Gió lạnh gào thét, từng luồng tuyết bay loạn xạ, từng hạt, từng hạt nện lên mặt, đau rát như kim châm.
Lộ Huấn ngẩng nhìn bầu trời âm u, mây đen dày đặc che kín mặt trời. Hắn giơ tay phủi tuyết bám trên đầu và áo, khẽ thở dài rồi lại ngồi xuống dưới mái hiên, tiếp tục bổ củi.
“Tiểu Lộ Tử!”
Nghe tiếng gọi trong phòng, Lộ Huấn vội vã ném rìu, xoa tay rồi chạy vào.
Tư Nam thấy y hớt hải như thế, không khỏi mỉm cười: “Gấp gáp như vậy làm gì?”
Nghỉ ngơi một ngày một đêm, Tư Nam cuối cùng cũng đỡ hơn, tuy vẫn yếu, thân thể tổn hao nhiều, chỉ mới dùng rượu lau người mà đầu đã nặng trịch, chân tay mềm nhũn, nước mắt nước mũi chảy không ngừng.
Lộ Huấn đỡ nàng ngồi dậy, lót thêm gối sau lưng, rồi mang bình sứ hâm nóng đặt lên bàn, rót chén nước đưa tới: “Nào, uống chút nước ấm, trong miệng còn đắng không?”
Tư Nam vừa nghe câu “uống nhiều nước ấm”, suýt nữa lật mắt. Nàng bĩu môi, khàn giọng: “Không uống.”
“Thế kêu ta vào làm gì? Đói bụng à?” Lộ Huấn gãi đầu ngốc nghếch hỏi.
Tư Nam trừng mắt, hừ nhẹ: “Đầu gỗ, óc toàn mùn cưa.”
Lộ Huấn chỉ cười, không chấp, kéo lại góc chăn cho nàng, giọng trầm xuống: “A Nam, nàng lại muốn đi nữa sao? Không được đâu.”
Tư Nam thở dài: “Lộ Huấn, không thể chậm trễ thêm nữa. Chúng ta phải đi thôi.”
Từ Trần quận xuyên qua Duyện Châu, đến Duyện Châu còn phải tạm quá cảnh, mất thêm chút ít thời gian. Thời giờ của họ hiện nay quý hơn vàng, ai biết Tống Thanh Thư sẽ phát hiện ra khi nào.
Lộ Huấn vẫn cứng rắn, không muốn nàng liều mình lên đường trong tình trạng như vậy.
“A Nam, còn nhớ hồi nhỏ ta và nàng học thuộc lòng sách chứ? Khi mệt, chỉ có nàng nói phải ngủ no mới nhớ kỹ. Nàng luôn bảo làm ít mà được nhiều, nhưng bây giờ lại muốn làm nhiều được ít. Trước tiên phải dưỡng cho khỏe, rồi đi vẫn chưa muộn.”
Tư Nam bất lực, đành thỏa hiệp, đưa tay sờ trán mình: “Được rồi, vậy thì nghỉ thêm một đêm. Ngày mai xuất phát, không được kéo dài nữa.”
Chỉ cần chưa ra khỏi Đại Dung, lòng nàng vẫn không thể an tâm. Cảm giác như có một con rắn độc theo sát sau lưng khiến nàng thường xuyên mộng dữ.
Lần này, Tống Thanh Thư tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha mình.
Lộ Huấn nhẹ thở ra, gật đầu: “Được, mai chúng ta lại lên đường.”
Lúc này bên ngoài vang lên tiếng động, y vội đi ra, thấy bà lão bưng bát canh đến, liền đón lấy: “Cảm ơn bà bà.”
Bà lão cười xua tay: “Có gì đâu, nấu thêm bữa cơm thôi. Từ khi có các ngươi, bà ăn cũng ngon miệng hơn.”
Rồi bà lại thao thao kể chuyện hàng xóm, phía đông thím này, phía tây cữu gia nọ, Lộ Huấn chỉ mỉm cười lắng nghe, thỉnh thoảng phụ họa vài tiếng, khiến bà vui ra mặt.
Sáng sớm hôm sau, tuyết bay đầy trời, bông tuyết trong suốt xoay tròn, nhưng may là mặt đất chưa đóng dày, hai người chào từ biệt bà lão.
Bà cố níu lại: “Ai da, hôm nay mà lên đường thì điên rồi! Đường trơn, trời lạnh, lỡ lại đổ bệnh thì sao đây?”
Tư Nam chỉ nói trong nhà có người thân đang đợi, không dám nấn ná, đưa thêm ít tiền tạ ơn, còn tâm ý đã quyết rồi.
Đêm qua nàng ra được một thân mồ hôi, sáng nay thức dậy tinh thần đã khá hơn nhiều, ngoài cái đầu hơi choáng và chảy mũi thì cũng coi như ổn.
Hai người thu dọn sạch sẽ dấu vết, chuẩn bị lên đường.
Tư Nam cảm thấy chỉ cần đi được, dù chậm cũng hơn là đứng yên. Càng trì hoãn, nỗi sợ trong lòng càng lớn.
Lộ Huấn không để nàng cưỡi riêng một ngựa, bắt ngồi sau mình, rồi cởi áo khoác bọc nàng kín mít: “Nàng chưa khỏe hẳn, không được làm liều.”
Tư Nam nhìn sang con ngựa bên cạnh chất đầy nồi niêu xoong chảo, cười bất đắc dĩ: “Mang theo lắm thứ như vậy, ta còn chỗ đâu mà ngồi?”
Nhưng trong lòng lại thấy ấm áp. Nàng khẽ vòng tay ôm lấy eo y, tựa sát vào lưng, khẽ cười: “Giá, ngựa mau chạy nào!”
Lộ Huấn đúng là cẩn trọng, vừa đến giờ là dừng, tìm chỗ khuất gió, lấy từ trên ngựa xuống ít đồ.
“A Nam, ta tính rồi, bà lão nói phía trước có thôn dân, chỉ cần đến nơi ấy nghỉ qua đêm là được. Mau uống chút canh gà, người sẽ ấm hơn.”
Tư Nam tựa vào vai hắn, lại thấp giọng hỏi: “Đường ở Trần quận này có an toàn không?”
Trước kia đi Nguyệt Thị, nàng toàn theo quan đạo, sau này mới bắt đầu mở thương lộ, lúc đó nàng đã phải bỏ ra rất nhiều tâm sức, chẳng biết giờ còn đi được không.
Lộ Huấn cười: “Cũng nhờ phúc của nàng đó. Từ khi nàng mở thông đường, nhiều châu quận đã đi theo lộ tuyến đó. Đường này do mấy châu liên hợp mở, chỉ cần men theo là qua được Duyện Châu, an toàn hơn nhiều.”
Tư Nam bừng tỉnh đại ngộ, cuối cùng công sức trước kia của nàng cũng không uổng.
Người đi càng nhiều, quản lý càng khó nghiêm, tất sinh kẽ hở. Mà chỉ cần có kẽ hở, bạc sẽ mở được đường, giống như được bật đèn xanh, chỉ cần biết lợi dụng.
Nàng nhìn Lộ Huấn nhóm lửa, ánh lửa phản chiếu khuôn mặt kiên nghị của y. Qua một phen biến cố, y trưởng thành nhanh hơn nàng tưởng nhiều.
Bấy lâu nay, nàng vẫn giữ tư duy của người hiện đại mà sống; tuy đôi lúc vướng trở ngại, nhưng nhìn chung cũng thuận lợi… trừ người kia.
Trong lòng nàng dâng lên chút hối hận. Nếu năm đó một đao ấy thật sự đâm xuống… có lẽ bây giờ nàng đã được giải thoát rồi chăng?
Nhưng rất nhanh, Tư Nam lại tự thông suốt. Nàng không phải người của thời này, giết người, chuyện ấy nàng không làm nổi. Dù có làm được, cả đời cũng sẽ mang ác mộng, sống trong tội lỗi mà thôi.
Ở đời sau, những kẻ giết người, trừ hạng tàn độc, phần lớn sau khi bị bắt đều khóc lóc hối hận, chịu đày đọa bởi chính lương tâm mình. Huống chi là nàng, đến con gà còn chẳng dám cắt cổ, nói gì đến giết người?
Về chuyện báo thù, nàng cũng chỉ dừng ở ý nghĩ thoáng qua mà thôi. Thân phận và địa vị đôi bên cách biệt quá xa, cơ hội nhỏ nhoi đến đáng thương. Nếu có thể chạy, thì hãy chạy thật xa; nửa đời còn lại sống cho yên ổn mới là điều quan trọng nhất.
“A Nam, lại đây ăn canh.” Lộ Huấn cười tủm tỉm, bưng một bát canh tới, mặt mày hệt như nở hoa.
Tư Nam chớp mắt hoàn hồn. Nàng đã để cho những chuyện không liên quan chiếm quá nhiều tâm trí; đã đến lúc phải gạt bỏ nỗi buồn, quay về với chính mình.
“Được đấy, chàng cũng uống đi. Mấy ngày này, chàng gầy đi không ít.”
Lộ Huấn kiên nhẫn dặn nàng uống từng ngụm nhỏ. Thấy nàng mím môi húp canh, lúc ấy y mới tự rót cho mình một chén, chậm rãi nếm.
Thân thể rốt cuộc vẫn chưa khỏe hẳn, Tư Nam uống xong bát canh liền díp mắt, cơn buồn ngủ ập đến.
Lộ Huấn vội thu dọn, chất đồ lên ngựa, rồi nhẹ nhàng bế Tư Nam để nàng tựa trong lòng, dùng áo choàng quấn kín.
“Ngủ một giấc cho yên. Chúng ta sắp đến nơi, đừng lo.”
Hai người đi không nhanh cũng chẳng chậm; cứ thế suốt mười ngày bình an, cuối cùng cũng vào tới Duyện Châu.
Lúc vào thành, cả hai đều hồi hộp, may nhờ gió tuyết vần vũ, người qua kẻ lại khá nhiều; kiểm ta công văn lộ dẫn, ghi tên xong liền được thả cho đi.
Thân thể Tư Nam coi như đã khỏe hẳn, nàng sờ sờ má mình đã có thịt trở lại: “Chàng xem, ta mập ra rồi này.”
Lộ Huấn thở phào: “Mập một chút mới đẹp.”
Y kéo nàng đứng qua trái qua phải ngắm nghía, rồi mới gật đầu: “Được, có thể lên đường lần nữa.”
Hai người bàn nhau giục một hồi trống cho phấn chấn tinh thần, rời Duyện Châu để tiến vào Thổ Khâu quốc. Đây là con đường an toàn nhất thường được dùng để đi xuyên đến Nguyệt thị, những tiểu quốc quanh Đại Dung nương uy nước lớn nên phần nhiều đều an phận.
Lần này, Tư Nam hết sức cẩn trọng, lại thay đổi thân phận: không giả làm ẩn hộ nữa, chỉ làm người dân thường. Loại thân phận phổ biến này mới khó bị chú ý, hoạt động cũng linh hoạt hơn.
Đó là kết quả của một phen cân nhắc thấu đáo. Ở vùng biên viễn, thế gia đại tộc thường “một nhà độc tôn”, chính là cái gọi là thổ hoàng đế. Trời cao hoàng đế xa, miễn là không gây loạn, chịu nộp thuế dịch, triều đình liền mắt nhắm mắt mở. Ai đứng đầu, cũng không mấy quan thiết.
Duyện Châu do họ Mộc nắm giữ, danh xưng thứ sử, bao nhiêu lâu nay chưa hề lay chuyển, nói một là một. Dân Duyện Châu đều nghe lệnh Mộc phủ.
Đất này chẳng giàu, thổ nhưỡng lại cằn, chỉ nhờ gần biên cảnh, mấy năm nay có tuyến thương lộ qua lại nên đỡ tiêu điều. Nhưng thuế dịch thì nặng, vào Duyện Châu mỗi người phải nộp một lượng bạc.
Trước kia, mỗi lần đi ngang, Tư Nam đều ngoan ngoãn nộp. Một chuyến đi về lãi lớn, chút bạc vặt chẳng đáng kể. Được cái không bị thế gia đào đến tận xương là tốt, rốt cuộc thương nhân vốn vẫn là địa vị thấp.
Có người bất phục, nhưng đã bất phục cũng chỉ đành nuốt vào bụng. Triều đình còn chẳng quản bao nhiêu, thường dân thì phản kháng nổi gì.
Hiện giờ Ngọc Kinh đang thi hành tân chính, chẳng biết đến bao giờ mới lan tới đây. Đến lúc ấy, Duyện Châu tất nổi cơn phong vũ; con cháu Mộc phủ đầy rẫy, đất chiếm e đến nửa châu.
Tư Nam định theo lối thương lộ cũ. Con đường khi xưa nàng dốc sức mở, vốn chẳng dễ, nhưng hiện thời vẫn là lối nhanh nhất để vào Thổ quốc.
Với tính cẩn trọng, hai người vẫn dò la tình thế trước. Nghe nói không khác mấy so với trước kia, thế là tạm yên lòng.
Lộ Huấn cũng nhẹ nhõm: “Xem ra nơi này vẫn yên ổn. Có lẽ mệnh lệnh của hắn chưa truyền tới đây.”
Tư Nam lại hiểu ra một tầng khác, khẽ lắc đầu: “Chỉ sợ có truyền tới cũng chưa chắc đã làm. Không ngờ chúng ta lại nhờ được cái ‘lợi’ của bọn thổ hoàng đế.”
Thổ hoàng đế có chỗ tệ: không thích nghe lệnh. Ý chỉ từ Ngọc Kinh có khi một hai năm mới đến nơi. Dụng ý của Tống Thanh Thư, ở đây chưa chắc thi triển được. Vả lại hiện giờ hắn đi đầu cải cách, Mộc phủ sẽ ứng đối ra sao còn chưa biết, huống hồ với cái tính khí của Tống Thanh Thư…
Trong lòng Tư Nam âm thầm cầu khấn: mong Mộc gia cứng cỏi thêm đôi phần, chí ít chống đỡ đến khi nàng ra khỏi Duyện Châu.
…
Tuyết ở Duyện Châu không lớn, mấy ngày trời cứ âm u, lớp tuyết mỏng dần tan, đường xá lầy lội, so với ngày thường càng thêm lạnh.
Mấy hôm trước, thứ sử Duyện Châu vừa nhận một phong thư từ Kiềm Châu gửi tới, niêm sáp hồng đóng ấn, trông có vẻ trọng yếu.
“Đại nhân, Duyện Châu vốn tự trị một phương; thứ sử Lương Châu viết thư sang đây là ý gì?” Viên trường sử thấy sắc mặt chủ tử bất ổn, bèn dè dặt hỏi.
Mộc thứ sử đưa thư cho hắn ta xem, giọng nhạt: “Bổn quan nhớ tân nhiệm thứ sử Lương Châu vốn sắp hồi kinh. Không lạ, Đoan Vương vừa đi là vội vàng bấu víu; lại quên mất mấy trò diễn của thế gia từ xưa.”
Trong mắt bọn quý tộc Ngọc Kinh, Duyện Châu là đất man di; ai ngờ trong mắt hắn, chính bọn họ mới ngu xuẩn. Ở chốn này, sống khoái lạc hơn đám người kia nhiều, bởi vậy Mộc gia chẳng muốn di dời bao năm nay.
Trường sử xem thư xong, nhíu mày: “Đoan Vương nói tội phạm đã bị bắt ở Kiềm Châu? Hắn chẳng phải về Ngọc Kinh rồi ư? Lại mượn cớ này để thi hành tân chế? Dụng tâm đúng là cay độc; trách gì tôn tử Vương Tư Không ở Ngân Châu ngã nhanh như thế.”
Mộc thứ sử cười nhạt: “Chỉ một tên ăn chơi, ngươi thật nghĩ hắn làm nên trò trống? Hừ! Bảo ta đóng cổng thành, đi tìm hai bóng người hư vô. Cửa thành này muốn mở là mở, muốn đóng là đóng sao?”
Cổng thành Duyện Châu mà đóng một ngày, tổn thất biết bao nhiêu, khủng hoảng phát sinh còn phải tốn nhân lực vật lực trấn an. Trừ phi binh đao lâm đầu, thời bình ai rảnh đóng cổng chỉ vì hứng thú của một vị vương gia? Thật nực cười.
Trường sử vẫn băn khoăn: thời thế nay khác, chuẩn bị vẫn hơn.
“Đại nhân, chi bằng cũng bày ra chút dáng vẻ. Lỡ triều đình hỏi tội, ta có sách có chứng. Dẫu Đoan Vương lật trời, cũng khó vượt qua chúng ta.”
Mộc thứ sử hờ hững: “Vậy cho vài người thủ thành theo hình thức, đừng gây loạn là được.”
Việc cứ thế cho qua. Duyện Châu vẫn ngày như mọi ngày, ngoài một nhóm nhỏ biết đôi chút biến động bên ngoài, đa số dân chúng vẫn như ếch ngồi đáy giếng.
Cho đến hôm nay, Đoan Vương tới nơi, sự yên lặng bị xé rách, mặt hồ Duyện Châu gợn một vòng sóng.
Tống Thanh Thư thúc ngựa như bay tiến vào, râu ria xồm xoàm, mặt mày xanh xao, chỉ đôi mắt đào hoa vẫn lạnh lẽo băng nhọn, người phả ra sát khí, khiến ai nấy né tránh.
Vào thành còn chưa nghỉ chân, nghe đến vị trí của phủ thứ sử, hắn liền dẫn người phi thẳng đến, mặc kệ kẻ theo sau ngã ngựa té nhào.
Lúc ấy, Mộc thứ sử đang ngồi phủ đệ xem ca vũ, hai bên ôm hai mỹ nhân, mỹ nhân vừa cười vừa dâng rượu, gã vui đến nheo cả mắt.
Tống Thanh Thư ngồi trên lưng ngựa phóng như điên, roi quất để lại tàn ảnh. Gió lạnh xuyên xương cũng chẳng thổi tan được cơn giận trong lồng ngực.
Ở Lương Châu nhận tin, biết Đa Ni đã sang Kiềm Châu, hắn còn đang lưỡng lự nên chặn ở đâu để bắt nữ nhân kia.
Đúng lúc Định Xa cũng có tin truyền đến: việc kinh doanh của Lộ Huấn xuất phát từ Định Xa, nơi đó có nối một nhánh thương đạo thẳng sang Nguyệt Thị, qua mấy tiểu quốc. Dạo này người rời Định Xa rất đông, đặc biệt là tộc nhân của Tư gia.
Xem ra, bọn họ đã chuẩn bị từ lâu.
Tống Thanh Thư không hề chần chừ, lập tức chuẩn bị lên đường đến Kiềm Châu, trước tiên qua gặp thứ sử Lương Châu, mượn danh nghĩa Đoan Vương gửi đi một phong thư khẩn, yêu cầu thứ sử Duyện Châu lập tức tra xét nghiêm ngặt, hoặc đóng cửa thành, phòng tội phạm bỏ trốn.
Nhưng khi đến được Kiềm Châu, tốn không ít công sức mới tìm ra Đa Ni, lại nghe hắn ta nói Nặc Nặc đã rời Kiềm Châu từ sớm, đang trên đường đến Nguyệt Thị.
Nghe xong, sắc mặt Tống Thanh Thư lập tức dữ tợn. Hắn suýt nữa giết luôn Đa Ni vương tử, may nhờ Phúc Tử liều mạng ngăn lại mới tránh được họa.
Đa Ni vương tử đợi Tống Thanh Thư rời đi, mới thở phào, quay sang Đông Dung nói: “May mà tiểu thư nhà ngươi đi sớm, lần này ta thật sự vất vả lắm đó.”
Kiếm tiền… đúng là khó thật.
Đông Dung vẫn lo lắng nhìn theo bóng lưng Tống Thanh Thư: “Không biết tiểu thư giờ đã đến đâu rồi.”
Hẳn là đã ra khỏi biên giới rồi, nếu không người kia sao lại nổi giận đến thế? Chắc tiểu thư đã liệu trước, bảo Đa Ni ở lại, dặn nếu Đoan Vương đến thì cứ nói thẳng, đừng giấu.
Những ngày qua, Đa Ni vương tử cũng xem như chịu đủ khổ vì nàng ấy, giúp tiểu thư kéo dài không ít thời gian. Bảo sao Đoan Vương tức giận đến vậy, chỉ sợ trong lòng hắn thất vọng đã đến cực điểm.
Đông Dung rốt cuộc cảm thấy lần này quả là “món lời lớn”, đối với Đa Ni vương tử cũng nở được nụ cười cảm kích.
Tống Thanh Thư trong lòng hiểu rõ, Đa Ni vương tử đã bị Nặc Nặc lợi dụng rồi vứt bỏ. Nếu không, chỉ cần hắn dọa dẫm đôi câu, Đa Ni sao lại khai tuốt tuồn tuột hết cả ra như thế.
Phẫn hận, oán giận đan xen, hắn biết mình đến muộn, chỉ có thể như kẻ mất trí đuổi theo dấu chân nàng, càng đuổi càng không thấy, lại chỉ thấy chính mình vô dụng đến cực độ.
Tin tức từ Duyện Châu vẫn biệt tăm. Hắn đoán nơi đó quá hẻo lánh, tin đi mãi vẫn chưa đến.
Tống Thanh Thư trước giờ chưa từng quan tâm đến biên giới Đại Dung, chỉ một mình Ngọc Kinh đã đủ khiến hắn bận rộn. Nay mới gấp rút tra cứu, thông tin vẫn còn thiếu sót. May mà quanh hắn có nhiều người tài, mới biết Duyện Châu thứ sử không dễ đối phó; nghĩ đến thư báo đến nơi, e cũng khó mà được thực thi ngay.
Trong lòng hắn như bị ai bóp chặt, nghiến răng mà hận, lại chẳng làm gì được, phẫn nộ cùng bất lực cuộn lên, ngọn lửa trong lòng bốc cháy mà chẳng có chỗ trút.
Trong đầu hắn chợt hiện lên hình ảnh nữ nhân ấy, khuôn mặt tái nhợt, thân thể rơi xuống dòng sông lạnh giá. Hắn chỉ thấy đầu đau như muốn nứt, gào lên khàn cả giọng: “Con mẹ nó… thật là con mẹ nó… khốn kiếp!”
Không thể chịu nổi, hắn xoay người lên ngựa, giục roi phi như bay về phía Duyện Châu. Càng nghĩ, hận ý càng dâng trào.
Nguyệt Thị là con đường duy nhất để thoát khỏi Đại Dung, bây giờ vẫn còn thời gian. Hắn nhất định sẽ chặn nàng trước khi vượt biên.
Hắn phải tự tay bắt lấy nàng, lột da, rút gân, còn tên nam nhân kia… hắn sẽ biến hắn ta thành trống da người.
Khi Tống Thanh Thư tới phủ thứ sử Duyện Châu, trời đã chạng vạng. Hắn chẳng thèm trình thiệp, cứ thế xông thẳng vào.
“Ngươi là ai? Ai đó—” Bọn thủ vệ thấy người lạ xông vào, lập tức hô to: “Có thích khách! Mau tới người—”
Một nhát kiếm vung lên, đầu người rơi xuống đất. Cả đám lập tức sợ đến tê liệt.
“Đoan Vương tới đây ban chỉ, mau tránh đường!”, đám quan viên theo từ Lương Châu vội hét lên, rồi đưa ra lệnh bài khắc long văn rực sáng dưới đèn, chứng thật thân phận.
Phúc Tử cũng giơ lệnh bài bằng vàng ròng của Hoàng thượng: “Đoan Vương phụng mệnh đến đây ban sai. Tình thế đặc biệt, mong các vị thứ lỗi.”
Mọi người vội xuống ngựa, kiểm chứng xong lập tức có người chạy đi báo tin, người khác dẫn Tống Thanh Thư vào phủ.
Giờ hắn chẳng còn tâm trí nói nhiều. Duyện Châu quá rộng, chẳng biết nữ nhân kia đã đến đâu. Thời gian gấp gáp, mọi chuyện khác gác lại.
Nghe báo có Đoan Vương đích thân đến, Mộc thứ sử ban đầu còn ngờ vực, bán tín bán nghi đi ra nghênh đón.
Chỉ thấy một thân hình cao gầy, áo choàng đen, bên trong là cẩm y lam nhạt, bên hông đeo ngọc bội khẽ rung, gương mặt góc cạnh, đôi mắt đào hoa lạnh như sương, ngọc dung phong tư, thần thái uy nghi, bước vào trong luồng sáng mờ.
Mộc Phong thoáng sững người. Người này dung mạo quả thật giống tiên đế như đúc, chẳng lẽ thật là Đoan Vương? Bao năm rồi, Duyện Châu chưa từng có hoàng thân quốc thích đặt chân đến.
“Thần tham kiến Đoan Vương, không biết Vương gia giá lâm, thần thất trách.”
Tống Thanh Thư lúc này cố đè nén tâm trạng, miễn cưỡng giữ lễ: “Mộc đại nhân miễn lễ. Bổn vương chỉ vì truy tra trọng phạm triều đình, không mang ý khác, đại nhân không cần khẩn trương.”
Hắn biết mình không được chào đón, liền đi thẳng vào vấn đề, nói rõ mục đích.
Mộc Phong nghe xong mới thở nhẹ, cũng biết tân chế đang thi hành, nhưng chuyện này truyền xuống chậm chạp, chẳng biết đến được Duyện Châu là tháng nào năm nào, huống hồ trong đó lại lắm biến số.
“Vương gia, mấy hôm trước ta cũng đã nhận được thư. Chỉ là nay sắp cuối năm, cửa thành khó bế, nhưng thần đã phái người tra xét nghiêm ngặt, tuyệt đối không để phạm nhân thoát lưới.”
Tống Thanh Thư chẳng buồn nghe gã nói dông dài, trong lòng chỉ ghi nhớ cái tên Mộc Phong để ngày sau “báo đáp” cho kỹ.
“Đã vậy, bổn vương không làm chậm trễ. Bổn vương muốn xem danh sách người từ Ninh Châu vào Duyện Châu gần đây.”
Hắn lại nhấn mạnh: “Kẻ đó định trốn sang Nguyệt Thị. Mộc đại nhân cai quản nơi này nhiều năm, hẳn biết những lộ tuyến nào đi được. Xin hãy phong tỏa nghiêm ngặt, bố cáo tranh họa ngay. Ai nhìn thấy người ấy, chỉ cần bẩm báo, tất có trọng thưởng.”
Mộc Phong không thoái thác, lập tức dẫn người tới nha môn, triệu hết quản sự, sai nha phối hợp tra xét.
“Muốn sang Nguyệt Thị phải qua vài tiểu quốc, đường nhiều vô kể, lại có thương lộ mở thông, e nhân thủ không đủ.” Mộc Phong vân vê chòm râu, cười: “Nhưng Vương gia cứ yên tâm, thần tuyệt không phụ ủy thác.”
Tống Thanh Thư nghe ông ta nói nửa thật nửa giả, chỉ lạnh giọng: “Đại nhân, tội phạm lần này không thể khinh thường. Hãy nhớ phái đủ người. Nếu để mất, tổn thất quá lớn, bổn vương không thể giơ cao đánh khẽ được đâu.”
Mộc Phong nhìn hắn rời đi, sắc mặt liền lạnh hẳn, nhếch môi khinh bỉ: “Ranh con.”
Trường sử bên cạnh lại thấp thỏm: “Đoan Vương đích thân đến, e rằng tội phạm này không tầm thường. Đại nhân, chi bằng tăng thêm người trấn giữ?”
Mộc Phong phất tay: “Tùy hắn. Cứ làm cho có lệ là được.”
Lúc ấy, Tư Nam cùng Lộ Huấn đang lên đường, sắp đến ranh giới Thổ quốc và Duyện Châu, chỉ cần qua đó là ra khỏi Đại Dung.
Trời đã tối, hai người định tìm chỗ nghỉ, nhưng Duyện Châu quản lý cực nghiêm, đất rộng, thôn nhỏ rải rác, thương đội lại nhiều, quán trọ thì hết phòng.
Đêm nay, hai người lại bị kẹt ở đây, đang định quay lại đi tiếp thì tuyết gió càng dữ, giữa đồng hoang thật chẳng dễ chịu.
Vừa xoay người chuẩn bị lên ngựa, chợt có tiếng gọi:
“Phải Tư tiểu thư đó không?”
Một công tử trẻ tuổi chạy đến, nhìn kỹ hai người, hạ giọng nói: “Tưởng nhìn lầm, hóa ra là Lộ huynh. Giả dạng khéo lắm. Bao năm rồi không gặp.”
Lộ Huấn thoáng khựng, rồi bật cười: “Sầm Vũ?”
Tư Nam cũng nhận ra, chẳng phải là Sầm công tử ở Định Xa, người từng chắn giúp nàng quả trứng gà sao?
“Sầm công tử, sao ngươi lại ở đây?”
Sầm Vũ rõ ràng biết chuyện gì đó, liền kéo hai người xuống ngựa, hạ giọng nói nhanh: “Hai người… có phải đang trốn Đoan Vương không? Nơi này không thể đi nữa, hắn vừa đến Duyện Châu rồi!”