Chuyến đi Tịnh Châu lần này khiến hắn thất vọng cùng cực đối với đám quan lại cả ngày chỉ biết quanh quẩn nơi hồ ao, ruộng đồng, những kẻ chỉ biết che giấu và nịnh bợ. Hắn lại một lần nữa dâng tấu xin Hoàng đế điều thêm người hỗ trợ, trong danh sách có cả Lộ Huấn.
Phúc Tử gật đầu: “Y nói cha mẹ tuổi già, không nỡ rời xa, nên đã từ quan về nhà rồi.”
Tống Thanh Thư khẽ nhíu mày: “Ta nhớ rõ y là người quận huyện Tịnh Châu, vậy chẳng phải đã trở về rồi sao?”
“Vâng, Lộ đại nhân xuất thân từ Định Xa, năm ngoái tham dự kỳ thi mùa thu, đỗ bảng.” Phúc Tử hơi động tâm: “Hay là để nô tài đi dò hỏi thử xem?”
Nghe đến hai chữ Định Xa, sắc mặt Tống Thanh Thư chợt lạnh xuống: “Thật trùng hợp. Cũng là người Định Xa sao? Bảo người đi thăm dò một chút, xem y có còn ở đây không, hỏi thử y có nguyện ý tới gặp ta.”
Ngừng một lát, hắn lại nói, giọng sắc lạnh: “Còn nữa, nữ nhân kia chưa bao giờ làm việc theo lẽ thường. Các châu quận phụ cận Tịnh Châu, đều phải tra kỹ. Cứ nói đây là mệnh lệnh của bản vương.”
Phúc Tử vội vàng lĩnh mệnh. Lần này hắn ta quả thực đã làm hỏng chuyện, vốn tưởng sẽ bị g**t ch*t, chẳng ngờ Vương gia chỉ nén giận mà không xử phạt, giữ lại cho mình một mạng.
Tống Thanh Thư ngẩng nhìn bầu trời, mây cuồn cuộn xoáy động:
“Người Tư gia và cha mẹ nàng, có tin gì chưa?”
Phúc Tử rùng mình, đáp nhỏ: “Có chút manh mối, bọn họ đều di chuyển về phía tây, nhưng chia rẽ tứ tán, tạm thời chưa tra ra chính xác.”
Đôi mắt đào hoa của Tống Thanh Thư dần lạnh lại, trên mặt không chút biểu cảm, chỉ để lộ một thoáng mỏi mệt. Hắn nói khẽ, giọng trầm xuống: “Ngươi để ý cho kỹ. Nữ nhân đó, nhất định sẽ đi tìm người thân và cha mẹ nàng.”
Ngày nối ngày trôi qua, nỗi ám ảnh trong lòng hắn càng sâu. Hắn muốn tìm được nàng, nàng không sợ chết, vậy thì không giết nàng, mà giữ nàng lại, giam nàng thật kỹ, đến khi chính hắn sinh lòng chán ghét mới thôi.
Có lẽ vì đã quen có người bên gối, nhiều đêm liền hắn trở mình không ngủ nổi. Nghĩ đến nàng, bàn tay hắn siết chặt, tâm tư cuộn trào như sóng ngầm không dứt.
_________
Tư Nam cùng Lộ Huấn tay trong tay chen xuống thuyền. Đám người dồn cục, ai nấy mồ hôi ướt đẫm. Cánh tay nàng dính nhớp, mồ hôi thấm qua khiến lòng bàn tay Lộ Huấn trơn ướt.
Y cười khổ: “Ngươi mang nhiều thứ quá, A Nam. Ngươi xem đi, cả người ta cũng đen như than rồi.”
Tư Nam phì cười: “Đen thì sao, mọi người đều giống thế cả, chỉ có ngươi là khác biệt thôi.”
Người này cao lớn nổi bật, đứng giữa đám người buộc phải hơi khom lưng, nếu không sẽ quá chói mắt.
Bờ sông gió lớn, thuyền cột vào bè tre chòng chành lắc lư, di chuyển chậm chạp.
Trong vô thức, Tư Nam quay đầu lại, và bắt gặp Tống Thanh Thư đang đứng ở mạn thuyền, tóc đen tung bay trong gió, dáng người cao dài mà đơn độc. Tim nàng khẽ run, vội vàng quay đi, không dám nhìn thêm.
Giữa nàng và hắn, ngay từ đầu đã là một sai lầm. Nàng không muốn, cũng không thể chịu nổi sự ràng buộc ấy nữa. Nếu cứ tiếp tục, nàng e rằng tuổi xuân sẽ tàn lụi, thậm chí sớm vùi trong đất lạnh.
Bên kia, Tống Thanh Thư ngực khẽ động, như cảm nhận được ánh nhìn nóng bỏng sau lưng. Hắn xoay người lại, nhưng chỉ thấy một đám người áo xám chen chúc, như đàn kiến lầm lũi di chuyển.
Nghe tin ở Lương Châu cũng có người đang tra xét, lòng Tư Nam căng thẳng, hơi thở nặng nề: “Tên này chắc chắn đã đoán được mục đích của ta rồi. Lộ Huấn, hắn và ta đã ở bên nhau quá lâu, trước đây và bây giờ quả thực có điểm không giống…”
Nàng từng suýt bị hắn bào mòn đến kiệt quệ. Con người ấy, từ nhỏ đã được nuôi trong quyền thế, giỏi nhất chính là khống chế và… trêu đùa lòng người.
Lộ Huấn ôm nàng thật chặt, khẽ khuyên: “A Nam, đừng sợ. Đại Dung rộng lớn thế này, giấu đi một người không khó. Chúng ta đã không còn như trước, đừng lo.”
Nhưng Tư Nam vẫn run rẩy, chìm trong cơn hoài nghi vô tận. Sống trong lừa gạt quá lâu, ngay cả nỗi sợ cũng thành thói quen.
“Không… hắn chắc chắn đã nhìn thấy ta, Lộ Huấn. Có phải hắn đã nhìn thấy ta rồi không?” Nàng nắm chặt tay hắn, trong lòng đầy hối hận. Chỉ một cái quay đầu trên thuyền, có lẽ đã khiến mọi thứ đổ vỡ.
Lộ Huấn đau đến thắt ruột. Y nhớ lại dáng vẻ sợ hãi của nàng khi vừa về Định Xa năm ấy, cũng chính là bộ dạng này. Nàng thật sự bị dọa sợ rồi.
“A Nam, đừng sợ. Cho dù hắn có đến, chúng ta cũng sẽ không bỏ chạy nữa. Lần này, chúng ta sẽ không buông tha cho hắn. Đừng sợ, rất nhanh thôi, chúng ta sẽ thoát ra ngoài…”
Tư Nam vì lo lắng mà ngày càng gầy gò. Lộ Huấn đau lòng nhìn nàng, đành tự mình đi dò xét cổng thành.
“Hôm nay lục soát nghiêm ngặt hơn, e phải chờ đến khi hắn rời đi mới ổn.” Y an ủi nàng, “Nàng đừng quá nôn nóng, Lương Châu không dễ đi như vậy, nơi này có chút đặc thù.”
Tư Nam chỉ biết im lặng chờ, cố giữ bình tĩnh. Họ phải kiên nhẫn, phải vững vàng, bởi nếu bị bắt, cái chết là điều chắc chắn.
Cùng lúc ấy, Phúc Tử nhận được tin từ Định Xa, liền vội vàng chạy vào thư phòng tìm Tống Thanh Thư.
Hắn đang nổi giận đùng đùng, bởi Thứ sử Lương Châu kiên quyết không hợp tác thi hành tân chế. Chuyện đó vốn chẳng hiếm lạ, bởi ở Ngọc Kinh, một nửa đại thần cũng chẳng đồng tình.
Hiện giờ, Tống Thanh Thư chủ yếu dùng biện pháp dụ dỗ, vì nếu quá tàn bạo sẽ phản tác dụng. Sau sự kiện Tịnh Châu, uy danh của hắn trong dân chúng lại càng cao, khiến triều đình càng dè chừng.
Nhưng điều khiến hắn giận dữ, không phải Thứ sử Lương Châu, mà là chính thuộc hạ của mình cũng bắt đầu hành động bừa bãi.
Lương Châu có đôi chút khác biệt với các nơi khác: họ không đặt gia tộc lên hàng đầu mà coi trọng gia chủ. Ai có thực lực mạnh nhất thì đứng đầu, con cháu dù bất hiếu cũng mặc, miễn là có tài. Cho nên chuyện tranh quyền trong nhà vốn là thường tình.
Tống Thanh Thư đã nhiều lần hạ lệnh, không được xen vào việc nội bộ của họ, thế nhưng đám thuộc hạ không nghe, giờ lại chọc vào tổ ong vò vẽ, khiến tất cả gia chủ đều quay lưng.
“Hôm nay các ngươi làm sai, ta tất sẽ tấu rõ với Hoàng thượng.” Hắn quát lên, mặt đầy tức giận, “Các ngươi nghĩ mình là ai mà dám thách thức thế gia hả? Bản vương đã nói bao lần rồi, không được động đến họ!”
Kẻ thuộc hạ cúi đầu, vẫn cứng giọng cãi: “Nhưng bọn họ không tuân lễ pháp, coi thường tổ chế! Nay tân chế là vì lợi quốc lợi dân, họ lại chống đối, chẳng phải là xem thường vương pháp sao?”
Tống Thanh Thư vung tay, một cái tát như sấm nổ vang: “Bản vương thấy ngươi đọc sách đến ngu độn rồi! Thi hành tân chế là việc phải tuần tự, không thể gấp gáp. Ngu xuẩn, ngu như heo chó! Ngươi đúng là cái đồ…”
Hắn vừa nói, chợt khựng lại, câu chữ đó, chính là cách nàng từng mắng hắn.
Cả người cứng đờ, cơn giận như bị bóp nghẹn. Hắn phất tay đuổi người ra ngoài, một mình đứng lặng.
Mới vài ngày thôi, hận ý chất đầy đã hóa thành nỗi nhớ thương.
Hắn… nhớ nàng.
Nên làm thế nào mới có thể tìm lại nàng?
Thấy Phúc Tử đứng nơi góc phòng, hắn hơi mệt mỏi khoát tay: “Chuyện gì?”
Phúc Tử vội bước lên dâng tin, hôm nay trên thư có niêm ấn, hắn không dám tự ý hủy: “Vương gia, vừa nhận được tin từ Định Xa đưa tới.”
Tống Thanh Thư xua tay: “Đặt lên bàn, lát nữa xem.”
Hắn đã mỏi mệt, rõ ràng ban đầu hứng chí dạt dào đi làm việc này, đến hôm nay lại thấy mệt rã rời. Là bởi vì nàng không ở bên cạnh sao? Không có nàng dịu giọng khuyên nhủ, ôn tồn an ủi, hắn liền làm không nổi nữa.
Nặc Nặc dường như chưa từng biết mệt, trừ lúc trên giường kêu phiền, bằng không đến bùn đất nàng cũng có thể bày ra trò thú vị.
Tống Thanh Thư ôm ngực, tựa như tim đã dần không buồn đập nữa.
Trăng sáng sao thưa, đêm khuya côn trùng còn chưa ngủ.
Tống Thanh Thư bỗng bật dậy choàng tỉnh. Hắn mơ thấy Nặc Nặc cầm kiếm chỉ vào hắn, bảo hắn đi tìm ch·ết, còn nói vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho hắn…
Hắn xoa mồ hôi trên trán, sắc mặt lạnh nhạt, khoác áo đứng dậy. Đầu giường chỉ có một ngọn nến nhỏ, ánh trăng nửa che nửa lộ, nhàn nhạt như ánh châu vương nơi song cửa.
Hắn liếc một cái liền trông thấy túi tiền đặt bên bàn, không nén được bật cười lạnh.
“Kẻ l·ừa đ·ảo, nàng đúng là kẻ l·ừa đ·ảo, rõ ràng đã nói sẽ dạy ta học cách yêu nàng…”
Thanh âm dần trầm xuống, gần như không nghe thấy.
Phúc Tử ở gian ngoài bị đánh thức, bưng đèn bước vào: “Vương gia, ngài không sao chứ?”
Tống Thanh Thư ừ một tiếng, day mi tâm, đi đến bên án thư, mở bức tin buổi chiều Phúc Tử truyền vào ra xem.
Phúc Tử còn ngái ngủ, nheo mắt vặn to thêm đèn bàn. Chợt nghe “phanh” một tiếng.
Tống Thanh Thư đột ngột bật dậy, chiếc bàn làm bằng gỗ táo chua nặng nề bị hất ngược ra sau, phát ra tiếng “kẽo kẹt” chói tai, rồi đổ rầm xuống, vang dội trong đêm tối tĩnh lặng, âm thanh truyền đi rất xa.
Tống Thanh Thư nắm chặt góc án, như nghiến răng bật từng chữ: “Phúc Tử, Lộ Huấn với Nặc Nặc đều là người Định Xa, nhà bọn họ lại ở sát vách? Phải không?”
Phúc Tử sợ đến run rẩy, lập tức tỉnh hẳn: “Nô tài… không… không biết.”
“Chuyện bọn họ từng bàn hôn phối, ngươi có biết không?” Tống Thanh Thư đấm mạnh xuống mặt bàn, án thư dưới nắm tay phát ra tiếng nặng nề, trầm đục truyền ra tận ngoài, kéo cả thị vệ tới.
“Vương gia, ngài không việc gì chứ?”
Trong phòng vắng lặng, chỉ có ngọn nến lặng lẽ cháy, bật một đóa hoa nến, keng keng chói tai.
Nghe Phúc Tử đáp là không sao, thị vệ lại rút lui.
Mồ hôi lạnh thấm trên trán Phúc Tử. Đang lúc hắn ta sắp quỳ xuống, Vương gia lại cất tiếng.
Giọng Tống Thanh Thư lạnh như băng: “Đi tra về Lộ Huấn, xem sau khi rời Ngọc Kinh, rốt cuộc tên này đã trở về nơi nào rồi.”
Hắn chậm rãi nhớ lại từng mảnh vụn trước đó: khi Nặc Nặc ở bờ Ngọc Đái Hà, vì lên xe ngựa mà thất thần b·ị th·ương, chỉ e căn bản chẳng phải do hoảng sợ, mà là nhìn thấy Lộ Huấn. Khi ấy hắn còn nói chuyện với Lộ Huấn, hoàn toàn không nhìn ra nửa điểm sơ hở.
Về sau Nặc Nặc giả vờ vô tình dò hỏi chuyện Lộ Huấn, nghĩ đến lần ở hành cung kia, hẳn là Lộ Huấn đang ngầm giúp nàng, còn hắn lại chẳng hề hay biết. Hai người họ là thanh mai trúc mã, còn hắn thì thành kẻ đánh gãy uyên ương.
Càng nghĩ càng thấy chắc chắn, mỗi lần Nặc Nặc gặp Lộ Huấn xong, tâm tình đều tệ, lần nào cũng quay sang cáu bẳn với hắn…
Ha… thì ra là thế. Nực cười thay hắn lại không nhìn thấu.
Đôi nam nữ này thật biết diễn, dám giở trò ngay dưới mí mắt của hắn. Bọn họ sao dám như thế, sao dám như thế…
Hận ý trong ngực Tống Thanh Thư như nước sôi trào ngược. Hắn nhìn theo Phúc Tử lảo đảo chạy đi, chỉ cảm thấy lồng ngực đau nhói. Nữ nhân này, chẳng lẽ đối với hắn thật sự đều là giả?
Rõ ràng… rõ ràng nàng từng nói, nói một cách thành khẩn như thế.
“Tống Thanh Thư, nếu ngươi yêu ta, thì học cho ra cách yêu ta, làm một người bình thường, nhìn xem nhà người ta chung sống thế nào. Nếu ngươi không yêu, vậy thả ta hoặc gi·ết ta, xin đừng tra t·ấn ta như thế nữa.”
Tống Thanh Thư tựa lưng vào bàn, chậm rãi ngồi thụp xuống, ôm gối, không còn động đậy.
Hắn còn chưa kịp học, mà nàng đã đi rồi, dứt khoát bỏ hắn lại.
Tư Nam và Lộ Huấn lại nấn ná ở Lương Châu mấy ngày, thuê một tiểu viện nhà nông, trong sân có hai gian sương phòng, họ chiếm một gian, trả ít bạc.
Vào thu, khí trời se lạnh, Tư Nam dứt khoát mặc thêm vài lớp áo, mỗi ngày chỉ dám lau người sơ, tuyệt không dám lộ diện.
“Rốt cuộc là thế nào?” Tư Nam thấy bất an, “Lộ Huấn, chi bằng cứ theo cách cũ, lẫn vào đám thứ dân đi. Giờ hắn muốn thi hành tân chế, dân quê chắc chắn là những người biết tin trước.”
Tuy vất vả mệt nhọc, nhưng lòng lại yên ổn. Tống Thanh Thư tuyệt đối sẽ không để mắt tới tầng lớp thứ dân.
Nhiều ngày qua Lộ Huấn vẫn kiên nhẫn khuyên nàng. Thấy tâm tình nàng dần ổn định, y cũng tạm yên lòng: “Cũng phải, cứ mù mờ thế này đúng là không ổn.”
Lẫn vào thứ dân cũng chẳng khó. Hai người bọn họ nay đã có thân phận, chỉ cần nói là về quê, dọc đường hết lộ phí bèn ở lại làm thuê. Mỗi ngày lên đồng, lên đồi nhặt đậu phộng với lật quả.
Cũng chẳng phải vì tiền, nên chẳng mấy chốc đã hòa nhập với cộng đồng. Người quanh đó đều nhận hai người là phu thê, họ cũng không giải thích.
Mỗi lần Lộ Huấn giới thiệu nàng là thê tử của mình, vành tai y lại đỏ bừng. Tư Nam nhìn mà buồn cười, lại nghe xót xa.
Hạnh phúc của nàng lẽ ra phải bình bình đạm đạm, cớ sao hôm nay lại hóa kinh tâm động phách.
Hôm ấy, hai người nhặt xong lật quả, trên đường về lại gặp người quen chào hỏi. Lộ Huấn vẫn là đỏ mặt, lấy danh nghĩa phu thê che mắt.
Tư Nam không nhịn được hỏi: “Sao vậy? Có phải ngươi thấy ta giờ không xứng với ngươi?”
Nghe vậy, Lộ Huấn sợ đến vội xua tay lia lịa, trên mặt hoảng hốt vô thố, mày chau chặt, lắp bắp phân trần:
“A Nam, không có, sao lại thế được? Ta… ta không hề nghĩ vậy, không có đâu, A Nam…”
Thấy đối phương cuống quýt như thế, trong lòng Tư Nam lại chợt đau, nàng quay đi, khóe mắt dần ươn ướt. Đôi mắt như suối xuân dưới hoàng hôn càng thêm trong biếc, yếu ớt mà thê mỹ.
Trước mặt Lộ Huấn, nước mắt của nàng dường như dễ rơi hơn bao giờ hết; sự yếu mềm của nàng, dưới mắt y, bỗng trở nên trong suốt.
Lộ Huấn thấy thế càng cuống cuồng, chỉ biết nắm chặt tay nàng, hốt hoảng giải thích:
“A Nam, ta… ta chưa bao giờ có ý ấy, thật đấy, đừng khóc… Ở trong mắt ta, trinh tiết của nữ tử không nằm dưới tầng váy lụa. A Nam, đừng khóc, nàng là thê tử của ta, vĩnh viễn là như thế. Đừng khóc.”
Y không dám nhắc đến những chuyện ấy trước mặt Tư Nam. Biết lòng nàng mang thương tổn, y chỉ có thể chôn sâu mọi lời muốn nói xuống tận đáy lòng. Nhưng y quên mất rằng, Tư Nam sẽ suy nghĩ lung tung, sẽ sợ hãi rằng y có điều thay đổi
“A Nam, nàng còn nhớ khi nhỏ từng nói với ta điều gì không?”
Tư Nam quay đầu, giọng nghẹn ngào, nói năng lắp bắp:
“Ta... ta khi nhỏ nói nhiều lắm, ngươi là đồ ngốc, ta làm sao biết là câu nào.”
Lộ Huấn khẽ bật cười, giơ tay nâng gương mặt đen sạm của nàng, như nâng vật trân quý. Y nhẹ nhàng nói, giọng dịu như tiếng suối, ngân nga như khúc nhạc trong trẻo: “A Nam, khi còn bé nàng từng nói, thân thể nữ tử và nam tử vốn giống nhau, chỉ là đàn ông cố tình phân biệt, giam nữ nhân trong khuê các, còn mình thì tam thê tứ thiếp, lại muốn nữ tử cả đời một lòng một dạ, chẳng phải quá bất công sao?”
“Nàng còn nói, nữ nhân cũng có thể chống đỡ nửa bầu trời, nàng còn nhớ không? Khi đó phụ thân ta lập tức xem nàng là tri kỷ, còn mẫu thân thì cười bảo rằng, sau này lớn lên, ta nhất định không xứng với nàng…”
Khi đó, mẫu thân còn nói y là tiểu tử ngốc, đúng thật được tiện nghi lớn.
Nghĩ đến đó, lòng Lộ Huấn mềm nhũn. Hai người bọn họ từng tốt biết bao, có bao nhiêu kỷ niệm đẹp, giờ không nên mãi đắm trong đau khổ nữa. Y muốn bảo vệ nàng thoát khỏi phiền não, muốn nàng cười thật nhiều, bởi vì khi nàng cười... thật sự rất đẹp.
Nghe Lộ Huấn nhắc lại chuyện cũ, trong mắt Tư Nam nước mắt liền rơi.
Năm đó nàng quả thật từng nói mấy lời ấy, vì phẫn nộ khi phụ thân muốn nạp thiếp, lại đau lòng cho mẫu thân, nên giận dữ buột miệng nói ra. Ai ngờ tên ngốc này lại ghi nhớ đến tận bây giờ.
“Lộ Huấn, ta…” Trong lòng nàng dâng trào cảm xúc, mềm yếu đến mức như tan ra.
Nhưng Lộ Huấn lại đặt ngón tay lên môi nàng, khẽ lắc đầu, ánh mắt tràn đầy ý cười: “A Nam... giờ nàng thật nên soi gương đi. Nàng khóc xấu lắm, thật sự xấu, y như bà lão vậy.”
Y có biết bao điều muốn nói, biết bao lời “ta yêu nàng” vang dội trong tim, muốn để nàng biết rằng mình hiểu nàng, thương nàng, kính nàng. Nhưng giờ, y hiểu, nói ra chỉ khiến nàng thêm nặng lòng.
Y thở dài, vừa cười vừa lắc đầu: “Ai da, khi nhỏ nói mấy câu trái lòng, đúng là tội lỗi. A Nam, trên mặt nàng giờ chảy hai dòng sông rồi đó…”
Tư Nam còn tưởng người này sắp nói lời tình ý khiến nàng cảm động đến rơi lệ, hai người ôm nhau khóc, thành một màn ái tình thống thiết giữa hoàng hôn…
Ai ngờ y lại nói ra mấy lời chẳng ăn nhập, khiến nàng vừa buồn cười vừa thẹn, còn phì ra một hơi nước mũi phập phồng.
Mặt nàng đỏ bừng đến tận tai. Đang lúc cảm động thì mất hết hình tượng, nàng xấu hổ đến tức tối, hai tay véo eo y, chỉ thẳng mặt mắng:
“Được lắm, ngươi giỏi rồi, dám nói ta xấu hả!”
Tư Nam đấm y mấy cái, chạy đến bờ nước soi gương, quả nhiên, mặt nàng lem luốc đến mức không dám nhìn. Than đen dính không trôi, nước mắt lại tạo thành hai vệt trắng chảy xuống, vừa đen vừa trắng, thật khó coi.
Nàng vội vàng lấy nước rửa mặt, lau khô, chưa kịp đứng dậy thì đã bị Lộ Huấn ôm lấy, in lên mặt nàng một nụ hôn thật lớn.
Tim y đập dồn như sấm, mặt đỏ tai hồng, giọng run run: “A Nam… nàng thật đẹp.” Rồi nói xong liền lúng túng bỏ chạy.
Tư Nam vừa cười vừa mắng, nhặt than hôi đuổi theo đánh y, lại bị người này ôm lấy hôn thêm hai cái, đến mức môi dính đầy vệt đen, lau mãi không sạch, khiến nàng bật cười không ngớt.
(*) từ đoạn này trở đi sẽ thay đổi xưng hô của Tư Nam với Lộ Huấn.
Hai người cười đùa hạnh phúc, khiến mấy người dân quê vừa tan việc về nhà nhìn đến ngẩn người.
“Cái nữ tử xấu thế mà tên đó lại coi như bảo bối, lạ thật đấy.”
Một kẻ khác không chịu được, liền châm chọc: “Phi, ngươi đến vợ xấu cũng chẳng có, nói chi người đẹp.”
Người kia tức tối, đấm cho gã một cái, rồi hậm hực bỏ đi.
Đêm ấy, Tư Nam và Lộ Huấn tựa đầu vào nhau, thì thầm trao đổi tin tức nghe được trong ngày.
“Hắn hiện giờ đang thi hành tân chế, đúng là thời điểm gian nan. Chúng ta nhất định phải cẩn thận.”
Tư Nam gật đầu: “Đúng vậy. Ta nghe nói nơi này vốn khác với chỗ khác, người trong tay hắn lại không dùng được, chỉ sợ sẽ rất khó khăn. Hy vọng chúng ta có thể sớm rời khỏi đây, càng nhanh càng tốt.”
Lộ Huấn ôm nàng, nhẹ giọng nói: “A Nam, đừng sợ. Chúng ta còn có người giúp.”
“Người giúp?” Tư Nam ngẩng đầu ra khỏi ngực hắn, nghi hoặc: “Ai vậy?”
Lộ Huấn mỉm cười thần bí: “Giờ chưa thể nói, đến lúc nàng sẽ biết.”
Tư Nam cười trêu, nhất định bắt y nói ra, nhưng Lộ Huấn chỉ ôm chặt nàng, dịu dàng nói: “Ngủ đi, mai còn phải dậy sớm.”
Y vừa xoa cánh tay nhức mỏi cho nàng, vừa thầm thấy áy náy. Cả hai tuy sinh trưởng trong nhung lụa, nhưng nay vẫn có thể chịu khổ mà không than, quả là ứng với câu “có tình uống nước cũng no”.
Rất nhanh, Tống Thanh Thư đã nhận được tin, Lộ Huấn sau khi rời Ngọc Kinh, đã lên bờ ở Tịnh Châu.
Hắn ném mạnh bức tin xuống bàn, thư án bằng gỗ táo chưa dưới tay lập tức nứt toác ra một đường.
“Hay lắm, giỏi lắm! Thì ra đã sớm bày sẵn đường lui.”
Ngày đó khi hắn tra xét khoang thuyền, chỉ thấy hai vợ chồng trẻ, lúc ấy hắn không nghĩ nhiều, giờ ngẫm lại, chính là Lộ Huấn cố ý sắp đặt.
Hàm răng Tống Thanh Thư nghiến đến phát đau. Hai người ấy lại có thể ung dung trốn thoát ngay dưới mí mắt hắn...
“Phúc Tử! Tiếp tục tra theo hướng này, xem bọn họ rốt cuộc đi đâu!”
Hắn dựa người vào ghế, nhắm mắt trầm ngâm. Khi đó hắn đã phản ứng rất nhanh, phong tỏa cả Tịnh Châu, thủy lộ hay đường bộ đều không thể thoát, vậy thì bọn họ rốt cuộc đã trốn đi đâu?
Từng nghi rằng hai người còn ẩn trong Tịnh Châu, nhưng tra khắp nơi vẫn không tìm được chút manh mối nào, vậy rốt cuộc họ đi đâu?
Bỗng hắn nhớ lại lời nàng từng nói: “Đổi vị mà nghĩ.”
Nếu hắn là Nặc Nặc… hắn sẽ làm thế nào?
Không ra được Tịnh Châu, cũng chẳng thể ở lại chờ ch·ết, vậy phải làm sao? Nặc Nặc gan to, xưa nay vẫn nói “nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất”.
Thế thì, nơi nào là an toàn nhất?
Tống Thanh Thư bỗng mở choàng mắt. Ở bên cạnh hắn, chẳng phải là nơi an toàn nhất sao? Không ai nghi ngờ được, bởi hắn là Vương gia. Ai lại ngờ có người trốn thoát rồi lại quay trở về ngay bên hắn?
Tim hắn đập dồn dập, đầu óc rối bời với vô số suy đoán, liệu ý nghĩ ấy có đúng không? Ánh mắt nóng rực hắn từng cảm nhận trên thuyền hôm đó… chẳng lẽ…
Đúng lúc ấy, bên ngoài có người bẩm báo.
Phúc Tử bước vào: “Vương gia, Thứ sử đại nhân cầu kiến.”
Tống Thanh Thư day mi tâm, giọng lộ vẻ bực bội: “Cho y vào.”
Giờ đã quá ngọ, tiết thu sắp tàn, trời vẫn oi nồng.
Bên kia, Tư Nam cùng Lộ Huấn đang ngồi nhặt đậu phộng ngoài ruộng. Đậu phộng không thể để lâu, nếu nảy mầm sẽ bán không được giá.
Lộ Huấn lo nàng mệt: “A Nam, nàng về nghỉ đi, ta làm nốt là được.”
Tư Nam còn chưa kịp đáp, thì nghe có tiếng người hô to:
“Lại đây! Lại đây hết đi, có chuyện muốn nói!”
Hai người nhìn nhau, sắc mặt đều tái nhợt.