàng. Dù sao, hành cung này đâu phải biệt viện ngoại thành, chẳng có chỗ nào có thể ẩn nấp được lâu.
Nhưng tìm được rồi thì sao? Chẳng lẽ vẫn cứ tiếp tục những ngày như thế này mãi ư? Nàng chỉ muốn thoát khỏi hắn, còn hắn, ngày ngày lại nhốt nàng trong một cái lồng.
Một luồng phiền muộn dâng tràn trong ngực. Hắn cảm thấy mọi thứ đều không vừa ý, hắn muốn, muốn hơn thế này, muốn nhiều hơn tất cả những gì đang có.
Khi tự hỏi rốt cuộc mình muốn gì, trong lòng hắn thoáng hiện một ý niệm: Nếu như Nặc Nặc cũng thích mình thì tốt biết mấy.
Ý nghĩ đó vừa lóe lên, hắn liền sửng sốt. Giờ hắn chỉ cần muốn là có, cứ đưa tay là lấy được, Thái hậu sẽ cho hắn mọi thứ. Nhưng… làm sao khiến người khác thật lòng thích mình?
Nhưng làm sao để cho một người có thể thích hắn đây?
Ý nghĩ ấy khiến hắn run lên. Hắn bỗng nhớ đến thời niên thiếu sống cùng mẫu phi, dẫu hắn cố gắng lấy lòng, dẫu ngoan ngoãn đến đâu, bà vẫn luôn lạnh nhạt, đôi mắt lạnh buốt nhìn hắn, rồi bật cười điên dại, mắng hắn từng chữ như dao cứa:
“Ngươi sao còn chưa chết đi?”
Khi ấy, hắn chẳng hiểu vì sao mẫu phi trước mặt phụ hoàng thì dịu dàng, mà riêng khi đối mặt với hắn lại tàn nhẫn đến thế. Sau mỗi lần mắng chửi, bà lại cười lớn điên cuồng, lẩm bẩm những lời vô nghĩa. Còn hắn, chỉ biết run rẩy trốn trong tủ tối om, sợ hãi đến tê dại.
Những ký ức xa xôi đó vẫn cắm rễ sâu trong hắn, không thể gột rửa, không thể quên đi.
Hắn đang làm cái quái gì thế này?
Tống Thanh Thư đột nhiên thấy lạnh sống lưng. Nghĩ nhiều chỉ khiến bản thân thêm rối loạn. Hắn thích nàng là đủ, người khác có thích lại hắn hay không thì có gì quan trọng chứ?
Nữ nhân đó đã khiến hắn tiêu hao quá nhiều tâm trí rồi.
Chưa bao lâu, thị vệ đi tìm đã quay lại, vừa trông thấy hắn liền quỳ báo:
“Vương gia, cô nương ở bên giả sơn phía trước, nàng không chịu ra.”
Tống Thanh Thư cũng chẳng lấy làm bất ngờ.
Hắn không còn là kẻ ngây ngô của mấy năm trước nữa, trước khi đến đây, hắn đã ra lệnh cho người quét sạch toàn bộ hành cung, kiểm tra từng ngóc ngách suốt nhiều ngày liền. Đến cả một con chim cũng khó lòng bay ra ngoài.
Hắn thật không ngờ, Nặc Nặc lại một lần nữa chọn cách bỏ trốn.
Không chút do dự, nàng đã đem tất cả dịu dàng những ngày qua đập tan chỉ trong khoảnh khắc. Một lần nữa, nàng nói cho hắn biết rằng nàng ghét hắn, rằng điều nàng muốn chỉ là thoát khỏi hắn.
Hắn cảm thấy mất hết thể diện, nhưng đồng thời trong lòng lại dấy lên một thứ cảm giác kỳ lạ, như thể vừa bắt được một món đồ càng hiếm, càng mới lạ, khiến hứng thú không những không giảm mà còn tăng thêm.
Nàng thông tuệ, cứng cỏi, linh hoạt, xảo quyệt; vừa kiên định vừa dịu dàng. Nàng phức tạp, phức tạp đến mức so với năm năm trước còn khiến hắn say mê hơn, vui sướng hơn. Cũng chỉ có Nặc Nặc mới không phụ lòng mong mỏi của hắn.
Hắn bỗng nhớ lại chuyện trước kia từng nói với Phúc Tử về Mạnh Hoạch, hôm nay ngẫm lại, quả thật chẳng sai chút nào, đúng là lời tiên tri của vận mệnh.
Từng bước một, hắn tiến gần hòn giả sơn. Phía sau đó là khoảng đất trống, nơi vừa cử hành tế lễ. Hòn núi giả được xếp từ đá Thái Hồ, tầng tầng lớp lớp, chiếm diện tích khá lớn.
Ở giữa là một khoảng trống, thông thường sẽ có vài nhà quyền quý thường thiết kế cơ quan hay mật đạo trong đó, nhưng hành cung này chỉ là một hòn giả sơn bình thường, chẳng có gì đặc biệt.
Vậy nàng ở đây làm gì?
Đợi hắn đến sao?
Tống Thanh Thư khom người định bước vào, cẩn trọng quan sát trước. Hắn chẳng nghi ngờ gì việc Nặc Nặc có thể cầm đá ném thẳng vào đầu mình, chuyện đó đối với nàng, hoàn toàn có thể xảy ra.
Nghĩ đến đây, hắn lại bật cười khẽ, nụ cười chua chát và tự giễu. Hắn đang làm gì thế này? Hắn, đường đường là Đoan Vương tôn quý của Đại Dung, lại phải đề phòng một nữ nhân nhỏ bé đến như vậy.
“Tống Thanh Thư, ngươi đến rồi.”
Vừa đặt chân bước vào, giọng nói khẽ khàng của nàng đã vang lên trong bóng tối. Bên ngoài âm u, bên trong lại càng đen đặc, tựa hồ như nuốt cả ánh sáng.
Đôi mắt dần thích ứng, hắn mới nhìn rõ xung quanh, không gian nhỏ hẹp, bốn bề lộng gió. Bên ngoài được tô điểm đẹp đẽ, nhưng bên trong ẩm thấp, mùi rêu mốc phảng phất, tựa như khi xưa hắn còn nhỏ trong những buổi nghịch ngợm bên hồ, tay nắm đầy rêu ướt.
Tư Nam ngồi tận sâu bên trong, cả người trông ảm đạm vô cùng. Mái tóc ướt sũng dính lên má, hai tay ôm gối, co người lại thành một khối.
Nhìn kỹ hơn, hắn nhận ra nàng đang run nhẹ.
Nâng mặt lên, nàng lại giả vờ như chẳng có chuyện gì, mỉm cười chào hắn, khóe môi khẽ cong: “Tống Thanh Thư, lần này ngươi tới thật nhanh.”
Hắn đứng lặng nhìn nàng, không nhúc nhích, ngọn lửa trong lòng từ rực cháy lại dần hóa băng lạnh. Giọng nói cất lên khô khốc:
“Thật sao? Ta lại thấy mình đến… chậm rồi.”
Tư Nam nghiêng đầu, khẽ cười nhạt. Trên cổ tay nàng, chuỗi tràng hạt đen xen đỏ khẽ xoay tròn trộn lẫn, ánh lên trong bóng tối. Gương mặt nàng bình thản, như thể mọi chuyện hôm nay chỉ là một vở kịch vô thưởng vô phạt.
Giọng nói của nàng có chút mỏi mệt, không trang điểm, làn da trắng nhợt yếu ớt, ánh mắt tĩnh lặng như nước, không chút sáng trong, chỉ còn lại vẻ buồn tẻ phẳng lặng, như gương soi chẳng phản chiếu nổi gì nữa.
“Tống Thanh Thư, ta chỉ là quá buồn, muốn ra ngoài nhìn một chút thôi.”
“Thật sao?” Tống Thanh Thư cố nén cơn thôi thúc muốn b*p ch*t nàng, nét mặt không chút biểu cảm, lùi ra một bước, giọng nói trầm thấp như tan ra trong mưa: “Nhưng ta lại thấy khó mà tin.”
Hắn cảm thấy hôm nay nàng đã chạm đến giới hạn cuối cùng trong sự nhẫn nại của hắn, thậm chí còn cố tình đụng vào điểm yếu chí mạng mà hắn căm ghét nhất.
Cẩm Sắt vẫn chờ bên ngoài, lòng thấp thỏm không yên. Dù tiết xuân đã về nhưng gió vẫn rất lạnh, cô nương lại vừa rơi xuống nước, giờ còn bị giữ lại nơi này, chỉ e chẳng mấy chốc sẽ lại đổ bệnh nặng.
Tống Thanh Thư giơ tay, khuôn mặt thanh lãnh hằn trong mưa bụi một vẻ lạnh lẽo đến thấu xương: “Phúc Tử, đưa nàng về biệt viện ngoài thành. Chờ bản vương trở lại rồi xử lý.”
Ánh mắt hắn bình tĩnh nhưng sâu thẳm, hàng mày kiếm khẽ giãn ra: “Ngươi đích thân hộ tống.”
Phúc Tử toàn thân run lên, vội vàng cúi đầu đáp lệnh, lại len lén trao đổi với Cẩm Sắt một ánh nhìn.
Hai người cùng vào trong động. Nhìn thấy Tư Nam cả người ướt đẫm, ngồi sụp dưới đất, họ vội vàng chạy đến nâng nàng dậy.
Tư Nam kín đáo giẫm lên nền đất, che đi chỗ vừa chôn kín bộ y phục thị vệ. May thay, vừa rồi Tống Thanh Thư không tiến lại gần, nếu không hẳn đã bại lộ.
Cẩm Sắt vừa tức vừa hận, vừa lo lại vừa thương, giọng run run: “Cô nương, lần sau nếu còn như thế, có thể nào nói với nô tỳ một tiếng không? Thân thể là của chính mình, cứ giày vò như vậy, thật sự sẽ hỏng mất!”
Thấy nàng yếu ớt dựa vào vai, Cẩm Sắt thuận tay chạm lên trán, lập tức kinh hãi: “Cô nương, ngài phát sốt rồi!”
Vội vã ra hiệu cho Phúc Tử cùng nhau dìu nàng rời khỏi sơn động, mà lúc ấy, Tống Thanh Thư đã bỏ đi.
Tư Nam mỉm cười nhợt nhạt, cổ họng nghẹn lại: “Cẩm Sắt, đừng lo cho ta nữa. Làm vậy… chỉ khiến ta thêm hổ thẹn.”
Cẩm Sắt khựng lại, giọng nhẹ như sương: “Cô nương, hôm nay ngài thật sự định trốn sao? Ngài biết rõ mà, nơi này không thể thoát được đâu.”
Tư Nam ngẩng đầu nhìn lên trời xám, đường viền cằm mềm mại khẽ run trong mưa bụi. Nàng trông như một chú chim hoàng yến xinh đẹp bị giam trong lồng. Bỗng có một con én nhỏ sà qua, ánh mắt nàng sáng lên.
Nàng không đáp lại lời Cẩm Sắt, chỉ khẽ chỉ tay: “Cẩm Sắt, nhìn kìa, là một con chim én. Nó sung sướng thật đấy.”
Cẩm Sắt và Phúc Tử nhìn theo hướng tay nàng, quả nhiên thấy một con én nhỏ đậu trên cành liễu, nghiêng đầu ngó quanh, rồi tung cánh bay đi, dáng bay nhẹ bẫng mà tự do.
Tư Nam dõi theo đến khi bóng chim chỉ còn là một chấm đen nơi chân trời, ngẩn ngơ nói khẽ:
“Ta chỉ muốn được đi dạo một mình. Không có nha đầu, không người sai vặt, không ai theo sau.”
Không hiểu vì sao, tim Cẩm Sắt bỗng nhói lên. Cô nương từng kiêu hãnh rực rỡ như lửa ấy, giờ đây lại yếu đuối, tàn tạ đến vậy.
Rõ ràng Vương gia đối với nàng tốt đến thế, vậy mà vì sao nàng vẫn như một ngọn đuốc sắp tàn, không còn chút sinh khí, như đóa lan cuối đông, dù người ta có tưới bao nhiêu nước xuân, vẫn chẳng nở hoa.
Tự do… thật sự quan trọng đến thế sao?
Vì sao không chịu thuận theo mệnh số?
Sau khi đoàn người rời đi, ở nơi tế đàn trống trải ấy, có một bóng người lặng lẽ bước đến, dõi theo hướng Tư Nam vừa rời đi. Hắn đứng thật lâu, rồi toàn thân khẽ run, chậm rãi xoay người rời đi.
Ra khỏi hành cung, đoàn xe ngựa lặng lẽ quay về Ngọc Kinh, men theo đường mưa mà tiến về biệt viện ngoài thành.
Tư Nam hôn mê suốt dọc đường. Đến khi xe dừng lại trong sân nhà cũ, nàng vẫn chưa tỉnh.
Phúc Tử đứng ngoài rèm trúc, nặng nề thở dài: “Cẩm Sắt, ngươi nói xem, cô nương rốt cuộc cứ giãy giụa vì điều gì? Vương gia đã sủng ái nàng đến thế, địa vị lại chẳng khác nào vương phi, muốn gì chẳng được, cớ gì cứ hết lần này đến lần khác khiêu khích Vương gia? Nàng được lợi gì chứ?”
Cẩm Sắt bưng bát thuốc, vô thức khuấy thìa bạc. Tiếng va vào chén sứ vang lên “keng” một tiếng trong trẻo mà chói tai.
“Có lẽ…” Nàng ta khẽ nói, giọng thấp gần như tan vào gió.
“Có lẽ… cô nương thật sự cảm thấy mình đang bị giam hãm.”
Trong vương phủ ấy, người người đông đúc chen chúc, đi ba bước là một nha hoàn, năm bước lại gặp một thị vệ. Làm việc gì cũng bị dòm ngó chặt chẽ, đến nỗi ngay cả Cẩm Sắt đôi khi cũng thấy khó thở, huống chi là cô nương.
Thỉnh thoảng được đưa đến phủ công chúa, cô nương mới có thể nở nụ cười nhiều hơn, ăn uống cũng thấy ngon miệng hơn.
Cẩm Sắt vẫn còn nhớ rõ, trước kia cô nương có thể ăn liền ba bát cơm mà không cảm thấy ngán. Mỗi khi nàng vui, cả khuôn mặt đều rạng rỡ tươi sáng, khiến đến Vương gia cũng chẳng thể dời mắt.
Nắm lấy tay Phúc Tử đang định đi, Cẩm Sắt nói vội: “Ngươi ở trước mặt Vương gia nhớ nói giúp vài câu. Cô nương đối với ngươi xưa nay cũng chẳng tệ mà.”
Phúc Tử do dự một chút rồi gật đầu.
Cũng phải thôi, ai bảo cô nương đã từng giúp hắn ta bày ra bao nhiêu mưu kế chứ. Giờ bọn huynh đệ hắn ta đều có ăn có mặc, sống sung túc như vậy, chẳng phải đều nhờ công của nàng sao.
“Được rồi, vậy ngươi lo chăm sóc cô nương cho tốt. Ta đi đây.”
—
Tống Thanh Thư trở lại nơi Thái hậu nghỉ ngơi. Hành cung vừa rồi ồn ào như thế, nhất định Chỉ Y cô cô đã biết rõ.
Từ An Thái hậu ngồi trên giường, nhíu mày bóp trán, trên chân phủ tấm thảm lông mềm, giọng hơi thiếu kiên nhẫn: “Cặp đó thật đúng là xứng đôi, hệt như một cặp trời sinh.”
Chỉ Y ngồi một bên, dè dặt nói: “Vương gia cứ mãi như thế, chẳng hay có làm chậm trễ thánh mệnh không? Nữ nhân kia quả là họa thủy, chi bằng đuổi đi cho xong.”
Từ An Thái hậu khoát tay, vẻ mặt không đồng tình: “Hắn đang vui vẻ, ngươi mà đuổi nàng lúc này, chẳng phải khiến kinh thành chấn động sao? Giờ việc quan trọng nhất là khiến hắn an tâm làm việc. Chuyện khác, để sau rồi tính.”
Nói đoạn, khoé môi Thái hậu khẽ nhếch lên, trong lòng bà thầm đắc ý.
Người được chọn này quả là thích hợp, đến ta cũng không ngờ hiệu quả lại tốt như vậy.
Tên con trai này của bà, ăn sung mặc sướng, kiêu ngạo ngông cuồng, chẳng biết sợ là gì, lại vừa hay là con dao tốt nhất để dùng. Cây dao ấy, chỉ cần vung đúng hướng, có thể khiến cả đám quý tộc giả nhân giả nghĩa kia không ai dám động vào. Ai lại dám chống lại một kẻ điên có quyền lực trong tay chứ?
“Mẫu hậu.” tiếng gọi từ ngoài cửa vang lên.
Qua song cửa, thấy Tống Thanh Thư mặc áo gấm màu huyền, đang bước vào: “Mẫu hậu, Thư Nhi có quấy rầy mẫu hậu nghỉ ngơi không?”
Từ An Thái hậu mỉm cười vẫy tay, ra hiệu hắn lại gần, khẽ vuốt gò má hắn, giọng dịu dàng: “Vừa mới tỉnh thôi. Có chuyện gì ở ngoài sao?”
Tống Thanh Thư cũng cười, lắc đầu: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi ạ. Thư Nhi đã giải quyết xong rồi.”
Từ An Thái hậu gật đầu: “Vậy thì tốt. Trời cũng sắp tối rồi, đêm nay cứ ở lại đây nghỉ đi, khỏi phải chạy đi chạy lại.”
—
Khi hắn vừa rời điện, liền thấy Phúc Tử đã trở về. Không nói một lời, hắn quay người đi thẳng về một hướng.
Phúc Tử vội vã theo sau, đợi mãi cũng chẳng nghe Vương gia hỏi han, chỉ đành lặng lẽ đi theo.
Tống Thanh Thư giao vài việc cho thị vệ trưởng, sắp xếp mọi thứ xong mới chợt nhận ra bản thân vừa làm gì. Lòng hắn càng thêm bực bội, lại thấy trống trải lạ thường.
Giờ hắn đang gánh trọng trách trong tay, đáng ra phải toàn tâm toàn ý, nhưng mỗi khi trở về phủ không thấy Nặc Nặc, hắn lại thấy thiếu đi một thứ gì đó, như thể đã quen có nàng ở bên.
Hắn vốn định sau buổi tế lễ sẽ đưa nàng đến suối nước nóng trong hành cung, giờ thì thôi, nữ nhân ấy tự mình đi tắm một lượt rồi còn gì.
Thấy Phúc Tử như có điều muốn nói, hắn khẽ thở dài. Lần đầu tiên trong đời, hắn cảm thấy bất lực.
“Phúc Tử, sao ngươi về nhanh vậy?”
Phúc Tử lập tức đứng thẳng, cố tỏ vẻ tinh thần: “Vương gia, cô nương sau khi trở về liền phát sốt cao. Thái y nói là do nội nhiệt tích tụ, nay rơi xuống nước nên bệnh bộc phát.”
Tống Thanh Thư hừ lạnh một tiếng. Trong đầu hắn bất giác hiện lên cảnh tượng đêm qua ở mật thất, hắn ôm lấy nàng, trêu đùa không ngừng, còn nàng thì chỉ lạnh nhạt đáp lại, không chút cảm xúc. Khi đó hắn còn cười nàng kiêu căng, nào ngờ nàng thực sự đã mệt mỏi đến vậy.
Thực ra, thân thể nàng từ khi bước chân vào phủ đã không còn tốt. Sau đó lại thêm việc chịu lạnh, tuyệt thực, hao tâm tổn sức, bệnh càng chồng bệnh, sức lực ngày càng yếu.
Phúc Tử nhìn sắc mặt chủ nhân, đành cắn răng nói: “Thái y nói cô nương lo nghĩ quá độ, ưu tư nặng nề, ngày thường tinh thần lại luôn bị dồn ép. Lâu ngày như vậy, bệnh tích tụ trong lòng, nếu cứ tiếp diễn, e rằng thân thể càng lúc càng suy kiệt.”
“Thật sao?” Tống Thanh Thư bước vào bồn tắm nước nóng, làn hơi phủ mờ mặt nước. Giọng hắn lạnh lẽo đến mức nghe mà rợn người: “Đến khi ấy, có lẽ nàng cũng chẳng còn sức để chạy nữa.”
Hắn khẽ khép mắt. Nửa năm đầu khi gặp lại nàng, bộ dạng nàng còn thảm hơn bây giờ, vậy mà trong ánh mắt vẫn sáng rực một thứ ánh quang khiến người khác không thể rời đi. Còn bây giờ… trong đôi mắt ấy, chẳng còn lại gì.
Phúc Tử ngập ngừng, không nén được mà nói khẽ: “Vương gia… ngài giam cô nương như giam phạm nhân lâu như vậy, tính tình cô nương ngài vốn cũng rõ mà. Nàng bức bối chịu không nổi là một chuyện, còn tìm đường chạy trốn lại là chuyện khác… xin Vương gia minh giám.”
Còn chưa dứt lời, Tống Thanh Thư đã gầm lên một tiếng: “Cút!”
Phúc Tử vội vàng lui ra ngoài.
Tống Thanh Thư ngửa người trong bồn nước nóng, lặng lẽ nhắm mắt. Dòng nước bao quanh, nhưng lòng hắn lại lạnh buốt. Hắn nhớ đến từng chút từng chút khi còn bên Nặc Nặc, thế mà chẳng hiểu từ khi nào, nàng đã biến thành người như bây giờ.
Trước kia, nàng hay cười, hay chọc giận hắn, đôi khi th* t*c, đôi khi ngang ngược, nói năng chẳng kiêng dè. Còn nay, trong mắt nàng chỉ còn sự dè chừng và e sợ, lời nói nhẹ bẫng, đo lường từng chữ, như thể chỉ sống để đề phòng hắn.
Nàng như vậy, hắn còn thích được sao?
Hình ảnh ngày đầu gặp nàng hiện lên, nàng lanh lợi, khéo léo, giao du khắp nơi, vừa múa vừa cười, duyên dáng đến mức khiến hoa khôi trong kỹ viện cũng lu mờ. Khi uống rượu, nàng chẳng cần khách sáo, ngửa đầu cạn chén, phong tư ngạo nghễ, sống động như ánh lửa.
Khi ấy, nàng đáng yêu hơn bây giờ biết bao. Nhưng hắn lại đối xử với nàng bằng cách tàn nhẫn nhất.
Tống Thanh Thư nín hơi, chìm hẳn xuống bồn nước nóng, muốn dìm đi những ý nghĩ không nên có, chẳng hạn như, hắn lẽ ra ngay từ đầu không nên đối đãi với nàng như vậy. Nếu cho hắn được làm lại một lần nữa, có lẽ kết cục hôm nay đã khác.
Nhưng cho dù khác thì sao?
Hắn mở mắt, trong đáy mắt chỉ còn lại mảnh tối lạnh lùng.
Nàng… không nên chạy trốn.
—
Đêm đó trôi qua yên lặng không gợn sóng.
Sáng sớm, khi mưa xuân đã tạnh, Cẩm Sắt bưng bát thuốc bước vào tiểu viện.
Biệt viện ngoài thành ít người lui tới, cây cỏ mọc tràn lan. Dây leo, hoa dại vươn khắp các bức tường, dù có người dọn dẹp cũng chẳng thể sạch sẽ nổi trong mùa xuân ẩm ướt này.
Cả khu vườn trước kia rực rỡ giờ cũng bị cỏ dại phủ kín.
Tư Nam đã tỉnh. Vừa mở mắt, nàng thấy trên trướng treo mấy dải trúc đuổi muỗi, một thoáng ngẩn ngơ. Mọi thứ đều xa lạ, đến khi nhận ra đây là biệt viện ngoại thành, nàng mới thở phào.
Ở đây, dẫu bị giam, vẫn dễ chịu hơn trong vương phủ, ít nhất không có ai dõi theo nàng từng bước, không khí cũng dễ thở hơn.
Nhớ đến những lời Lộ Huấn nói hôm qua, ánh mắt nàng khẽ sáng, ẩn hiện chút kiên định. Nhưng rồi cơn choáng đầu lại ập tới, nàng nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cẩm Sắt khẽ mở cửa: “Cô nương, đến giờ uống thuốc rồi.”
Thấy môi nàng khô nứt, sắc mặt tái nhợt, Cẩm Sắt chỉ biết thở dài: “Ngài không ăn không uống, là tự làm khổ mình thôi. Dù thế nào, cũng phải dưỡng lại thân thể mới được.”
Tư Nam cười nhẹ, giọng yếu ớt: “Cẩm Sắt… hắn đưa ta đến đây là để mặc ta tự sinh tự diệt sao?”
Cẩm Sắt vội lắc đầu, ngồi xuống bên giường: “Sao có thể, cô nương? Vương gia thương ngài lắm, chỉ là… tạm thời thôi.”
“Xin lỗi.” Nụ cười của Tư Nam yếu ớt đến đáng thương: “Ta ở trong ngục giam lâu quá, suýt nữa làm liên lụy ngươi.”
Cẩm Sắt cúi đầu, bàn tay khẽ run:
“Không sao đâu, ta không trách ngài.”
……
Mãi đến đêm khuya, trong viện ngoài mới vang lên tiếng động.
Cẩm Sắt vừa dặn nha hoàn thắp đèn thì chợt sững sờ, là Tống Thanh Thư. Nàng ta vốn nghĩ Vương gia sẽ lạnh nhạt một thời gian, nào ngờ lại đến nhanh như thế. Xem ra cô nương được sủng ái còn hơn nàng ta tưởng.
Nhưng Tống Thanh Thư chẳng buồn liếc nàng ta lấy một cái. Hắn mím môi, sắc mặt lạnh tanh, sải bước đi thẳng vào trong, vén rèm trúc, bước vào nội thất.
Bên trong, Tư Nam đang mơ màng giữa cơn mộng dữ. Trong mơ, nàng thấy lại đôi tay cụt máu, thấy cả bầu gánh hát, tiểu hoa đán, và vô số gương mặt quen thuộc, kể cả Yến Yến cũng ở trong đó.
Tất cả bọn họ đều mang bộ dạng thê thảm, máu me đầm đìa, đôi mắt rướm máu, khóc lóc mà đưa tay về phía nàng.
Yến Yến nước mắt đầm đìa, nghẹn giọng: “Cô nương, vì sao người lại hại ta?”
Người phụ nữ từng tát nàng một cái khi xưa cũng giơ nanh múa vuốt, liều mạng kéo tay nàng: “Tiện nhân! Tay ta bị chặt rồi, nếu không phải vì ngươi, Vương gia sao lại đối xử với ta như thế!”
Còn cả gánh hát, bầu gánh, tiểu hoa đán… tiếng ca thê lương vút lên, trong trẻo mà chói tai, tựa như muốn lôi hồn người ta ra khỏi xác.
Ngay cả Lưu đại công tử cũng xuất hiện, từng người một đều chỉ trích nàng, đếm tội của nàng từng điều một.
Tư Nam điên cuồng vung tay, trong lòng gào thét, chuyện này không thể trách nàng được! Nàng chỉ muốn sống, chỉ muốn được yên ổn mà sống tiếp, như thế thì có gì sai? Nàng đã áy náy đến thế rồi, vì sao bọn họ còn phải dày vò nàng như vậy?
Vì sao tất cả đều đến tìm nàng?
Lẽ ra phải đi tìm Tống Thanh Thư mới đúng. Phải, bọn họ chết đều do hắn mà ra! Hắn mới là kẻ gây nên tất cả! Nàng nào có đạo đức cao thượng đến thế, ai cho phép họ dùng cái gọi là “đạo nghĩa” để trói buộc và kết án nàng?
Nàng rốt cuộc không chịu nổi, hét toáng lên, đẩy tất cả lùi ra: “Tống Thanh Thư!”
Rồi bật dậy, mồ hôi ướt đẫm người. Hóa ra chỉ là một cơn mộng. Toàn thân nàng đau nhức, đôi tay yếu đến nỗi nâng cũng không nổi. Mọi thứ trong mơ thật đến rợn người, ngay cả cảm giác bị kéo, bị siết cũng dường như thật sự xảy ra.
Tỉnh táo lại, Tư Nam khẽ che trán, bật cười khổ. Chắc vì lâu rồi không vận động, hôm qua vùng vẫy bơi trong hồ đến kiệt sức, hôm nay liền báo ứng lên người mình.
Dẫu sao, thân thể cũng chẳng biết nói dối.
“Cười cái gì?” giọng hắn vang lên ngay sau cửa.
Tống Thanh Thư vừa vào đã nghe nàng trong mơ gọi tên mình, còn cười một cách thê lương. Hắn đứng khựng lại, đáy mắt lạnh lẽo, rồi cất giọng trầm thấp: “Ngươi không định giải thích chuyện hôm qua sao?”
Hắn nghĩ đi nghĩ lại vẫn muốn hỏi cho rõ. Phúc Tử nói đúng, uất ức và mưu toan bỏ trốn là hai chuyện khác nhau. Hắn vốn chẳng để tâm đến cảm xúc của nàng, nhưng lần này… hắn muốn biết nàng nghĩ gì.
Cũng còn một chuyện khác, hắn muốn tự mình nghe nàng nói.
Mà kỳ lạ thay, ngay lúc này, hắn cũng thấy chính mình có phần không giống mình nữa. Như thể hắn đang hóa thành kẻ ngốc đuổi theo một nữ nhân vậy.
Tư Nam người đầy mồ hôi, yếu ớt như bị moi sạch sức lực. Nàng ho khan vài tiếng rồi nói khẽ: “Ta có giải thích thế nào ngươi cũng chẳng tin. Hà tất phí lời?”
Tống Thanh Thư hơi nghiêng đầu, giọng lạnh tanh: “Vậy người giúp ngươi hôm qua là ai?”
Tim Tư Nam chợt khựng lại, nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh: “Không ai giúp ta cả. Tống Thanh Thư, ngươi thật buồn cười, bịa ra cái cớ ấy để làm gì?”
Hai tay hắn siết chặt bên người, cánh tay khẽ run. Cuối cùng, hắn hít sâu một hơi, giọng nén chặt cơn giận: “Là ta quá nuông chiều ngươi, khiến ngươi ỷ vào bản thân đến mức quá đáng, Nặc Nặc.”
Câu nói vừa thốt ra, căn phòng liền rơi vào một khoảng tĩnh lặng u tối.
Tư Nam che miệng ho khan, gò má hồng lên vì sốt, ánh mắt mệt mỏi phủ một lớp bụi mờ. Nàng khẽ run, rồi lại cười, nụ cười đầy châm biếm: “Đúng vậy, ngươi thật thương yêu ta mà. Ngươi cho ta cái lồng vàng, y phục xa hoa, mỹ vị sơn hào, vinh hoa phú quý, quả là tốt với ta lắm.”
Giọng nàng nhẹ, mà mỗi chữ lại như kim đâm.
Tống Thanh Thư nghe xong, vẫn không giận, chỉ bình thản đáp: “Đó là những gì ta có, ta muốn dành cho ngươi, lẽ nào không nên? Nếu ngươi ngoan ngoãn, không chạy trốn, ta sẽ còn sủng ngươi hơn.”
Hắn thiên vị nàng, bởi vậy hắn muốn cho nàng những gì tốt nhất.
Tư Nam bật cười khổ, giọng yếu ớt: “Nhưng ta không cần những thứ đó, Tống Thanh Thư. Con người ta muốn rất nhiều, có tình thân, tình bạn, có cả tình yêu. Còn ta thì chẳng có gì cả. Ta mệt rồi. Ta không muốn sống trong chiếc lồng vàng nữa… ta cần không khí để thở.”
Nhìn nét mặt hắn, nàng liền hiểu, hắn chẳng nghe nổi nửa chữ.
Tống Thanh Thư tiến lên hai bước, ánh mắt siết chặt lấy nàng như tơ nhện: “Ngươi có ta sủng ái là đủ rồi. Trong vương phủ, ta đâu cấm ngươi đi lại? Nhưng việc hôm qua, ngươi không nên hồ nháo như vậy. Nặc Nặc, ngươi khác người khác.”
Tư Nam ngẩng đầu, nước mắt lăn dài: “Tống Thanh Thư, yêu không phải như vậy đâu, Tống Thanh Thư….”
“Nặc Nặc, dáng vẻ này của ngươi, ta không thích.” Hắn lạnh giọng, dứt khoát.
Tư Nam lau nước mắt, gượng cười: “Vậy ngươi thích ta thế nào? Dịu dàng, ngoan ngoãn, hiền thục như mấy quý nữ kia sao? Không bước chân ra khỏi cửa, chẳng dám nói nửa lời? Tống Thanh Thư, nếu vậy, ngươi cần gì tìm ta? Ngọc Kinh đầy rẫy nữ tử muốn gả cho ngươi cơ mà.”
Hắn không đáp, chỉ nhìn nàng rồi chậm rãi nở một nụ cười, nụ cười quen thuộc, ôn hòa đến giả dối. Hắn cúi xuống, giọng nhẹ nhưng đầy uy h**p: “Nặc Nặc, ta hỏi lại lần nữa, người hôm qua, là ai?”
Tư Nam nuốt nước mắt, trái tim run lên, rồi khẽ nói: “Tống Thanh Thư… ngươi yêu ta, đúng không?”
Giọng khẳng định ấy khiến Tống Thanh Thư thoáng sững người.
“Yêu?” hắn lặp lại.
Từ “ái” ấy, hắn từng thấy trong thi từ, từng nghe trong lời nhân gian, nhưng chưa bao giờ hiểu. Hắn không biết đó là cảm giác gì. Trong mắt hắn, “ái” chỉ là câu chữ rỗng tuếch của kẻ đọc sách, thứ dùng để lừa người đời mà thôi.