Khi nghe người khác nhắc đến cái tên ấy, toàn thân Tư Nam lập tức nổi da gà. Nàng đảo mắt nhìn khắp xung quanh, không dám dừng lại một chỗ quá lâu, sợ rằng người kia sẽ đột nhiên xuất hiện. Trong ánh mắt nàng, nỗi sợ hãi như tràn ngập.
Lộ Huấn nhìn dáng vẻ ấy liền hiểu ngay, vội xuống ngựa, dang tay mỉm cười: “Xuống đi, A Nam.”
Sầm Vũ thấy hai người thân mật như vậy, trong mắt hiện lên chút cô đơn, song vẫn nở nụ cười, khẽ mời họ vào, lại cố tình tránh xa ánh mắt người ngoài.
“Nơi này là chỗ ta tạm nghỉ. Nếu hai vị không chê, cùng ta trú lại một đêm đi.”
Tư Nam mỉm cười cảm tạ: “Sầm công tử, chẳng phải ngươi ở Định Xa vẫn ổn sao? Sao lại đến Duyện Châu vậy?”
Nàng nhìn kỹ mới phát hiện, hắnngười này gầy đi rất nhiều. Khi xưa, hắn ta còn tròn trịa, khuôn mặt trắng trẻo; nay gầy sạm đi, làn da rám nắng, ánh mắt lại thêm chút mỏi mệt.
“Sầm công tử, năm đó ta thật lòng mang ơn ngươi.”
Khi Tư gia lụi bại, ngoài Lộ gia ra, chỉ có Sầm Vũ dám ra mặt giúp nàng.
“Chuyện nhỏ thôi, giúp cũng chẳng được bao nhiêu.” Đối phương cười khẽ, nhưng nụ cười có phần gượng gạo.
“Từ đó, trong nhà vẫn không khá lên nổi. Phụ thân không biết vì sao bị giáng chức, chẳng bao lâu mẫu thân lại qu·a đ·ời. Sau phụ thân cưới kế thất, sinh thêm đệ đệ. Lại thêm bây giờ triều đình thi hành tân chế, trong nhà càng khó sống. Ta học hành chẳng ra gì, nên chuyển sang làm ăn buôn bán…”
Chỉ mấy câu đơn giản, Tư Nam liền hiểu ngay nguyên nhân. Có lẽ chính vì người này từng giúp nàng, nên Tống Thanh Thư giận cá chém thớt, khiến Sầm gia liên lụy. Dù không đến mức quá nặng, thì cũng tuyệt khó tránh khỏi liên quan.
Nàng không kìm được áy náy, giọng dịu đi hẳn: “Giờ việc kinh doanh của ngươi còn tốt chứ? Ngươi đang làm việc gì vậy?”
Sầm Vũ gãi đầu, cười ngượng: “Cũng tạm, đủ nuôi cả nhà, sống qua ngày thôi.”
Hắn ta như không muốn nói nhiều, còn nàng định hỏi thêm thì Lộ Huấn khẽ siết tay nàng, ra hiệu đừng gặn hỏi nữa. Tư Nam đành im lặng, theo Sầm Vũ cùng đi vào.
Sầm Vũ thẳng thắn nói: “Ta mới đến Duyện Châu đã chạm mặt Đoan Vương. Vì có liên quan đến Tư cô nương, ta nghe được ít nhiều, nên để tâm hơn. Không ngờ lại gặp các ngươi ở đây, coi như ông trời cho ta cơ hội báo tin, tránh các ngươi gặp tai họa.”
Lộ Huấn chắp tay cảm tạ: “Đa tạ tin tức của ngươi. Bằng không, e chúng ta khó mà toàn mạng.”
Sầm Vũ cười xua tay: “Chỉ là trùng hợp thôi, các ngươi bình an là tốt rồi.”
Tư Nam thì im lặng. Không ngờ Tống Thanh Thư đã đến tận Duyện Châu, tiếp theo, họ còn có thể đi đâu?
Đội người của Sầm Vũ không nhiều, đều ở riêng từng gian trọ nhỏ. Hai người cảm ơn rồi vào phòng.
Lộ Huấn dịu giọng: “Đừng sợ, hắn mới tới đây thôi. Duyện Châu không phải Ngọc Kinh, hắn chưa chắc đã dễ hành sự.”
Tư Nam uể oải: “Ta biết… chỉ là tức giận. Nếu ta không đổ bệnh, giờ này hẳn đã ra khỏi Đại Dung rồi.”
Lộ Huấn vỗ vai nàng: “Đêm nay nghỉ cho tốt. Ngày mai chúng ta đi tiếp. Cùng lắm đổi thêm vài lộ, chắc chắn sẽ tránh được.”
Tư Nam im rất lâu, bỗng nghiến răng nói: “Không! Vì sao chúng ta phải trốn? Cứ đi Nguyệt Thị, xem hắn có dám đuổi tới không!”
Đó chỉ là lời tức giận, nhưng nàng nói ra vẫn khiến không khí đặc quánh lại.
Thực ra đến Duyện Châu, muốn đi đâu cũng chỉ có con đường qua Thổ Khâu quốc mà thôi, đó là tuyến bắt buộc nếu muốn sang Nguyệt Thị.
Lộ Huấn khẽ ôm lấy nàng, dịu giọng: “Đừng quá lo, Duyện Châu không như Ngọc Kinh, hắn chưa chắc đã có thể một tay che trời.”
Tư Nam lại thở dài: “Lộ Huấn… có phải vì ta mà Sầm gia mới ra nông nỗi này không?”
Rõ ràng trước kia họ là gia đình quan ngũ phẩm, không đến mức sa sút. Nếu không gặp nàng… có lẽ không đến nông nỗi này.
Lộ Huấn lắc đầu: “Ta cũng không rõ. Từ khi gặp nàng ở Tịnh Châu, ta liền trở về Định Xa. Còn với Sầm Vũ, vốn chỉ quen biết sơ sơ, không theo dõi nhiều.”
Tư Nam thấy mình như một tai họa, ai dính đến nàng cũng chẳng bình yên. Mà tất cả, đều bắt nguồn từ Tống Thanh Thư.
Khuôn mặt nàng phủ đầy mệt mỏi và âu lo: “Lộ Huấn, chàng cũng là vì ta…”
Chưa kịp nói hết, môi đã bị y bịt lại.
“A Nam, đừng tự trách. Chúng ta còn đường dài phía trước. Nàng chẳng từng nói sao, mọi khổ nạn đều là khảo nghiệm của cuộc sống, vượt qua được là tốt rồi.”
Tư Nam cố gắng cười, nhưng nụ cười rất gượng gạo. Nàng biết lòng mình đã mỏi mệt. Giờ đây, không phải nàng vượt qua cuộc đời, mà là cuộc đời đang đè nàng xuống, cọ xát đến trầy trụa.
“Đi thôi, đêm nay dù có ở lại, ta cũng chẳng ngủ được.”
Thấy nàng nôn nóng, Lộ Huấn chỉ biết khẽ thở dài, gật đầu: “Được, chúng ta đi ngay.”
Vừa ra khỏi cửa, lại chạm mặt Sầm Vũ quay về. Hắn ta nhìn ra ý họ liền nói: “Giờ chưa rõ tình hình, các ngươi lên đường lúc này quá nguy hiểm.”
Tư Nam đã không thể chờ thêm, lòng nàng rối như tơ vò.
“Cảm ơn ngươi, nhưng chúng ta không thể nấn ná. Mong ngươi xem như chưa từng gặp qua chúng ta.”
Sầm Vũ trầm ngâm, rồi nói nhỏ: “Giờ Đoan Vương nhất định đã phong tỏa các ngả đường. Các ngươi đi lúc này chẳng khác nào tìm ch·ết.”
Hai người nhìn nhau, rồi do dự nói: “Chúng ta biết vài đường nhỏ có thể ra ngoài.”
Nàng tin Sầm Vũ vẫn đáng tin, nhìn hắn ta dù bị ép đến thế vẫn giữ được thiện tâm, nàng biết, người này sẽ không hại mình.
Duyện Châu có tường thành vây quanh, nhưng đứt quãng từng đoạn. Nhiều nơi chỉ cho người canh giữ, lâu ngày thiếu tu sửa, dần bị bỏ quên. Trong thời bình, những kẻ muốn ra ngoài vẫn tìm được khe hở.
Cũng chính từ đó mà sinh ra nghề “độ hồng trần”, tức vượt trộm biên giới, trốn quan dịch. Ban đầu do thương nhân lén buôn hàng để tránh thuế, lâu dần thành nghề hẳn hoi.
Tư Nam cười khổ: “Ta từng nghĩ cả đời chẳng cần ‘độ hồng trần’. Ai ngờ cuối cùng, không chỉ tự mình độ, mà còn kéo cả người khác vào.”
Sầm Vũ thở dài: “Ta tưởng các ngươi định đột phá cửa thành, may là không. Mấy lối ngầm ta từng đi qua, giờ chẳng biết còn an toàn không.”
Giọng hắn ta thản nhiên, nhưng nghe ra đầy gian truân, nghề ‘độ hồng trần’ vốn cực hiểm, chỉ một sai lầm là mất mạng.
Lộ Huấn gật đầu: “Dù sao cũng phải thử một lần.”
Sầm Vũ nhìn Tư Nam, ánh mắt lộ vẻ xót xa.
Hắn ta từng thích nàng, điều đó hắn ta chưa từng quên. Trước kia nghe người ta nói về nàng, hoặc trêu ghẹo, hắn ta chỉ cười, nhưng lòng vẫn thấy khó chịu. Giờ nhìn lại, đôi mắt đen trong trẻo ấy vẫn như xưa, không bị khổ nhục bào mòn, khiến hắn ta càng thấu hiểu: có lẽ chính vì nàng, hắn ta mới chịu học cách sống, học cách gánh vác.
“Các ngươi đừng vội. Giờ chưa biết bọn thủ lĩnh có chịu nhận đơn không. Hay để ta đi dò trước, xem có ai chịu dẫn đường, rồi sẽ quay lại báo.”
Tư Nam lắc đầu kiên quyết: “Không được, làm thế sẽ liên lụy ngươi.”
Một lần vướng vào đã đủ, không thể thêm nữa.
Lộ Huấn cũng quả quyết: “Ngươi giúp thông tri tin tức đã là ơn lớn, không thể kéo ngươi vào thêm nữa. Sau này có dịp, chúng ta sẽ gặp lại.”
Tư Nam gật đầu, gượng cười: “Tạm biệt nhé, Sầm công tử. Chúng ta sẽ còn gặp lại.”
Thấy họ đã quyết ý, Sầm Vũ chỉ đành nói tên người quen và địa chỉ: “Người này tốt lắm. Năm đầu ta đi, nếu không nhờ hắn ta, e đã bỏ mạng.”
Hai người vội cảm tạ, rồi quay đi, tránh để đối phương bị liên lụy.
Điều quan trọng nhất bây giờ là nhân lúc tin tức chưa kịp truyền khai, chọn đúng lúc thời cơ tẩu thoát, biết đâu sẽ thành công; điều binh khiển tướng vốn không phải chuyện một sớm một chiều.
Người thủ lĩnh trong nghề “độ” thực chất là kẻ dẫn đường. Bọn họ đại khái bên kia còn có tay trong, nên có thể thuận lợi dẫn người mang vật ra ngoài.
Trước kia, Tư Nam cũng từng dùng con đường này một lần, tuy nguy hiểm nhưng hiệu quả, tiết kiệm không ít bạc. Dù thế, mỗi chuyến đều là đánh cược sinh mạng.
Trời đêm đen kịt, gió bắc gào thét.
Cành khô, lá úa rải đầy sườn đồi; may thay tuyết đã tan, đường dễ đi hơn.
Người lãnh sự đêm nay tên là Gấu Mù, một kẻ quen mặt trong giới độ hồng trần. Hắn ta vừa tiễn một thương đoàn yên ổn ra khỏi Duyện Châu, còn đang tính toán số bạc thưởng.
Nghĩ đến người thê tử đang bệnh nặng nằm trên giường, lại còn nhớ đến đứa con trai vẫn chưa cưới vợ, gương mặt gầy gò của hắn ta thoáng hiện vẻ bất lực. Gấu Mù thở dài một tiếng, rốt cuộc vẫn nhấc chân đi.
Ngày hôm qua hắn ta vừa tiễn một đoàn thương buôn, dọc đường yên ổn, còn được thưởng thêm ít bạc.
Khoản tiền ấy không cần nộp lại, là phần thuộc về chính hắn, cũng coi như một niềm vui ngoài ý muốn vậy.
Đang định về nhà thì chợt thấy ngoài hàng rào tre có hai bóng người, một cao một thấp, đứng lặng dưới ánh trăng lạnh.
“Các ngươi là ai?” Gấu Mù cảnh giác hỏi.
Người cao hơn bước tới, giọng trong mà khàn khàn: “Chúng ta muốn ra hồng trần, quần áo nhẹ. Ba trăm lượng. Đi ngay đêm nay.”
Gấu mù khẽ giật mình, tim đập dồn dập. Xưa nay hiếm có ai chủ động đưa ra mức giá cho người lĩnh sự. Thủ lĩnh các nhóm tiếp đơn thường phải ngồi lại thương nghị, chỉ e chia bạc không đều, bởi mỗi chuyến hàng nhân số khác nhau, hàng hóa cũng khác, nên phần chia luôn không giống nhau.
Nghe người kia vừa mở miệng, hắn ta liền hiểu ngay, đây hẳn là người từng qua “hồng trần”.
Chỉ khách nhân mới tự xưng là “ra hồng trần”, còn bọn họ, người trong nghề, thì gọi là “độ hồng trần”.
Kẻ “ra hồng trần” nếu quần áo nhẹ tênh, không mang theo hàng hóa, tức là chỉ đưa người.
Ba trăm lượng... là số bạc rất lớn, huống hồ lần này chỉ có hai người.
Hắn ta ngẩng mắt nhìn qua, thấy đôi nam nữ kia dung mạo bình thường, không có gì đặc biệt.
“Ba trăm lượng?” Hắn ta liếc nhìn, thấy hai người dung mạo bình thường, không có hàng hóa mang theo. “Các ngươi… có định quay lại không?”
Câu ấy nghĩa là: đi một chuyến có về không?
Nếu không quay lại, thì an toàn; chứ nếu bị bắt, sẽ kéo cả đường dây vào họa.
Nam tử đáp gọn: “Không quay lại. Ngươi yên tâm.”
Gấu Mù nghe thế, tuy biết loại khách này rủi ro cao, nhưng đang trong thời điểm kẹt tiền, mà hai người lại trông hiền lành, bèn cắn răng: “Ba trăm lượng hơi thấp. Hai hôm nữa chắc chắn có tuyết lớn, đi chuyến này e khó khăn nhiều. Ta phải bỏ mấy mối khác, tính ra không có lời đâu.”
Người còn lại nhỏ con hơn một chút, toàn thân quấn kín, đầu quàng khăn, giọng mỏng nhẹ, như xuyên qua một tấm cửa gỗ vọng ra, nghe qua liền biết là một cô nương.
“Chúng ta chỉ có thể thêm một trăm lượng nữa thôi. Quần áo nhẹ, không cần ngươi đưa tận nơi, chỉ cần đến biên giới Thổ Khâu là được.”
Gấu Mù nghe vậy, nhíu mày do dự một chốc, rồi gật đầu: “Thêm một trăm lượng nữa thì lập tức lên đường.”
Thật ra, chỉ cần vượt ra khỏi Đại Dung là đã có lời lớn. Những thương đội khác còn hận không thể thuê hắn ta đưa tận sang phía tây.
Hai người đồng thanh: “Thành giao.”
Gấu Mù khẽ thở ra. Năm trăm lượng, số bạc này đủ cho cả nhà hắn sống thong dong trong một, hai năm, lại lo xong chuyện cưới vợ cho con trai mà còn dư dả.
“Được, ta vào nhà uống chén nước rồi chuẩn bị. Hai vị cùng vào đi, ta sắp xếp chút, chờ một lát liền xuất phát.” Hắn ta mở cổng tre, dẫn hai người bước vào.
Ngoài kia, màn đêm dày đặc, trời phía đông đã bắt đầu phiếm sáng, bình minh sắp đến.
________
Phúc Tử bưng hộp đồ ăn vào phòng, khẽ nói: “Vương gia, người nên nghỉ một chút, thức như vậy e rằng không chịu nổi.”
Tống Thanh Thư buông quyển sổ trong tay, đầu óc nặng trĩu, đành tạm dừng rồi đi ra ngoài.
Phủ nha Duyện Châu quả là kỳ quái, tường bao quanh chẳng liền mạch, chỗ nào cũng hở gió, chỉ đặt vài người canh gác.
Hắn không nghỉ ngơi, thuộc hạ tự nhiên cũng chẳng ai dám nghỉ. Thấy ánh mắt Vương gia lướt qua tường thành, có kẻ cười nói: “Duyện Châu thứ sử ở đây mấy đời rồi, chắc cũng đã quen như vậy. Thành quách thấp, tường vây không cao, xem ra Mộc đại nhân trị chỗ này cũng không tệ.”
Các thế gia quý tộc ở trung ương đều dựng tường cao, nhà rộng, kín kín như bưng. Chỉ có Duyện Châu là khác biệt.
“Không tồi. Nghe nói ngay cả tường thành Duyện Châu cũng thấp, gió lùa tứ phía, cũng may Đại Dung còn rất mạnh…”
Tống Thanh Thư nghe xong, đột nhiên quay phắt đầu lại: “Tường thành cũng như vậy? Nếu có người trốn đi thì sao?”
Người kia cười nhạt: “Đại Dung thịnh trị, ai lại muốn trốn đi? Huống chi nay thương lộ thông suốt, cần gì phải liều mạng chạy?”
Sắc mặt Tống Thanh Thư biến đổi không ngừng.
Không, nhất định sẽ có người muốn trốn.
“Phúc Tử,” hắn lạnh giọng hỏi, “các ngả thông lộ đều phong kín chưa? Có chỗ nào sơ hở không?”
Phúc Tử lập tức đáp: “Đều đã lấp, phàm ai đi qua đều phải lau mặt kiểm chứng thân phận.”
Tống Thanh Thư vẫn không yên tâm. Trời sắp sáng, hắn liền bước vào nha môn.
Quả nhiên, vừa hỏi, bọn quan lại Duyện Châu đã ấp úng, lén nhìn nhau.
“‘Độ hồng trần’ sao?”
Nghe họ giải thích nguồn gốc và cách hoạt động, Tống Thanh Thư chỉ cảm thấy vừa phẫn nộ lại vừa bất lực. Trước kia hắn cũng hay tìm lỗ hổng để tích lợi giải vây cho bản thân, nay ở nơi biên cương này, tình trạng này càng thêm hung hăng ngang ngược.
Trước mắt, việc cấp bách là phong kín toàn bộ các lối có thể vượt trộm. Hắn đã tính kỹ: nữ nhân ấy chắc chắn chưa rời Đại Dung, chỉ là đáng giận ở chỗ, nàng lại thay đổi thân phận!
“Lập tức — mang bổn vương đi kiểm tra.”
Rồi hắn quay sang Phúc Tử: “Ngươi truyền lệnh xuống. Mỗi con con lộ chưa được lấp kín, phải điều tra đến cùng!”
Có thân phận hoàng tộc trong tay, lại thêm lệnh bài vàng, mọi việc tiến hành cực nhanh.
Tống Thanh Thư tự mình dẫn người đuổi theo. Trong lòng hắn có linh cảm: nàng nhất định chọn đường ‘độ hồng trần’. Nếu thật sự ra ngoài biên giới, e rằng lần này khó mà đuổi kịp.
Nàng mơ tưởng trốn được khỏi tay ta…
Bàn tay hắn siết chặt dây cương đến trắng bệch.
Trời đã sáng. Phía đông, mặt trời bị mây dày che phủ, chỉ còn một vệt sáng mờ lấp lánh, như bị giam trong chiếc lồng trong suốt.
Tư Nam siết lại khăn quàng, che kín đầu khỏi gió thổi, ngẩng nhìn rừng sâu núi thẳm mà khẽ thở dài.
Gấu Mù liếc nàng một cái, khàn giọng nói: “Muốn sống thì phải ngoan ngoãn. Đường này tuy khó đi, nhưng chỉ cần thoát ra được, các ngươi sẽ sống.”
Tư Nam th* d*c, hơi nóng phả vào khăn rồi nhanh chóng nguội lạnh.
“Ta từng đi con đường này rồi, khi đó không đến mức khó thế này đâu.”
Lần trước, con đường ấy chỉ như đi leo núi, có thể cưỡi lừa, gặp dân làng cũng chẳng ai lạ lẫm, như chuyện thường ngày.
Gấu Mù bật cười khúc khích, môi nứt toác để lộ hàm răng vàng khè, mũi ửng đỏ khiến hắn ta trông dữ tợn vô cùng.
“Con đường kia mà ngươi dám đi, ta cũng chẳng dám dẫn. Người ‘quần áo nhẹ’, lại không quay về, chưa từng có ai dám chọn lối đó cả. Vạn nhất có chuyện thì sao?”
Lộ Huấn nhìn Tư Nam, khẽ siết tay nàng, rồi kéo nàng đi tiếp.
Đường núi heo hút, chẳng nhìn ra đâu là lối. Chỉ thỉnh thoảng thấy vài vệt dấu mờ cũ trên đất. Họ vừa đi vừa phải né cành cây, lơ đễnh một chút là sa chân xuống hố.
Gấu Mù cũng muốn sớm tiễn khách đi cho xong, loại người này phiền phức, ít đụng chạm thì hơn. Nếu không vì túng tiền, hắn ta đã chẳng nhận chuyến này.
Hắn ta cất giọng khàn khàn như để khích lệ: “Đường này vốn ít người đi. Ngày xưa loạn lạc mới có, giờ thiên hạ thái bình nên ít hẳn. Ta mấy năm nay cũng chỉ dẫn được vài chuyến.”
Tư Nam kinh ngạc: “Vậy ngươi từng đưa được bao nhiêu người đi?”
Gấu Mù nhếch miệng cười: “Đếm không xuể. Nhiều người lắm, có cả khách quen cũ.”
Lộ Huấn lần đầu đi, tò mò hỏi: “Các ngươi làm thế này, Mộc phủ không tra ra sao? Mỗi năm chẳng phải mất bao nhiêu tiền thuế?”
Gấu Mù chỉ cười mà không đáp, giọng nửa như đùa nửa thật: “Chuyện đó… không tiện nói bừa.”
Tư Nam vừa thở hổn hển vừa thấp giọng: “Chỉ sợ… đây vốn là việc Mộc phủ ngầm dung túng.”
Gấu Mù ngoảnh đầu lại, giơ ngón cái lên tán thưởng.
Tư Nam thở hổn hển, được Lộ Huấn khó nhọc kéo lên một gò đất nhỏ, liền nói tiếp: “Ngươi thử nghĩ xem, trước đây chúng ta đi đều là chính đạo, nộp thuế khóa có phải rất nhiều không? Ắt hẳn có người nộp không nổi, hoặc vốn không muốn nộp. Những kẻ ấy cũng phải kiếm tiền chứ, nhưng không thể kiếm quá nhiều, cũng không thể kiếm quá dễ, bằng không một khi dân chúng nổi loạn thì thành đại loạn.”
Nàng th* d*c, trước mắt một màn sương trắng lượn lờ, xoa eo, phất tay gọi Gấu Mù: “Khát quá, mau cho ta nước.”
Gấu Mù vốn ôm hết nước uống với lương khô trên lưng để tiện chăm sóc hai người, nghe vậy vội đưa túi nước sang.
Tư Nam uống nước, cổ họng rốt cuộc dễ chịu, lại tiếp tục lên đường.
“Tuy Mộc phủ có thu bớt đi một ít tiền, nhưng ít ra địa phương được yên ổn. Hơn nữa tích tục lâu dần, nói không chừng sau này sẽ chẳng còn cần phải bòn rút từ khoản này nữa. Dẫu sao đường này khó đi, Mộc phủ vẫn kiếm không ít, mọi người đều còn đường sống, cùng nhau vui vẻ.”
Như sực nhớ ra điều gì, nàng nói tiếp: “Hơn nữa, ta trước nay chưa nghe ‘độ hồng trần’ xảy ra chuyện xấu. Phàm là loại tổ chức thần bí, ít nhiều cũng có vụ đột nhập cướp bóc, hay ngầm chiếm của riêng. Riêng ‘độ hồng trần’ lại không, ai nấy đến rồi đi, danh tiếng lan xa.”
Yên ổn biết bao năm không hề sinh sự, bảo không có người cầm quyền chống lưng và quản đốc, quỷ mới tin.
Cho nên hai người mới liều trả tiền tươi để mời người dẫn đường, rốt cuộc tiêu tiền không đáng sợ, đáng sợ là chẳng có chỗ mà tiêu. Hai người cũng bất chấp đến đây tiết lộ tin tức, may mà vận khí khá, người này một lời liền đáp ứng.
Trong lòng Tư Nam âm thầm cảm thán: haizz, tất cả đều là trí khôn lăn lộn từ cuộc sống mà ra, lại còn hữu dụng vô cùng.
Gấu Mù đi trước nghe vậy bèn cười, rồi ngoảnh lại đưa tay kéo Tư Nam một cái.
Tư Nam được hai người kéo dìu, lập tức thấy khoan khoái hơn nhiều, chỉ cảm giác thân thể nhẹ như yến, đôi chân như buộc đá cũng bỗng nhẹ bỗng: “Đại ca, ngươi kéo ta sớm chút thì tốt.”
Nàng bấy lâu không rèn luyện, đến chạy bộ cũng hiếm khi, thân thể đã rỉ sét, mong sau này rảnh rỗi còn có thể vớt vát lại.
Gấu Mù híp đôi mắt sưng mọng, cười nói: “Ngươi nha đầu này cũng thú vị đấy. Ban đầu ta còn tưởng ngươi là hạng kia kia, nên chẳng dám nói càn. Loại nữ nhân lưỡi dài thường hay gây chuyện.”
Tư Nam lại hiếu kỳ: “Ngươi tưởng ta là hạng nào?”
Gấu Mù cũng không khách khí: “Mấy cô thông phòng, di nương trong hậu trạch tranh sủng, người nào người nấy đều như thế.”
“Thành kiến, đó là thành kiến.” Tư Nam vừa th* d*c vừa phản bác, đôi mắt như bị sương khói vùi lấp, “Nam nhân chẳng phải cũng vậy sao? Chốn nhiều nam nhân, lưỡi càng dài, lời nói cũng chẳng ra gì.”
Gấu Mù như chợt nhớ ra điều gì, gật gù: “Ngươi nói cũng đúng, có kẻ nam tử còn chẳng bằng đàn bà.” Hắn ta từng thấy nhiều hạng người, quả đúng như vậy.
Chẳng bao lâu, quả nhiên tuyết đổ. Bông tuyết trong rừng thưa thớt rơi xuống, trắng mịn như lông chim.
Gấu Mù rốt cuộc nhượng bộ: “Nghỉ một chốc đi. Đi bộ cả đêm cũng mệt rồi. Ăn chút gì rồi lát nữa đi tiếp.”
Tư Nam nghe thế liền tê dại toàn thân, ngã phịch xuống một tảng đá xanh, mặc kệ cành khô lá rụng với hơi ẩm trên đó.
Lộ Huấn vội ngồi cạnh, bóp tay bóp chân cho nàng, miệng không ngừng dịu giọng dỗ dành.
Đợi khởi hành lần nữa, tuyết đã dày hạt, bất quá đường ngược lại dễ đi hơn một chút, là lối men theo lòng núi, không quá nhiều gập ghềnh khúc khuỷu.
Gấu Mù gánh phần lớn đồ đạc: nước, lương khô, tay nải đều ở trên lưng hắn ta. Số bạc này không nhỏ, hắn ta tự nhiên phải làm cho tròn trách nhiệm.
Tư Nam thở hồng hộc, thực sự đi không nổi. Đi trong tuyết quá đỗi vất vả, huống hồ lại ở trong rừng núi sâu, cây cối thân to hơn người, dưới chân lún một cái là bùn sình phọt nước.
“Đại ca, còn phải đi bao lâu nữa?”
Gấu Mù lắc đầu: “Với cái tốc độ này của ngươi, tối nay đi hết chặng này xong, còn phải thêm một ngày một đêm nữa, thì cũng gần đủ.”
Hắn ta chỉ về dãy núi cao phía tây: “Thấy không, vượt qua ngọn núi đó là xem như ra khỏi Đại Dung.”
Tư Nam nhìn theo tay đối phương, núi cao đường xa, chỉ thấy chân mềm nhũn, gian nan khôn xiết.
Lộ Huấn cũng đuối sức, th* d*c khiến bước chân chậm hẳn. Y nhìn bóng lưng Gấu Mù, ghé tai nói khẽ với Tư Nam mấy câu.
Một lúc lâu sau, Tư Nam mới cất tiếng: “Đại ca, đợi chạng vạng thì ngươi quay đầu về đi. Đa tạ ngươi chỉ đường.”
Gấu Mù chau mày quay lại: “Giữa đường xé lẻ không phải chuyện hay, hai vị chớ xúc động.”
Lộ Huấn lia lịa xua tay: “Không phải, không phải. Đại ca, chúng ta đi cùng nhau dọc đường, coi như đã quen biết. Nói thật với ngươi, chúng ta là đang chạy nạn sang Thổ Khâu, không muốn liên lụy ngươi. Đại ca đừng hiểu lầm.”
Gấu Mù thở phào, nhe cả hàm răng vàng: “Thế còn tiền?”
Tư Nam xua tay: “Đại ca cứ cầm trọn, không thiếu ngươi một đồng. Thật lòng cảm ơn ngươi đã chăm nom dọc đường. Chúng ta không muốn gây phiền phức cho ngươi nữa.”
Gấu Mù lại thở dài, giọng bất đắc dĩ: “Nếu không phải thấy các ngươi thành thật, đầu óc sáng suốt, nha đầu này cũng không làm mình làm mẩy, ta đã quay lưng đi ngay rồi.”
Hắn ta chỉ về phía ngọn núi kia: “Con đường đó không dễ như các ngươi tưởng. Muốn sống, chỉ trông vào mấy bước đường này mà thoát thân, sao có thể dễ dàng vậy.”
Lộ Huấn và Tư Nam nhìn nhau.
Gấu Mù nhíu chặt hàng mày rậm, trầm giọng: “Thế này đi. Ta đưa các ngươi đến chân núi bên đó, chừng giữa trưa ngày mai. Rồi ta theo một nhánh đường khác quay về. Cũng coi như trọn cái duyên giữa chúng ta.”
Tư Nam mỉm cười theo, kỳ thực nàng không muốn như vậy, dù sao cũng đã thanh toán tiền rồi. Nhưng Lộ Huấn sợ liên lụy người khác, thậm chí cả nhà người ta, nói chung không ổn. Không ngờ người thật thà rốt cuộc cũng có chỗ tốt.
Nàng gối lên tấm lưng rộng của Gấu Mù, thở phào một hơi thật dài.
Tuyết lông ngỗng rào rào trút xuống. Chỉ chốc lát, hiên sân, cành cây đều phủ màu trắng xóa, cành cong trĩu nặng.
Tống Thanh Thư triệu hết mọi người lại, nhìn bản đồ tuyến đường trong tay, cộng thêm tám đường vừa tra được. Trên bản vẽ mơ hồ hư thực đan xen: núi cao, vực sâu, sông ngòi, quan đạo… nhìn mà mịt mờ. Nếu là Nặc Nặc ở đây, hẳn chỉ liếc đã thông.
Nàng đã đi đến đâu rồi? Không hiểu sao, hắn có trực giác, nàng đã lên đường.
“Trong những con đường này, lộ nào kín đáo nhất?”
Mọi người nhao nhao, ai nấy đều nói “kín”, nhưng chẳng chịu truy xét tận gốc. Cuối cùng có một vị chủ lại trẻ tuổi đứng ra.
“Nếu nói kín nhất, còn có một đường càng ẩn hơn, nhưng đường ấy chỉ chạy người, không chở hàng.”
Tống Thanh Thư cau mày. Mấy hôm không ngủ khiến mắt hắn đỏ ngầu. Nghe vậy, hắn hỏi: “Vì sao không đánh dấu?”
Kẻ kia là một tiểu chủ lại, mặt không biến sắc, lời ít, nghe hỏi liền lộ vẻ chột dạ: “Hiện nay đa phần đều chở hàng, cũng có nhiều người đi lối ấy… chỉ là phí tổn đắt hơn chút.”
Sau khi nắm rõ một lượt chuyện “độ hồng trần”, Tống Thanh Thư chăm chú nhìn đường nét cong uốn mà chủ lại kia vẽ ra, hai tay siết chặt.
“Đi. Đi lối đó.”
Phúc Tử còn muốn can ngăn: “Vương gia, để nô tài dẫn người đuổi theo. Ngài không thể cứ thế mà lao đi. Biết đâu cô nương không có ở con đường ấy…”
Sắc mặt Tống Thanh Thư lạnh lùng, mày nhíu chặt: “Đi điều người. Đi!”
Mộc Phong nghe nói liền biết quả nhiên hắn muốn đuổi đến đường này, liền cùng vị Trưởng sử bên cạnh trao đổi ánh mắt. Chẳng bao lâu, Trưởng sử đã lặng lẽ lui xuống.
Đêm xuống, quả nhiên phát hiện trên lối mòn cũ kỹ kia còn lưu dấu người qua lại.
Tinh thần Tống Thanh Thư phấn chấn, đôi mắt đỏ rực như lửa cuộn, cánh tay buông bên người khẽ run, lòng bàn tay siết chặt toàn là vết thương.
Hắn phải tự tay bắt nàng, trừng phạt nàng, cho nàng biết thế nào mới là gian nan. Từ trước đến nay, hắn đã quá nhân nhượng với nàng.
“Đi. Hôm nay nếu bắt được người, bổn vương trọng thưởng.”
Mọi người ai nấy phấn chấn, riêng Phúc Tử nhìn lưng Vương gia thẳng tắp mà bỗng sinh bất an.
Bầu trời mỗi lúc một tối, vốn đã âm trầm lại càng xám xịt.
Tuyết vẫn chầm chậm rơi, đường rừng càng khó đi. Tư Nam nghe tiếng th* d*c của Gấu Mù, trong lòng thêm hổ thẹn; nàng lẽ ra phải giữ thân thể ở trạng thái tốt nhất. Bị giam quá lâu, con người cũng hóa lười biếng.
“Đại ca, thả ta xuống đi.” Tư Nam khẽ nói. “Chúng ta ăn chút gì rồi uống ngụm nước lấy hơi.”
Ba người tìm chỗ dừng chân, quả là quá mỏi. Đường núi khó, ngựa với lừa đều chẳng giúp được gì.
Nghỉ một chốc thành ra đã qua nửa đêm, ba người cuối cùng cũng gượng đủ tinh thần đi tiếp.
Rừng tĩnh lặng, đen đặc một màu, chỉ dựa vào chút ánh tuyết mà dò dẫm, đi rất chậm.
Khó nhọc lắm mới chờ được tảng sáng, Gấu Mù lại cõng Tư Nam đi thêm một đoạn, chỉ về phía trước nơi đường mờ mịt: “Sắp đến chân núi rồi.”
Tư Nam thì tranh thủ chợp mắt, Lộ Huấn vẫn cần mẫn sải bước, ít nói.
Bỗng từ đâu vang lên một tiếng còi rất khẽ. Tai Gấu Mù giật nhẹ, trầm giọng: “Không ổn, có người tới.”
Lộ Huấn cũng nghe thấy, mặt thoáng hiện sợ hãi: “Phân ra được là ai không?”
Gấu Mù nghiêm giọng: “Người của Mộc phủ.” Hắn ta bỗng ngẩng đầu, mắt đỏ hoe: “Các người đắc tội Mộc phủ ư?”
Lộ Huấn lắc đầu, hạ giọng: “Không phải Mộc phủ. Đại ca đi đi.”
Thấy y mặt mày bình tĩnh, Gấu Mù nghiến răng: “Thôi. Nghe tiếng bước còn xa, ta đã hứa rồi, đưa các người tới chân núi.”
Hai người lập tức tăng tốc. Rốt cuộc, giữa những tiếng còi dồn dập hơn, họ cũng tới được chân núi.
Gấu Mù đặt Tư Nam xuống: “Ta phải đi đây. Các người hãy tự cầu phúc. Qua ngọn núi này là gặp đường sang Thổ Khâu. Nếu gặp kẻ cổ tay buộc dải vải đen, cứ báo tên ta, coi như ta đã tận tình tận nghĩa.”
Lộ Huấn nghiêm cẩn khom mình: “Đa tạ đại ca đã tiễn một chặng.”
Gấu Mù nhận ngân phiếu, phất tay, rảo bước về hướng khác.
Lộ Huấn nhẹ lay Tư Nam: “A Nam, mau đi, họ đến rồi.”
Tư Nam mở đôi mắt đỏ hoe, trong lòng rối bời, nghe Lộ Huấn nói xong, cả mắt ngập tuyệt vọng.
“Lộ Huấn, ta…”
Lộ Huấn lắc đầu, thấp giọng trấn an: “Đừng sợ, chúng ta cứ cố mà đi.”
Tư Nam gật liên hồi, mặt tái nhợt phủ kín kinh hoàng. May ở chỗ lúc này tuyết đã thưa dần.
Hai người nắm tay leo núi, phía sau đã thấp thoáng nghe tiếng người, nhưng rừng rậm dày đặc, âm thanh chưa rõ.
Tống Thanh Thư phóng tới trước dẫn đường. Dấu chân hai người in mới rành rành trên nền tuyết, đủ biết đi cũng chẳng dễ.
Khoảng cách càng rút ngắn, hắn càng phấn khích, cơn giận càng dâng. Nên trừng phạt nàng thế nào đây?
Hắn vẫn tiếc mạng nàng, vậy phải trừng thế nào mới hả dạ, lại khiến nàng cam tâm tình nguyện ở bên hắn?
Tống Thanh Thư âm thầm tính toán, nếu bắt được nàng về, ắt phải chặt đứt hết thảy niệm tưởng ngoài thân, giam giữ thật kỹ, từ đây chỉ có thể nương tựa vào hắn, ngoan ngoãn làm một đóa thố ti mềm mịn.
“Vương gia, qua sườn này là đến biên giới của Thổ Khâu quốc. Chúng ta còn đuổi nữa chăng?”
Có người phía sau nhắc nhở, Tống Thanh Thư ngẩng đầu trông ngọn núi trước mặt, lạnh lùng cười: “Đuổi tiếp.” Gần bắt kịp đến nơi rồi, sao có thể bỏ cuộc giữa chừng.
Hắn đâu để ý phía sau có vài thị vệ đã tụ lại một chỗ, giả vờ mệt phờ phạc, thực ra đang trao nhau ánh mắt.
Kẻ cầm đầu khẽ làm hiệu, mấy người đều gật đầu.
Tư Nam sau khi nghỉ được một chốc, thêm áp lực dồn nén, tốc độ leo cũng nhanh hơn hẳn.
“Nặc Nặc…”
Một tiếng gầm vọng lại từ không xa, dọa Tư Nam bủn rủn cả chân, ngã sấp vào đống tuyết, đập vào một cây non thấp bên cạnh, tuyết rơi phủ kín cả người.
“Hắn tới rồi.”
Tư Nam bấu chặt tay Lộ Huấn, trong mắt đầy dằn vặt thấp thỏm: “Lộ Huấn, hắn tới rồi.”
Lộ Huấn kéo nàng dậy: “A Nam, đi thôi.”
Tư Nam hít hít mũi, nghe tiếng quát tháo phía sau dồn dập hơn, “Lộ Huấn, lát nữa… chàng cứ đi trước.”
“Nói bậy.” Hiếm khi Lộ Huấn quát nàng, mặt mũi nghiêm cẩn: “Mau đi. Hắn muốn dọa cho nàng sụp đổ thôi. A Nam, nàng đâu phải hạng dễ bị đánh sập, đúng không?”
Nước mắt tràn khỏi khóe mắt Tư Nam. Hắn chưa thuần phục được nàng, nhưng hạt giống sợ hãi lại đã gieo vào trong đầu, khiến nàng khiếp đảm. Nàng rốt cuộc chỉ là một cô gái bình thường, đâu phải sắt thép.
Dẫu vậy, nàng vẫn gạt nước mắt, gắng gượng bò lên, lòng dần ổn lại giữa lời trấn an của Lộ Huấn.
Tống Thanh Thư nhìn những dấu chân còn mới, trên mặt hiện mừng khấp khởi; như có dòng ấm áp quấn quanh, mệt mỏi tan biến, tinh thần phơi phới.
“Nặc Nặc.”
Hắn lại gọi một tiếng: “Nặc Nặc, Nặc Nặc…”
Rốt cuộc, hắn cũng thấy được hai bóng người kia. Còn chưa tới lưng chừng núi, lòng hắn đã sôi sục, nóng rẫy. Bóng hình ám ảnh hắn ngày đêm, bao lâu rồi, nay lại hiện ra trước mắt.
Hắn lao vọt lên. Lần này không có Ngọc Đái Hà, cũng chẳng có chỗ nào để che chắn.
“Nặc Nặc, đứng lại.” Hắn cố nén giọng cho thật dịu, từng bước, từng bước áp sát, “Nặc Nặc, quay về đi, được chứ? Ta sẽ không làm tổn thương nàng nữa, đừng đi…”
Nhưng người phía trước ngay cả đầu cũng không ngoái. Đôi chút ấm áp trong mắt hắn dần tắt lạnh.
Tống Thanh Thư cũng câm nín, dồn sức chạy l*n đ*nh. Khoảng cách thu ngắn dần, chỉ còn Phúc Tử ráng sức kè kè theo sau; bọn thị vệ phía sau đều đã bị bỏ lại một đoạn.
Từ phía sau bỗng vang lên tiếng rút kiếm lanh lảnh, kế đó là từng tiếng r*n r* thống khổ pha lẫn phẫn nộ.
“Ngươi làm cái gì?”
“A... Phản đồ!”
“Ai sai khiến các ngươi...”
Người Tống Thanh Thư mang theo, trong nháy mắt đã ngã gục một nửa. Phúc Tử quay đầu nhìn lại, giận dữ quát to: “Bảo hộ Vương gia!”
Phía dưới lập tức xảy ra hỗn chiến, tiếng gươm đao va chạm vang dội giữa trời tuyết. Thế nhưng Tống Thanh Thư không quay đầu lại.
Lúc này, bọn người kia lại cho rằng nắm chắc phần thắng, trên mặt đều mang vẻ khinh miệt, nhìn dáng hắn vẫn cắm đầu leo núi mà cười nhạo: “Đoan Vương gia, ha ha ha... Cuối cùng cũng phải ch·ết trong tay chúng ta thôi. Dê thế tội đã sẵn sàng, chúng ta trở về chỉ cần bẩm rằng Đoan Vương vì ngăn ác đồ chạy trốn mà chẳng may bỏ mình, ngươi nói thế nào?”
“Ha ha ha...”
“Thế này thật tốt.”
Đám người ấy hiển nhiên đã quen làm loại chuyện này, thời cơ chọn cũng cực kỳ khéo léo. Ban đầu còn tưởng Tống Thanh Thư nói năng hồ đồ, vu tội bừa bãi, nào ngờ bám theo lại phát hiện quả thật có người bị truy đuổi, chẳng phải miếng mồi tự dâng đến miệng sao?
Bọn chúng đều là kẻ trèo lên được địa vị hôm nay bằng mọi thủ đoạn, Đoan Vương chỉ cầm một tờ chiếu chỉ đã muốn tước mất phú quý của chúng, nằm mơ!
Huống chi, người muốn Vương gia mất mạng không ít.
Những người Tống Thanh Thư dẫn theo đều là cao thủ trong cung, phần còn lại lúc này cũng đang liều chết cản địch, giữa rừng tuyết giao tranh dữ dội.
Tư Nam rốt cuộc không nén nổi nữa, ngoảnh đầu lại nhìn. Chỉ thấy Tống Thanh Thư cách nàng chẳng qua là vài chục bước, nàng run tay nắm một nắm tuyết ném về phía hắn, lớn tiếng kêu:
“Tống Thanh Thư, mau quay lại đi! Ngươi sẽ hại chết tất cả mọi người mà chính ngươi cũng sẽ ch·ết đó!”
Tống Thanh Thư khẽ cười, trong mắt đỏ bừng như lửa, gương mặt tái lạnh, nụ cười kia khiến người rợn tóc gáy: “Nặc Nặc, nàng đang lo cho ta sao?”
Tư Nam lòng rối loạn, nghiến răng mắng: “Kẻ điên!”
Nàng và Lộ Huấn thể lực không bằng hắn, leo cũng không nhanh bằng. Chỉ chốc lát, phía dưới đã đến hồi chém giết kịch liệt.
Giữa sườn núi, hai người rốt cuộc bị hắn đuổi kịp.
Tống Thanh Thư sấn tới, vươn tay chộp lấy chân Tư Nam, kéo mạnh về phía sau. Khoảng thời gian này hắn đã điên cuồng tìm nàng, giờ phút này bắt được, trong đầu chỉ còn một ý niệm, giam cầm nàng, trừng phạt nàng, để nàng biết hắn đã nhân từ quá lâu.
Tư Nam bị kéo ngã, tiếng kêu mảnh như dao cắt vang lên, chỉ cảm thấy chính mình như bị độc xà siết chặt.
“A... Buông ta ra! Đồ điên! Cút đi a...”
Lộ Huấn vội vàng nhào tới, th* d*c đẩy đối phương ra. Tống Thanh Thư cũng đã kiệt sức, lăn xuống mấy vòng trong tuyết.
“Nặc Nặc!” hắn đứng dậy, rút kiếm, giọng khàn đặc “Đứng lại, Nặc Nặc!”
Tư Nam và Lộ Huấn dốc sức chạy l*n đ*nh núi, nhưng chẳng bao lâu lại bị hắn đuổi kịp. Tống Thanh Thư như phát cuồng, một kiếm đâm tới. Nếu không phải Tư Nam phản ứng nhanh, e rằng đã trúng một dao.
Ba người giằng co, hơi thở rối loạn. Tư Nam nắm thứ gì trong tay liền ném loạn về phía hắn.
Tống Thanh Thư nhìn nàng không chút hối cải, lửa giận cuộn trào, lại thấy Lộ Huấn bên cạnh thì cười lạnh: “Uổng cho ta từng muốn đề bạt ngươi, ngươi lại dám tranh nữ nhân với ta?”
Lộ Huấn siết chặt cây gậy gỗ, chặn mũi kiếm, quát: “Vương gia, Tư Nam vốn là vị hôn thê của ta! Là ngươi coi thường luân thường đạo lý, ngang nhiên đoạt ái, còn khiến A Nam chịu bao nhiêu khổ sở!”
Tống Thanh Thư nghe mà nghiến răng nghiến lợi. Hắn biết khi xưa mình đã sai, nhưng sau này đã cố sức chuộc tội... song giờ chẳng nói được gì ngoài chất giọng khàn đặc giận dữ: “Nàng chỉ có thể là của ta Nặc Nặc! Ngươi dám mơ tưởng? Bổn vương muốn giết ngươi!”
Hai người giằng co kịch liệt. Tư Nam lúc này bò đến gần, nhặt lấy một cây gậy, liều mạng giáng mạnh vào đầu gối Tống Thanh Thư.
Phúc Tử đang bò lên, thấy vậy hoảng hốt hét lớn: “Cô nương, không được!”
Tống Thanh Thư trúng gậy quỳ sụp xuống. Lộ Huấn cũng nhân thế quật thêm một đòn, chỉ nghe phụt một tiếng, lưỡi kiếm đã xuyên qua da thịt.
Tư Nam trố mắt nhìn, máu tươi trào ra. Nàng thất thần gào lên: “Lộ Huấn...!”
Không biết lấy sức lực ở đâu, nàng vung tay giật thanh kiếm khỏi vai Lộ Huấn, máu bắn tung tóe.
Trong đôi mắt rực lửa điên cuồng, nàng hét lên, một kiếm đâm ngược vào đùi Tống Thanh Thư, ánh mắt đỏ rực đầy hận thù.
Tư Nam nhắm mắt, gào đến khàn giọng: “Ta là Tư Nam! Tống Thanh Thư, ta tên là Tư Nam!”
Tơ máu dâng đầy mắt Tống Thanh Thư, hắn nhìn nàng chằm chằm. Cả thân đã mỏi mệt, ánh mắt chứa đầy những điều chẳng sao nói rõ, áy náy, hoài niệm, tình yêu, và cả... giải thoát.