Một trận mưa thu vừa dứt, khí lạnh đã ùa về. Lá rụng bay đầy trời, khắp nơi mang dáng vẻ tiêu điều vắng lặng.
Thứ sử Lương Châu cuối cùng cũng không chịu nổi áp lực, đành mở miệng nhượng bộ. Nhưng y chẳng tỏ rõ ủng hộ, cũng chẳng phản đối, cái thái độ nửa vời ấy khiến Tống Thanh Thư hết sức không vui.
“Phúc Tử, bảo Thẩm đại nhân hôm nay đến đo đạc ruộng đất của phủ thứ sử, tính từng khoảnh, từng mẫu. Trong nhà y có bao nhiêu người ẩn hộ, cứ theo đầu người mà tính. Nếu không chịu hợp tác, dẫn quân vây phủ nha của gã lại cho ta.”
Phúc Tử thoáng do dự: “Nếu xảy ra xung đột… thì phải làm sao, Vương gia?”
Tống Thanh Thư giọng trầm tĩnh nhưng sắc lạnh: “Nhà y chứa rất nhiều dân ẩn hộ, bổn vương đã sớm nói rõ. Nếu tra được càng nhiều, mỗi người phải bổ sung phần thuế dịch của các năm trước. Đại Dung ta từ xưa đã có pháp lệnh: phàm là người sống trên đất này, đều phải nộp thuế và phục dịch. Y chẳng lẽ coi những pháp lệnh ấy chỉ là trò nói suông sao?”
Lương Châu là một khối xương cứng, nhưng hắn không muốn phí thời gian nữa. Phải nhanh chóng xử lý xong rồi hồi Ngọc Kinh. Mọi việc trong tay hắn đều phải làm cho rõ ràng, còn người kia, dù có trốn đến chân trời góc biển, hắn cũng nhất định phải tìm về.
Việc khó làm cũng phải làm đến cùng. Cũng may trước đó đã có ví dụ từ Tịnh Châu, hai nơi gần nhau, tin tức truyền đi dần dần, dân chúng tự nhiên cũng hân hoan.
Chỉ tiếc, vẫn như cũ gặp trở ngại. Khác với Trần gia ở Tịnh Châu, lần này kẻ cầm đầu gây rối lại là bọn quản sự trong nhà quan lại. Hôm nay, ngay tại ruộng đất nhà thứ sử, tụ tập hơn ngàn dân đinh, ai nấy gầy gò vàng vọt, quần áo tả tơi.
Thẩm đại nhân đứng ra điều phối, vô cùng khó xử. Vương gia đã hạ lệnh, không được làm tổn thương dân. Hai bên giằng co, không ai chịu nhường.
Cứ thế giằng co suốt ba ngày. Đến ngày thứ ba, Phúc Tử nhận được tin mới.
“Vương gia, có tin từ Tịnh Châu. Nói là Lộ đại nhân sau khi đến đó liền mất tung tích, không có ghi chép trở về Định Xa. Vẫn luôn xuất hiện quanh Tịnh Châu, nhưng giờ thì bặt vô âm tín.”
Tống Thanh Thư đứng dưới hành lang, ánh mắt rơi lên chậu lan sứ trước mặt. Lá hoa đã ngả vàng, rễ cây chen ra khỏi lớp đất trong chậu, cứng cỏi mà đâm sâu, dù sớm bị giới hạn trong khuôn khổ chật hẹp, vẫn cố sống, cố mọc.
Hắn chậm rãi thở ra một hơi, lại hít vào thật sâu, phảng phất như có thể ngửi thấy mùi hương thanh u của hoa lan.
“Phúc Tử, ngươi nói xem… nơi nào là an toàn nhất?”
Phúc Tử ngẩn người, suy nghĩ một lát rồi đáp: “Là nơi nguy hiểm nhất. Cổ nhân đã có câu: chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất.”
Ngực Tống Thanh Thư đột nhiên phập phồng dữ dội. “Nếu ngươi là nàng, rời Tịnh Châu rồi… ngươi sẽ đi đâu?”
Phúc Tử lúng túng, không trả lời được.
Tống Thanh Thư cũng chẳng chờ hắn đáp, chỉ tự nói: “Thủy lộ đã bị phong, đường bộ tra xét nghiêm ngặt, chân dung cũng bị dán khắp nơi. Họ không thể đi xa, nhưng nếu chỉ có một con thuyền… thì có thể ra khỏi đó.”
Phúc Tử nghe mà nửa hiểu nửa không, càng nghĩ càng thấy hoang đường, nhưng lại không phải vô lý. Hắn ta tròn mắt: “Vương gia, chẳng lẽ… bọn họ thật sự to gan đến thế? Trốn rồi lại quay về, việc này… thật khó tin.”
Tống Thanh Thư cúi đầu, cắt bỏ chiếc lá lan đã úa vàng, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh: “Bọn họ dám.”
“Vậy là… họ đang ở Lương Châu sao?” Phúc Tử cũng thấy kích động, nhưng rồi lại chần chừ: “Vương gia, vạn nhất bọn họ chưa từng lên thuyền thì sao?”
Hắn ta lại tự mình giải thích: “Mấy ngày nay Lương Châu đã lục soát gắt gao, từ tửu lâu, trà quán, đến nhà trọ đều tra từng hộ, nhưng vẫn không thấy tung tích. Vương gia, có khi nào họ vẫn còn ở Tịnh Châu không?”
Tống Thanh Thư lắc đầu. Hắn không thể xác định, tất cả chỉ là suy đoán.
“Không biết. Tịnh Châu không có tin tức, vậy tạm thời tập trung tra Lương Châu. Những chuyện khác gác lại, dồn toàn bộ nhân lực, tra thật nghiêm cho ta.”
Ngoài hiên, mưa thu rơi tí tách. Đã vào giữa thu, mưa bụi kéo dài không dứt, trời đất phủ mờ trong làn sương ẩm, chỉ cần ra ngoài một vòng, tóc cũng ướt sũng.
Thời tiết ẩm lạnh, người cũng như mềm nhão ra. May thay, các thế gia lần này không keo kiệt, phát thêm nhiều củi lửa cho dân chống rét.
Vài ngày trước, dân chúng bỗng bị triệu tập, quan sai chỉ nói sắp tới có chuyện quan trọng, bảo họ ở yên nghe lệnh, không được bỏ trốn.
Hai người Tư Nam và Lộ Huấn, tin tức nhận được vốn ít, chỉ đoán rằng Tống Thanh Thư tất có hành động, nhưng chẳng biết cụ thể là gì.
Thường ngày rảnh rỗi, họ chỉ ra ngoài nhặt củi nhóm lửa. Nơi dân nghèo cư trú chẳng tốt lành gì, toàn là mấy căn nhà tranh thấp lè tè dựng bên bờ ruộng.
Mưa rả rích, trời trở lạnh, việc đồng cũng ít, hai người bèn nhóm lửa nghỉ trong căn nhà nhỏ của mình.
“Lộ Huấn, mẫu thân ta… thân thể bà còn khỏe không?”
Lộ Huấn khẽ gật đầu, tay luồn vào mái tóc đen mượt của nàng, giọng dịu dàng: “Bá mẫu trước kia có bệnh một dạo, nhưng có mẫu thân ta ở bên chăm sóc, giờ đã ổn. May mà bá phụ cũng đã rời khỏi Đại Dung, chẳng mấy chốc phu thê đoàn tụ, nàng đừng lo.”
Tư Nam nghe xong, lòng đã dãn ra đôi chút. Nàng vẫn luôn lo lắng, chỉ là không dám hỏi. Mẫu thân nàng là người phụ nữ nhu nhược, cả đời nghe theo chồng, chồng không ở nhà thì lại nghe lời con. Nay cả nàng và phụ thân đều không ở bên, không biết bà đã khóc bao nhiêu lần.
“Ừ, không sao là tốt rồi.” Đó là tin tốt nhất nàng có thể mong đợi, chỉ cần còn sống, rồi sẽ có ngày đoàn tụ.
Lộ Huấn kéo nàng ngồi ngay ngắn, mái tóc dài ướt sũng trong tay y như tơ lụa trơn mượt. Tư Nam vốn ưa sạch sẽ, nhưng nơi này điều kiện quá tệ, chẳng thể làm gì hơn. Hôm nay khó lắm mới có thời gian nấu nước tắm gội, xong xuôi rồi, nụ cười nàng lại tươi tắn đến lạ.
“Tới đây, tựa vào ta, ta giúp nàng lau khô tóc.”
Tư Nam khẽ kéo đuôi tóc, nói: “Hay là cắt đi thôi, dài quá, phiền lắm.”
Gần đây nàng thấy mấy phụ nhân tóc dài sống quanh vùng này đều sinh rận, liền rùng mình, da đầu ngứa râm ran.
Lộ Huấn gật đầu, không hề phản đối, chỉ cười khẽ: “Cũng được. Chờ tóc nàng mọc dài lại, đến lúc đó chúng ta thành thân, ta sẽ tự tay làm cho nàng một cây trâm, giúp nàng vấn tóc.”
Tư Nam dựa trong lòng y, bật cười khúc khích:
“Ai nói muốn thành thân với chàng?”
Lộ Huấn nghe vậy liền quýnh lên, vội bế bổng nàng dậy, nghiêm giọng: “A Nam, làm người phải giữ lời, không được lật lọng. Hai hôm trước nàng đã gật đầu rồi, trước kia cũng đồng ý, ta còn nhớ rất rõ!”
Tư Nam cố nhịn cười, đưa cho y cây kéo: “Được rồi, ta sẽ chờ cái trâm của chàng. Nhưng nói trước, nếu trâm xấu ta không mang đâu.”
Nói xong, nàng quay đầu lại, vẻ mặt kiêu ngạo mà đáng yêu.
Lộ Huấn cầm lấy kéo, ánh mắt đầy luyến tiếc. Tóc nàng thật đẹp, đen mượt như lụa, mềm mại đến khiến người ta không nỡ động vào. Y kéo nhẹ lưỡi kéo, giọng trầm thấp:
“A Nam… thật sự phải cắt sao?”
Tư Nam thì lại chẳng chút do dự, nói: “Cắt đi, tóc rồi cũng mọc lại thôi. Hiện giờ dài quá, vừa khó gội rửa, vừa mất thời gian…”
Lời còn chưa dứt, cửa gỗ thô sơ bỗng rầm một tiếng bị đẩy mạnh ra.
Tư Nam hoảng hốt, vội đưa tay che mặt, quay người né sang một bên.
Lộ Huấn phản ứng cực nhanh, lập tức đứng dậy, đẩy cửa khép lại rồi bước ra ngoài.
Người đến là một gã đàn ông thấp bé, gương mặt nham nhở, dáng vẻ lưu manh. Gã thò đầu vào nhìn quanh, ánh mắt láo liên:
“Con sửu bà nương nhà ngươi đen thì đen thật, mà tay lại trắng mịn ha…”
Ánh mắt Lộ Huấn lập tức lạnh đi, tràn ngập chán ghét: “Ngươi có chuyện gì?”
Gã kia nhe răng cười, liếc về phía cửa: “Lãnh sự mới đến, gọi mọi người ra ngoài tập trung.” Gã nói xong còn liếc lại, cười hì hì, khóe mắt nhăn nheo: “Cả con bà nương nhà ngươi cũng phải đi đấy.”
Lộ Huấn nhấc chân, đá mạnh một cái khiến gã lảo đảo bật ngửa: “Nhìn cái gì mà nhìn? Còn dám liếc nữa là ta đập cho rụng răng! Cút!”
Tư Nam lúc này đã sửa soạn xong, trên ghế vẫn còn rơi vãi một nắm tóc dài. Nàng lại khoác lên người bộ áo xám bẩn, khôi phục dáng vẻ tiều tụy trước kia, vừa thấy y vào liền mỉm cười trêu chọc: “Chàng bây giờ khác trước nhiều lắm. Trước kia còn ra dáng quân tử, chỉ biết nói chứ không đánh. Quả nhiên, tình yêu khiến người ta mù quáng thật.”
Lộ Huấn bất đắc dĩ nhún vai: “Cái miệng chó đó có phun được ngà voi đâu. Ta đã sớm muốn đấm gã rồi.”
Ngày nào cũng gọi Tư Nam là “con sửu bà nương” (*), lời đó có phải để gã nói được sao?
(*) cái này chắc mọi người hiểu, ý chửi Tư Nam là một bà vợ xấu xí ý. Tui giữ nguyên cụm từ này cho nó đúng chất cổ trang.
Hai người dập tắt lửa, dọn dẹp gọn ghẽ rồi cùng ra ngoài tập hợp
Tình hình bên ngoài xem ra không mấy tốt, đám quan viên đo đạc ruộng đất lại bị dân chúng bao vây giằng co.
Đúng là cảnh “l**m máu trên lưỡi dao”, Lương Châu quả là khối xương cứng khó nhằn.
Lộ Huấn ghé tai Tư Nam nói nhỏ: “Xem ra Đoan Vương cũng chẳng còn cách nào khác. Thứ sử Lương Châu kiên quyết không chịu thi hành tân chế, ở đây quan hệ rối như tơ vò.”
Tư Nam lại khẽ lắc đầu: “Tống Thanh Thư bây giờ khác xưa rồi. Có lẽ Lương Châu sẽ chính là bước đột phá của hắn. Đám người như Vương Tư Không đều là loại cứng đầu mà rỗng ruột, ngoài vỏ có vẻ hiên ngang, nhưng chỉ cần một mắt xích đổ, e rằng cả dây chuyền đều sụp theo.”
Sắc mặt Lộ Huấn nặng nề: “Chúng ta phải nhân lúc loạn mà đi, chờ hắn phản ứng lại thì muộn rồi.”
Quả nhiên, Tống Thanh Thư không định nhịn nữa. Hắn dâng một bản tấu trực tiếp lên hoàng đế, rồi ngay lập tức hạ lệnh vây chặt phủ thứ sử.
Bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, phủ thứ sử bị bao vây từ trong ra ngoài. Ruộng đất trong nhà y bị kiểm kê toàn bộ, chỉ riêng ẩn hộ đã hơn vạn người, nông nô và tá điền cũng lên đến mấy ngàn. Các quan ghi chép thống kê bận suốt ba ngày ba đêm mới hoàn thành.
May là giữa chừng không có thương vong, nhưng thủ đoạn cứng rắn của Tống Thanh Thư vẫn khiến nhiều người chấn động, có kẻ trong lòng oán thán.
Hắn cầm sổ sách, ném mạnh xuống trước mặt thứ sử, giọng lạnh như băng: “Đại nhân còn gì để nói?”
Thứ sử Lương Châu không thèm ngẩng đầu, chỉ nhếch mép cười khinh thường: “Ta chẳng thẹn với trời đất. Tất cả những gì ta có đều do chính tay ta làm ra. Khi xưa mẫu thân ta chỉ là một nô tỳ hèn mọn, bị người khinh rẻ, khi ấy ta đã thề, nhất định phải ngoi lên, phải khiến người đời phải ngước nhìn.”
Y đứng phắt dậy, mắt đỏ ngầu, giọng tràn lửa giận: “Ta khổ đọc sách suốt hai mươi năm, gấp mười, gấp trăm lần kẻ khác, mới trở thành người đầu tiên trong tộc đỗ đạt. Khi ta đứng được ở địa vị hôm nay, các ngươi lại nói tất cả những gì ta có đều thuộc về thứ dân, thật buồn cười! Vương gia, xin hỏi ta sống mấy chục năm nay là vì cái gì? Ta chẳng phải đã tận trung vì triều đình sao? Vì hoàng thượng mà cúc cung tận tụy, suýt chết mấy lần, chẳng lẽ không đáng được hưởng thành quả ư? Tại sao chỉ vì một câu của ngươi mà ta phải giao hết ra ngoài?”
“Các ngươi mới là kẻ hồ đồ, tự xưng cải cách, mà thật ra là phá lễ hủy pháp, phản đạo bội nghĩa! Từ thời Cao Tổ đến nay, làm gì từng có chuyện hoang đường như vậy!”
Tống Thanh Thư chỉ im lặng nhìn người này, trong mắt là nét chán chường, nhưng vẫn điềm tĩnh mở lời.
Hắn giơ tay về phía Phúc Tử. Phúc Tử lập tức cúi người dâng lên một quyển sổ.
“Thời tiên đế, ngươi vừa mới vào triều, những chuyện nhỏ nhặt khi ấy bổn vương không tính. Nhưng sau khi ngươi làm thứ sử, gia tộc ngươi đã làm những gì, ngươi tự biết rõ.”
Hắn chậm rãi đọc: “Năm Chiêu Nhân thứ mười bốn, ngươi ép một cô nương gả cho ngươi, nàng ta không chịu, liền bức bách cha mẹ nàng ta, chiếm ruộng đất, khiến cả nhà bị diệt."
“Cùng năm đó, ngươi buông lỏng trị hạ, dung túng kẻ tư lợi, chẳng những không ngăn lại mà còn hùa theo, khiến bao người chết oan. Dưới tên ngươi có hơn hai mươi cửa hàng, ba trang trại, đều từ đó mà có.”
“Năm Hộ Thiên nguyên niên, ngươi lại thu thuế bất hợp pháp, buộc phú hộ nạp cho ngươi thứ gọi là ‘thuế chiếm điền’. Vụ thu hoạch năm ấy, ngươi ăn chia bao nhiêu, hẳn ngươi rõ.”
“Năm sau nữa, chỉ vì thích một mặt hồ yên tĩnh, ngươi liền chiếm đoạt bằng bạo lực, thủ đoạn tàn nhẫn không chút nương tay.”
Tống Thanh Thư gập mạnh quyển sổ, ném thẳng xuống chân tên này. Khuôn mặt hắn vẫn lạnh lùng, đẹp đến lạ lùng nhưng ẩn chứa sát khí, như một Tu La đội lốt người.
“Ngươi nói không sai, ngươi quả thực từng vì triều đình mà lập công. Nhưng chỉ trong mười năm, ngươi đã leo lên ghế thứ sử. Ngươi xem đó là nhờ công, hay nhờ tội?”
Hắn chậm rãi tiến lên vài bước, mặc cho thứ sử thở hổn hển vì tức giận.
“Ngươi khinh rẻ mạng người, lại chướng mắt những kẻ được gọi là thứ dân kia, vậy thì bổn vương, đường đường là hoàng tộc, cần gì phải coi trọng ngươi?
“Ngươi đã nắm quyền sinh sát trong tay, thì cần gì phải ở trước mặt bổn vương oán than, mắng chửi cái chế độ cũ này?”
“Chẳng lẽ không phải là tự chuốc lấy quả báo mà mình đáng phải nhận sao?”
Giọng nói của hắn lạnh đến rợn người, đôi mắt sáng như lưỡi kiếm:
“Các ngươi, những kẻ đọc đầy bụng kinh thư, tự xưng là học phú ngũ xa, kỳ thật chỉ dựa vào chữ nghĩa để bóp méo chân lý, đảo trắng thay đen. Bổn vương hành sự vì dân, còn ngươi chỉ vì chính mình.”
Sắc mặt thứ sử Lương Châu dần tái nhợt. Những chuyện ấy y không thể chối, nhưng vẫn cố cãi: y nỗ lực như vậy, chẳng lẽ là sai? Nếu không vì bản thân, y cố leo lên đến chức này để làm gì?
“Bổn quan xưa nay vẫn xử án vì dân, chưa từng trễ nải! Những kẻ khốn cùng, ta đều cố hết sức bảo hộ. Lương Châu ngày nay phồn thịnh, chẳng lẽ không có phần công của ta?”
Tống Thanh Thư vận y phục huyền sắc, thắt đai vàng quanh eo, dáng người cao ráo, đứng cúi xuống nhìn tên này, vẻ mặt lạnh lùng, khiến ai nấy đều sinh sợ hãi.
“Công của đại nhân, triều đình tự có ghi nhận. Nhưng công là công, tội là tội. Bổn vương không nhầm lẫn, hoàng thượng lại càng không.”
Thứ sử mấp máy môi, nhưng hồi lâu không nói được gì. Y nhìn chàng trai trước mặt , ánh mắt sáng, thần sắc trấn định, bỗng cảm thấy lạnh sống lưng.
Đám người đứng xem đều trố mắt. Hóa ra Đoan Vương, kẻ từng bị đồn là phóng túng, tàn bạo, vô học, hôm nay lại khiến người ta không thể không kính phục.
Cuộc đối đầu kết thúc, Tống Thanh Thư phất tay, ra lệnh thu dọn. Lần này thi hành tân chế, hắn không trục xuất quan viên, chỉ cần chế độ có thể thực hành được là đủ.
Phần còn lại, để triều đình và dân chúng tự xử.
Việc ấy khiến cả Lương Châu chấn động. Đối với giới thế gia mà nói, đây chẳng khác nào một cú đập nát nền tảng. Bao nhiêu gia chủ vất vả leo lên quyền thế, giờ đều phẫn nộ bất bình.
Nhưng trong dân gian, lời đồn lại khác hẳn, họ truyền tai nhau rằng Đoan Vương gia có tấm lòng Bồ Tát, là người duy nhất vì dân mà dám động tới bọn cường quyền, khiến dân hèn kẻ khổ cuối cùng cũng có ngày ngẩng đầu.
Tư Nam và Lộ Huấn nghe xong, cả hai lặng đi thật lâu.
Lộ Huấn hơi sửng sốt, hồi lâu mới nói: “Hắn thay đổi không ít. Trước kia động một chút là không nén nổi lửa giận, thậm chí rút kiếm chém người; giờ những lời hắn nói, ngược lại có mấy phần giống với nàng.”
Tư Nam khẽ mỉm cười, trong lòng vẫn dâng một nỗi trống trải. Hắn có tốt đi nữa thì cũng chẳng còn can hệ gì tới nàng. Chỉ là đáng tiếc, nếu hai người còn có thể làm bằng hữu, nàng nguyện đem mọi điều canh cánh trong lòng nói hết, vì Đại Dung được yên ổn, thế đạo mới mong bền vững.
“Chỉ mong hắn sớm thu xếp xong chuyện Lương Châu, chúng ta cũng có thể tranh thủ đi cho kịp.”
Hai người theo đám đông đứng chờ suốt một ngày, vừa mệt vừa đói. Khó nhọc lắm mới đợi được mọi người tản ra, họ vội vã quay về chỗ ở.
Hai người vốn không phải ẩn hộ nhà Thứ sử Lương Châu, mà là người của Phạm gia sát vách; chỉ vì ruộng đất cách không xa nên cũng bị lùa đi làm tráng đinh một ngày. Nhìn tình hình này, e chẳng mấy chốc sẽ tới lượt họ.
Chỉ có điều chủ đất rõ là không muốn giao ruộng, hai ngày nay quản sự lùng sục khắp nơi, ai bị bắt gặp đi trốn là đánh đến chết.
Lộ Huấn và Tư Nam đương nhiên không dám ngoi đầu, chỉ chờ tình thế ngã ngũ.
Phạm gia theo sát thế gia nhà Thứ sử Lương Châu, trong triều cũng có chức, tới bậc ngũ phẩm đã là vinh hiển. Nhưng gã làm gia chủ chưa lâu, còn chưa hưởng đủ vinh hoa, tân chế đã ập tới.
Vì chuyện này, Phạm Thông tức giận cùng cực; càng uất ức hơn là Thứ sử lại không giữ nổi trận, gã đành chuẩn bị liều chết chống đỡ.
Hôm nay vừa thấy quan lại tới cửa, gã lập tức truyền lệnh, gọi hết thảy thứ dân tụ lại: đã muốn ruộng nhà ta, thì cứ bước qua xác người mà lấy.
Ông trời như nghe thấu nỗi lòng, sắc mây u ám, chẳng thấy một tia nắng; gió cũng gào rít dữ dội.
Hai ngày nay Tống Thanh Thư đã cạn sạch kiên nhẫn: tin từ Định Xa lẫn Tịnh Châu đều bế tắc, Lương Châu cũng chẳng có tiến triển.
Giải quyết xong việc của Thứ sử, hắn lập tức chọn một trong những nhà mạnh nhất là Phạm gia để hạ đao. Chém được đầu mối này, phía sau tự khắc gà bay chó sủa, từng nhà sụp theo.
Phạm Thông đứng chắn trước trang viện, bụng phệ trương lên cản người vào, mắng nhiếc ầm ĩ.
Tống Thanh Thư đứng trước cổng, mắt tối sầm. Mấy đầu tin tức đều bị chặt đứt, việc rơi vào bế tắc, Lương Châu lại ì ạch, trong lòng hắn bực bội cùng cực.
Hắn giơ chân đá văng Phạm Thông, lạnh lùng quét mắt cả nhà: “Vào đi. Hôm nay phải xem cho được sổ sách các ngươi chỉnh lý xong.”
Đứng trong đám đông, Tư Nam thấy Tống Thanh Thư lại đích thân tới, bất giác tim đập loạn. Nỗi sợ đối với hắn tựa như đã vượt ngoài khoảng cách; đến giờ nàng vẫn còn như chưa bừng tỉnh từ trong những cơn ác mộng.
Tưởng rằng lần này thoát thân rồi sẽ xóa sạch bóng ma hắn để lại, đến lúc này nàng mới biết, chính mình vẫn tự đề cao quá.
Cảm được tâm ý nàng, Lộ Huấn siết chặt tay: “Đừng sợ, chúng ta sẽ không sao.”
Đám người chen chúc, ai nấy đều bất an. Gia chủ đã dặn: không được lùi bước; kẻ nào dám lùi là giết. Đám quản sự vốn quen thói ác độc, thứ dân không dám trái lời.
Tư Nam và Lộ Huấn theo dòng người dồn lên, lòng càng thêm nôn nóng. Thế cục hôm nay xem chừng rất bất lợi.
Bốn nghìn người tụ lại, khí thế ngùn ngụt. Đám hộ vệ giáp vàng đi theo Tống Thanh Thư không phải hạng vặt vãnh, họ từ tốn tách đám đông ra, khai mở một lối đi.
Trời đã rơi xuống mấy hạt mưa, sấm ì ầm xa dội lại.
Thứ dân đều đưa hai tay che đầu, bị quản sự xua đuổi dồn lên. Tống Thanh Thư gọi Phúc Tử tới: “Đi nói với họ, tuyệt đối không được làm tổn thương tính mạng dân chúng.”
Trải qua hai châu trước, hắn mới biết sức dân mạnh chừng nào.
Triệu Trịnh ở Ngân Châu gửi thư báo: vụ thu năm nay so với năm trước tăng gấp mấy lần. Những người ở lại làm ruộng phun trào nhiệt tình, sáng đi tối về, chăm bón kỹ lưỡng. Trừ số giao cho chủ cũ và thuế dịch, phần còn lại đủ cho các nhà sinh hoạt.
Từ ngày trường học lập ra, đã lác đác có người đưa con đến theo học.
Triệu Trịnh vốn hay văn hoa, trong thư đầy lời tán dương. Chỉ tiếc tin tức từ Ngân Châu không thông, nên truyền đi chậm chạp.
Nhưng kèm thư là từng quyển sổ in kín dấu tay; Triệu Trịnh nói ấy là dân trong quận tự nguyện bày tỏ lòng cảm tạ Đoan Vương vì đã nhọc lòng mưu sinh kế cho họ.
Xem xong, Tống Thanh Thư rốt cuộc lại có sức đi tiếp. Việc này hắn chưa trình lên, nhưng đã dần hiểu vì sao mẫu hậu không muốn hắn ôm việc, cũng hiểu vì sao bà không cho hắn chỉ biết vùi đầu đọc sách.
Rất nhiều điều, từ khi hắn gặp Nặc Nặc, đều chậm rãi đổi thay.
Ngước nhìn mây đen cuồn cuộn trên đầu, hắn cất cao giọng: “Hôm nay phải thừa lúc sắt còn nóng mà nung cho xong. Bổn vương cùng chư vị đồng hành.”
“Vâng, xin Vương gia yên tâm.”
Đám quan viên này đã qua mài giũa, rốt cuộc cũng theo kịp nhịp chân của hắn; ngoài ra còn thêm mấy huynh đệ Phúc Tử, có họ thì việc trôi chảy hơn nhiều.
Tư Nam đi bên cạnh Lộ Huấn, thoáng chốc đã chạm phải một ánh mắt quen thuộc. May nàng có trùm khăn kín, cậu trai choai choai kia ngẩn ra nhìn mấy lượt rồi quay đi, dường như chưa nhận ra.
Tim nàng đập thình thịch, chẳng phải là huynh đệ của Phúc Tử đó sao? Sao lại tới Lương Châu rồi? Nghĩ chắc Tống Thanh Thư đã gọi người đến trợ lực.
Nàng ghé tai nói với Lộ Huấn, y cũng sửng sốt: “Hay là vì Lương Châu dây dưa chưa xong, hắn quay về Ngọc Kinh tìm người? Chẳng lẽ là tìm ta?”
Lộ Huấn ở bên Tống Thanh Thư không ngắn cũng chẳng dài; nếu thật đi điều người, lý nào lại không gọi y theo phò, nhất là khi Tống Thanh Thư từng tâu xin hoàng thượng cho y theo mình làm việc.
“Không ổn rồi, A Nam, e là hắn đã biết chúng ta ở Lương Châu. Ta lại quên mất điểm này.”
Tư Nam chỉ đành trấn an: “Không sao đâu, có khi chỉ là trùng hợp. Đừng tự dọa mình. Dù hắn biết, Lương Châu mấy chục vạn dân, cũng chẳng thể lật từng mặt mà xem.”
Dẫu vậy trong lòng vẫn thấp thỏm. Nếu quả hắn tìm đến Lộ Huấn, tất cũng đã về Định Xa, sẽ biết quan hệ giữa hai người; bọn họ càng phải sớm chuồn đi. Hôm nay mà sa vào tay hắn, nàng không dám nghĩ sẽ xảy ra chuyện gì.
Đám đông vẫn chật như nêm. Mưa đổ nặng hạt, từng giọt rát buốt. Hai người cúi đầu theo dòng người, nhất quyết không thò mặt.
“A Nam, lát nữa hỗn loạn nổi lên, chúng ta chạy về phía nam.”
Tư Nam gật đầu. Trước đó hai người đã bàn, phía nam là nơi dân tụ, dễ lẩn vào; ngày đặt chân đến Lương Châu họ cũng trú ở đó.
Phạm Thông uất hận khôn nguôi: vì sao khom lưng bao năm, phút chốc hóa hư không? Gã sụp phịch xuống trước mặt thứ dân gào khóc, miệng mắng không ngớt:
“Lũ cường đạo! Đây là địa bàn của ta! Cút hết ra ngoài cho ta——”
Tư Nam thầm than. Bánh xe lịch sử vẫn thế, chẳng vì ý chí cá nhân mà chuyển dời. Một khi đã khởi, không thành công thì liều mình. Tống Thanh Thư sẽ không dừng tay; điều ấy hắn hiểu rõ hơn ai hết.
Mưa mỗi lúc một nặng, sấm rền gần hơn. Người bị dầm ướt sũng, không ít kẻ hô to, có lão nhân choáng ngã.
Trời mỗi lúc một tối, mây đen xoáy cuộn, mưa càng dồn dập.
Tống Thanh Thư cho thắp thêm đuốc, chuyền tay nhau phát xuống. Lúc này thứ dân kiệt sức không còn nhúc nhích nổi, đều ngồi thụp xuống tại chỗ.
Tư Nam lạnh run, vô thức ngẩng đầu nhìn về phía ấy, đúng lúc, giữa ánh lửa bập bùng, Tống Thanh Thư cũng ngoảnh sang nhìn lại…