Lúc này Phúc Tử lao đến, hợp lực đẩy mạnh Tư Nam ra, phẫn nộ quát lớn: “Cô nương, ngươi thật quá nhẫn tâm!”
Thanh kiếm trong tay Tư Nam vẫn bị nàng siết chặt, theo lực đẩy mà rút ra khỏi thân thể đối phương, máu tươi tuôn xối xả. Nàng nhìn dòng máu đỏ, lại nhìn thanh kiếm trong tay, ánh mắt dần trượt sang phía Lộ Huấn, y đang ôm lấy vai bị thương, tựa lưng vào gốc cây, sắc mặt trắng bệch.
Phúc Tử vẫn đang ra sức cầm máu cho Tống Thanh Thư, đầu còn chưa kịp ngẩng lên.
Giữa không trung, tuyết vẫn rơi lất phất. Tiếng gió, tiếng người, dường như trong khoảnh khắc đều hóa thành tĩnh lặng.
Nàng nhìn thấy Tống Thanh Thư, gương mặt hắn lại mang theo nụ cười, hệt như ngày đầu tiên nàng tỉnh lại trong mơ hồ: hắn nằm nghiêng bên cạnh, một tay đỡ đầu, khóe môi khẽ cong, đôi mắt đào hoa ánh lên ý cười dịu dàng... Khi ấy nàng còn tưởng hắn là trượng phu của mình.
Ánh mắt hắn giờ đây chứa chan thương tiếc, lưu luyến, cùng tình ý sâu nặng, tựa hồ những cảm xúc đó đều hóa thành ngọn lửa thúc giục nàng bước l*n đ*nh điểm của hận thù.
Giết hắn.
Giết hắn là được.
Tư Nam siết chặt chuôi kiếm, toàn thân run lên. Mọi âm thanh xung quanh đều biến mất, trước mắt nàng chỉ còn một mình Tống Thanh Thư.
Nàng ngây dại bước từng bước về phía hắn. Chỉ cần một nhát kiếm này thôi, tất cả sẽ được giải thoát. Giống như cuộn băng kinh hoàng bị phong ấn lại, nỗi sợ từng khiến người nghẹt thở, cũng sẽ dần phai nhạt theo thời gian.
Tống Thanh Thư chỉ lặng lẽ nhìn nàng tiến đến, khóe môi nhếch lên nụ cười như hoa nở trong gió, ánh mắt chan chứa ôn nhu vô tận, thanh triệt như nước, chẳng còn chút kiêu ngạo, cứng cỏi ngày xưa.
Giọng hắn mềm nhẹ như khói sương, mong manh như tuyết vụn, mang theo ý dụ hoặc: “Nặc Nặc... giết ta đi.”
Giết ta — để nàng vĩnh viễn nhớ đến ta.
Trong khoảnh khắc ấy, hắn dường như đã hiểu thấu Nặc Nặc.
Tư Nam trong mắt mờ đi, hơi thở dồn dập, thanh kiếm trong tay run lên, từng chút từng chút tiến gần...
“A Nam! Chúng ta đi mau!”
Tiếng gào của Lộ Huấn khiến Tư Nam choàng tỉnh.
Toàn thân nàng chấn động. Âm thanh trong thiên địa lại ùa về, tiếng binh khí giao nhau trong rừng, tiếng hô hỗn loạn của Phúc Tử...
Và cả gương mặt Tống Thanh Thư, nụ cười kia mờ nhạt như có như không, ánh mắt như muốn nói: Nặc Nặc, lần này nàng không giết ta, thì sẽ hối hận.
Nàng nhìn quanh, thấy bọn thị vệ Mộc phủ đang kéo đến, cùng người của Tống Thanh Thư giáp chiến. Toàn thân run rẩy, nàng nói như nghẹn: “Lộ Huấn... hãy để ta giết hắn, để ta giết hắn đi...”
Chỉ trong chớp mắt, Lộ Huấn loạng choạng lao đến, kéo mạnh Tư Nam chạy về phía đỉnh núi. “Đi thôi, không còn kịp nữa!”
Tư Nam lạnh lẽo như bị giam trong băng, chân lại không chịu nhấc lên nổi. Bọn người đuổi phía sau càng lúc càng đông, nàng nghẹn nuốt oán hận trong lòng, cúi xuống nhặt hòn đá ném mạnh về phía Tống Thanh Thư. Thấy kiếm quang lóe lên chắn trước mặt, nàng lại ném thanh kiếm trong tay rồi quay đầu bỏ chạy.
Phúc Tử phía sau gào lên: “Bảo hộ Vương gia! Bảo hộ Vương gia!”
Nhưng Tư Nam đã bị người vây đánh, Lộ Huấn vai vẫn rỉ máu, chỉ còn chút sức tàn bên cạnh. May mà tuyết rơi dày, mặt đất trơn trượt, khiến mọi người hành động khó khăn, sức giao chiến đều bị hạn chế.
Lộ Huấn quay phắt lại, gom chút tàn lực liều mạng ngăn địch: “A Nam! Nàng đi trước đi!”
Tư Nam vẫn bình tĩnh, không hề ngoảnh lại nhìn Tống Thanh Thư. Trong lòng nàng rõ ràng: hai người bọn họ tuyệt đối không thể bị bắt. Nếu rơi vào tay quan phủ, không chỉ mang tội đào phạm, mà còn phải gánh thêm tội danh giết Đoan Vương gia.
Nàng nén giận, nắm chặt cánh tay người đang cầm kiếm, dùng hết sức ngăn y động thủ, chỉ mong Lộ Huấn có cơ hội thoát thân.
“Lộ Huấn...”
Đúng lúc ấy, từ xa vang lên tiếng chó sủa, xen lẫn tiếng sói tru u u trong gió.
Tư Nam giật mình, nghiêng mắt nhìn ra xa. Trong rừng rậm phủ tuyết, giữa đám lá úa vàng khô, một bóng trắng lao vun vút, phía sau nó là cả đàn chó lông vàng đen đan xen.
Hốc mắt nàng cay xè, bật kêu: “Tiểu Bạch!”
Gan chó nhà nàng quả thật càng ngày càng lớn, làm sao có thể đuổi xa đến thế? Trong lòng vừa ấm áp lại vừa hối hận, hối hận vì khi còn ở Ngọc Kinh, nàng chẳng mấy khi bầu bạn với nó, còn từng toan buộc giữ nó lại.
Tiếng nàng vang vọng khắp rừng, bóng trắng kia càng lao nhanh hơn. Thân hình vốn thô tráng nay trở nên mạnh mẽ, lông tuyết trắng mượt nổi bật giữa rừng cây xanh thẫm, dáng nó uyển chuyển như lang sói, vừa dũng mãnh vừa oai hùng. Chỉ trong chốc lát, Tiểu Bạch đã vọt đến bên nàng.
Nó không sủa, chỉ há miệng th* d*c, đầu lưỡi phớt hồng, hơi thở hóa sương che mờ đôi mắt. Sau lưng nó, bầy chó sủa vang dội, đồng loạt vây quanh.
Tư Nam cảm thấy thân mình nhẹ bẫng, kẻ đang giằng co với nàng bị kéo ngã, thanh kiếm trong tay gã cũng bị nàng đoạt lấy. Vừa đứng dậy, nàng liền thấy Tiểu Bạch đang cắn chặt chân đối phương. May là gã mặc áo dày mùa đông, Tiểu Bạch không cắn được sâu, chỉ kéo lê tên này đến mức loạng choạng.
Nhưng như thế cũng đủ rồi.
Phúc Tử hô to: “Tiểu Bạch! Bên này!”
Tư Nam không ngoảnh lại. Nàng biết Tiểu Bạch không sủa được, cổ họng nó chỉ phát ra tiếng khò khè, nghĩa là nó đang phẫn nộ tột cùng.
Quả nhiên, nó lao thẳng đến bên Tống Thanh Thư. Nước mắt Tư Nam lăn dài, lòng quặn thắt, con chó ngốc này, dù bị hắn thương tổn, vẫn coi hắn là chủ nhân.
“A Nam! Đi mau, đi mau!”
Lộ Huấn không kịp nói thêm, kéo nàng chạy thục mạng l*n đ*nh núi. Nếu hôm nay không thoát được, e rằng cái chết cũng chẳng còn cách xa nữa.
Phúc Tử quỳ xuống bên Tống Thanh Thư, vẫn nắm chặt thanh kiếm, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm. May mà đàn chó tới kịp, may mà Tiểu Bạch dũng mãnh, nếu không, e rằng hôm nay đã mất mạng cả rồi.
Nhìn quanh, hắn ta thấy bầy chó chạy loạn khắp rừng, khiến phen địch nghiêng ngả, đội quân của mình cuối cùng cũng chiếm được phần thắng. Tuy nhiên, bọn chó ấy chẳng phân biệt địch ta, tất cả đều dựa vào phản ứng cùng vận may của mỗi người. May mắn thay, người hắn ta mang theo đều là tinh nhuệ trong cung, được Hoàng thượng đích thân ban lệnh.
Chỉ riêng Tiểu Bạch là ngồi yên bên chân Tống Thanh Thư, lặng lẽ nhìn theo bóng Tư Nam dần khuất trong rừng sâu. Phúc Tử thoáng nhìn nó, chợt nhận ra trong đôi mắt chó kia hiện lên nỗi giằng xé mơ hồ.
Con chó này... thành tinh rồi.
Đó là phản ứng đầu tiên của Phúc Tử. Rồi hắn ta thấy máu từ vết thương trên người Vương gia vẫn chảy không ngừng, sắc môi càng thêm nhợt nhạt, mới giật mình tỉnh ngộ, Tiểu Bạch này không thể rời đi.
May thay, Tiểu Bạch quả thật không đi. Thấy Tư Nam an toàn thoát khỏi tầm mắt, nó mới quay đầu lại, bốn chân đạp tuyết, thân mình nghiêng về phía trước, trong cổ họng bật ra tiếng khò khè. Tiếng ấy khiến đàn chó phía sau càng thêm hăng máu.
Tống Thanh Thư như thể hồn phách đã bị rút mất, chỉ lặng im nhìn bóng Tư Nam biến mất giữa rừng, không nói một lời.
Kỳ lạ thay, trong giây phút đó, trong đầu hắn chỉ toàn là ký ức về Nặc Nặc.
Nàng mang đến cho hắn ngoài hận, còn có vô vàn cảm xúc rối ren, những thứ mà trước nay hắn chưa từng hiểu, nay mới bắt đầu chậm rãi học được.
Trải qua hơn hai mươi năm, hắn vẫn cảm thấy đời này sống uổng phí.
Nặc Nặc, vì sao nàng không giết ta?
Tống Thanh Thư chậm rãi khép mắt lại.
Tư Nam dìu Lộ Huấn mãi mới lên được tới đỉnh núi, tiếng chém giết phía sau đã xa dần, cũng chẳng thấy bóng Tiểu Bạch đuổi theo nữa.
Nàng xé phần áo khoác của Lộ Huấn, nước mắt lăn quanh hốc mắt: “Lộ Huấn, chàng có sao không?”
Lộ Huấn thở hổn hển, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy: “Ta... ta còn chịu được, A Nam, nàng đừng lo.”
Tư Nam tháo phần áo bị Tống Thanh Thư cắt rách, xé thành dải, cột chặt lên vai và cánh tay y để cầm máu, tránh chảy quá nhiều. May là đang mùa đông, miệng vết thương sẽ không dễ nhiễm trùng.
Hai người không dám nghỉ lâu. Thấy tạm thời không ai đuổi theo, họ lại chống người đứng dậy, lần mò xuống núi.
Đường núi dốc và trơn, Tư Nam không biết đã ngã bao nhiêu lần, vừa lết vừa chạy, mãi đến khi trời chạng vạng tối cũng chưa xuống tới chân núi.
Lộ Huấn đã sắp ngất, chỉ cố ép mình tỉnh táo, giọng run rẩy: “A Nam... nếu gặp ai cổ tay có buộc vải đen, ngươi cứ nói tên ‘Gấu Mù’, bọn họ sẽ giúp đỡ.”
Thấy y mơ màng sắp nhắm mắt, Tư Nam sợ đến run người, vội lay mạnh:
“Không được ngủ! Lộ Huấn, đừng ngủ! Chúng ta còn phải đến Thổ Khâu!”
Toàn thân nàng đau nhức, chẳng kéo nổi y dậy. Lau vội nước mắt, Tư Nam đảo mắt tìm quanh, chạy đến bên gốc cây lớn, quét tuyết đi, trải nhánh khô cùng cỏ khô lên, kéo đối phương qua đặt xuống, lại nhặt cành cây phủ lên làm tạm chăn.
“Lộ Huấn, chàng đừng động, chờ ta trở lại.”
Trước khi đi, nàng quay đầu nhìn lại đỉnh núi mịt mù tuyết, chẳng thấy ai đuổi tới.
Có lẽ người Mộc phủ không dám vượt qua ranh giới, nhưng nếu vậy, sao đến giờ vẫn chưa có ai đến quản?
Trời đã tối hẳn, nàng phải mau tìm người giúp, nếu không Lộ Huấn e không chịu nổi.
May thay, khi vừa bước khỏi sườn núi, nàng thấy lấp ló ánh nến mờ của một thôn nhỏ. Còn chưa kịp tiến lên, mấy người đã cầm đuốc chạy đến, là người của Thổ Khâu quốc.
Một người trong bọn họ hỏi: “Ngươi từ Đại Dung tới à?”
Thổ Khâu cách Đại Dung không xa, phong tục, ngôn ngữ đều tương tự, nếu không bị ngăn bởi dãy núi này, có lẽ đã chẳng còn biên giới.
Tư Nam vội gật đầu: “Phải, ta từ Đại Dung tới.”
Nhưng nàng nhận ra cổ tay bọn họ quấn vải đỏ, chứ không phải đen.
Kẻ cầm đầu tay nắm trường mâu, ánh mắt lóe lên đầy tham lam khi thấy là nữ nhân: “Ai phái ngươi tới?”
Tư Nam lưỡng lự, không biết có nên nói thật hay không.
Thấy nàng im lặng, hắn ta hạ tay ra hiệu, đúng lúc đó, từ phía sau lại có một nhóm người khác chạy đến.
Tư Nam nhìn kỹ, nhận ra trên cổ tay họ buộc vải đen, liền thốt lên: “Gấu Mù! Là Gấu Mù dẫn ta tới!”
Hai bên trao đổi mấy lời ngắn ngủi. Người đeo vải đen bước ra, trầm giọng nói: “Người của Gấu Mù? Theo ta.”
Tư Nam chẳng màng gì khác, chỉ nghĩ đến việc mau cứu Lộ Huấn. May thay, sau khi nghe nàng chỉ hướng, bọn họ liền giơ đuốc, kéo nhau lên núi tìm người bị thương.
Còn lúc ấy, trong Mộc phủ, Mộc Phong đang cùng một nam tử mặt trắng ngồi uống trà.
Mộc Phong cung kính hỏi: “Ngài xác định làm như vậy sẽ không có ai trả thù sao?”
Người kia cười nhạt, giọng thanh cao mà lạnh: “Từ xưa kẻ công cao át chủ, nào có ai được kết cục tốt? Hoàng thượng sao có thể giữ lại Đoan Vương gia? Đại nhân không biết ở Ngọc Kinh, danh vọng của hắn trong dân gian cao đến mức nào đâu.”
Mộc Phong gật đầu tán đồng.
“Được cá quên nơm” — lời ấy cũng không phải nói suông.
Ông ta lặng lẽ quan sát người đối diện, đúng là người trong cung, nhưng nhìn không ra thuộc phe Hoàng thượng hay Thái hậu.
Bất quá, biết nhiều chẳng có lợi, hồ đồ một chút vẫn hơn.
Chỉ cần Đoan Vương chết, việc tân chế sẽ chẳng thể tiến hành, Duyện Châu ắt yên ổn, lợi ích của hắn cũng không tổn hại, còn lại, hắn chẳng buồn bận tâm.
Cuộc nói chuyện kết thúc, người kia đứng dậy cáo từ.
Trong lòng ông ta thoáng đắc ý, theo lệ thường, chuyện này hẳn sẽ được trọng thưởng.
Mộc Phong tiễn khách, chỉ mỉm cười, không nói.
_______
Cuối năm, hoàng cung Đại Dung lại rực rỡ đèn hoa. Lồng đèn đỏ treo khắp nơi, thái giám, cung nữ tất bật quét tước, lau dọn đến đâu cũng là tiếng giục hối hả:
“Nơi này, lau kỹ vào!”
“Bên kia là lưu ly, cẩn thận cái tay!”
Chỉ riêng trong tẩm cung của Hoàng đế, không khí lại tĩnh mịch. Những kẻ quét dọn cũng không dám thở mạnh, sợ kinh động bệ hạ.
Gia Ninh Đế ngồi trên thảm da hổ, day huyệt giữa mày, giọng khàn: “Tuyên Uy tướng quân đã tới Duyện Châu chưa?”
Ninh Hải công công khom người: “Đã đến, nhưng vẫn chưa tìm thấy Vương gia. E rằng đêm giao thừa năm nay, ngài ấy cũng chẳng kịp trở về.”
Gia Ninh Đế sắc mặt mỏi mệt, khẽ thở dài: “Thôi, năm nay không về cũng tốt.”
Nghĩ đến mẫu hậu, đầu y liền đau như thắt.
Trong Thọ Diên Cung, cung nhân cũng đang dọn dẹp. Ăn Tết vốn là thế, quét hết bụi bẩn của năm cũ, mong năm mới thanh sạch, thuận hòa.
Chỉ Y chỉ huy cung nữ dọn xong, vòng qua tầng tầng bình phong, qua cửa thuỳ hoa, cửa tròn, đến bên Phật đường rồi dừng lại.
Bà nghiêng tai lắng nghe âm thanh bên trong, lòng thoáng lo âu. Thái hậu những năm gần đây thân thể mỗi ngày một yếu. Năm nay tuyết rơi sớm, lạnh lẽo đến mức không gì ngăn nổi, nương nương đã lâu chưa bước ra khỏi cửa cung.
Có lẽ vì vậy mà tính khí cũng càng thêm kỳ quái. Chỉ Y khẽ thở dài, chỉ cảm thấy bất lực.
Trong Phật đường, Từ An Thái hậu đứng thẳng người, hơi thở nặng nhọc: “Đã bao nhiêu năm rồi... Ha ha... chừng hơn hai mươi năm chứ gì, Chung Ninh.”
Không ai đáp lời. Bà ta lại nở nụ cười.
Căn phòng chỉ có một ngọn nến đơn độc nơi góc tường. Ánh nến trắng bệch soi lên bức tường gỗ, lớp sáp chảy xuống dày cộp, dưới chân nến còn đọng thành từng khối như nhũ băng rũ xuống đông cứng quanh năm.
Bà ta bước đi, ánh sáng lay động kéo dài thành một bóng người, trườn dọc tường đến một chiếc chum lớn đặt giữa phòng.
Chiếc chum bóng loáng, ánh nến hắt vào phản quang mờ mờ ánh vàng, bụng chum phình to, miệng nhỏ, cao gần bằng một người.
Từ An Thái hậu nhìn chiếc chum ấy, mặt rạng rỡ đắc ý, giọng cười khàn khàn: “Chung Ninh, con trai ngươi bây giờ cũng đâu có tệ. Ai gia nuôi nó hơn hai mươi năm, tận tình tận nghĩa. Nó không như ngươi, sẽ không lấy oán báo ân, lại còn rất nghe lời nữa.”
Ánh mắt bà dần ngẩng lên, nhìn về miệng chum lộ ra một... cái đầu người, liền nở nụ cười đầy khoái trá.
Bên trong không có động tĩnh.
Khuôn mặt kia chẳng còn chút thịt da, nhăn nheo héo quắt, tóc bạc khô rối dán trên trán, làn da trắng bệch vì bao năm không thấy ánh mặt trời.
Chỉ còn đôi mắt, đen sẫm, mở trừng trừng nhìn ánh nến, ngơ ngẩn mà không chớp, dường như chẳng sợ ánh sáng chói lọi kia.
Từ An Thái hậu khẽ chạm tay lên chum, miệng lẩm bẩm: “Ai gia quên mất, ngươi không còn lưỡi, tai cũng đã bị lấy đi. Nhưng ngươi biết vì sao ai gia lại giữ lại đôi mắt này của ngươi không?”
Chung Ninh dĩ nhiên không thể nghe, chỉ run rẩy khẽ khép mi mắt, dường như cuối cùng cũng không chịu nổi nữa.
Từ An Thái hậu chẳng buồn để ý, vẫn tự mình nói tiếp: “Ai gia lưu lại đôi mắt của ngươi, là để nhìn xem ai gia làm thế nào báo thù! Tiên đế có sủng ái ngươi đến đâu, hiện giờ chẳng phải cũng bị ai gia nắm trong tay sao?”
Trong lòng bà ta dâng lên một cơn khoái trá. Kẻ tự mình tìm đường chết quả thật phối hợp vô cùng, khiến bà càng thêm hả hê. Dáng vẻ hiện giờ, đến cả lời thề năm xưa bà cũng không cần bận tâm giữ nữa.
Trong chốc lát, Từ An Thái hậu chỉ cảm thấy nhân gian thật công bằng, những chuyện oán hận cuối cùng cũng có ngày khiến người ta hả dạ. Xem ra vị Địa Tạng Bồ Tát kia quả thật linh thiêng: kẻ nào làm chuyện trái với lương tâm, thì bên cạnh Bồ Tát trên nhân thế, sớm muộn cũng phải chịu báo ứng.
Tuổi càng lớn, bà càng tin vào điều đó. Gần đây tinh thần thường bất an, đêm qua lại nằm mộng thấy tiên đế, trong lòng phiền muộn, nên lại tới nơi này.
Thấy Chung Ninh khép mắt, bà cũng chẳng màng để ý. Nhiều năm như vậy, từ cơn giận dữ ban đầu đến nay, bà đã có thể bình thản nhìn nữ nhân này, kẻ từng khiến bà căm hận đến tận xương tủy.
Giờ đây, bà là người thắng.
Thời gian dài đằng đẵng khiến những ngày điên cuồng thuở trước phảng phất như đã thuộc về kiếp trước. Đến hôm nay, phong thái của kẻ chiến thắng, đã chẳng còn cần thể hiện ra ngoài.
“Nương nương, Hoàng thượng tới thăm.” giọng Chỉ Y truyền vào từ ngoài cửa.
Xuân sang, cỏ dài oanh hót, núi non phủ một màu tươi biếc. Tuyết tan, tùng bách lại rạng rỡ, trổ tân lục mơn mởn.
Tư Nam cùng Lộ Huấn lại lên đường, cảm tạ bằng hữu của Gấu Mù đã giúp đỡ, hai người được tiễn ra khỏi thôn.
Lộ Huấn sắc mặt vẫn nhợt nhạt, ôm lấy vai, cố gượng nói: “Hẳn là nên đi sớm một chút, chỉ là đường tuyết thôi, chúng ta có thể vượt qua được.”
Tư Nam liếc y một cái, lạnh giọng: “Đến lúc này mà còn nói được câu đó à? Vai chàng bị xuyên một lỗ, đâu phải chuyện đùa, máu còn chưa ngừng chảy kìa.”
“Nhưng đi muộn quá, e cha mẹ, bá phụ bá mẫu đều đang lo lắng.” Lộ Huấn mỉm cười, nắm lấy tay nàng.
Tư Nam lắc đầu, thở dài bất đắc dĩ: “Hôm đó ta phát sốt, là chàng nằng nặc đòi dừng lại. Giờ chàng còn chưa khỏi, ta mà thúc đi nữa, chẳng phải là mang tội với chàng sao.”
Lộ Huấn bị nàng nói đến bật cười, giơ tay xoa đầu nàng: “Nàng lúc nào cũng toàn đạo lý.”
Tư Nam hất tay y ra, nghiêm giọng: “Làm rối tóc ta rồi, bồi ta ba trăm lượng.”
“Cho ta khất trước.”
“Chàng nằm mơ đi.”
“Vậy phải làm sao mới được?”
“Lấy thân báo đáp.”
Câu nói ấy khiến hai người cùng cười.
Đến đầu mùa hạ, họ đi đi dừng dừng, rốt cuộc cũng tới Nguyệt Thị.
Lộ Huấn có chút lo lắng: “A Nam, chúng ta còn ở lại Nguyệt Thị sao?”
Đất này Tống Thanh Thư đã biết rồi, hơn nữa họ cũng đã định sẵn nơi đi. Ý người này là nên tránh xa, đừng trở lại, tránh để hắn lần ra dấu vết.
Tư Nam lại lắc đầu, giọng kiên định: “Không, chính vì hắn biết, ta mới muốn ở lại. Ta muốn xem hắn có còn dám tới hay không. Nếu hắn tới…”
Chuyện này phải có kết thúc.
Nàng không thể mãi bị động, mãi bị truy đuổi.
May là nơi đây xa kinh thành, hoàng quyền khó với tới, Nguyệt Thị sẽ chẳng quản hắn là Vương gia hay không.
Nàng không thể cứ mãi bị người đánh gục, người đi rồi sẽ để lại dấu vết, còn Tống Thanh Thư trong tay vẫn có quân lính, nếu hắn thật muốn trả thù, nàng e khó mà ngăn nổi.
Giờ đã ra khỏi Đại Dung, ít nhất nàng còn có thể bố trí phòng thủ. Chỉ cần nàng ở đây, hắn sẽ chỉ tìm đến nàng. Như vậy, những người bị nàng liên lụy, phải lưu lạc tha hương kia, mới có thể sống yên ổn.
Trong lòng Tư Nam âm thầm cầu nguyện: Mong kẻ điên ấy sớm quên ta đi, quay về Đại Dung mà làm một Vương gia phong lưu ph*ng đ*ng, đừng dây dưa nữa.
Đông Dung vẫn luôn ở Nguyệt Thị đợi.
Nàng ấy cùng các nô tỳ khác đã về đây từ lâu, ngày ngày trông ngóng, lo lắng đến đứng ngồi không yên.
Ngày ấy, khi nàng ấy đang ngóng ra trước cửa tiệm, tiệm này chính là Tư Nam từng mua, hẳn sẽ quay lại, thì chợt thấy một cỗ xe ngựa cũ kỹ tiến vào, trên xe là hai bóng người quen thuộc.
Đông Dung vui mừng khôn xiết, vừa chạy vừa gọi: “Tiểu thư! Tiểu thư!”
Nghe thấy giọng ấy, tay Tư Nam đang định trả tiền cho thương đội cũng dừng lại. Nàng kích động lao tới: “Đông Dung!”
Phía sau, Lộ Huấn và người dẫn đầu thương đội nhìn nhau. Lộ Huấn có chút ngượng ngùng, khẽ ho một tiếng: “Nương tử nhà ta đó.”
Đầu lĩnh thương đội bừng tỉnh, gật đầu ra vẻ hiểu rõ. Suốt đường đi, hai người đều yên phận, không gây chuyện, gã cũng chẳng hỏi thêm, chỉ tiếp tục dẫn đoàn tiến lên.
Tư Nam cùng Đông Dung gặp lại, vừa cười vừa khóc, một hồi lâu mới bình tâm. Rồi nàng mới nhớ tới Lộ Huấn còn đứng phía sau.
Lộ Huấn thấy hai người đi tới, cười nhẹ: “Ta còn tưởng hai người quên ta rồi.”
Tư Nam nghiêm mặt lắc đầu: “Sao có thể, chàng giờ là người của ta.”
Nàng dùng danh nghĩa Đông Dung mua lại nhà ở Nguyệt Thị. May nhờ trước kia đã di dời sớm, cho nên vẫn còn dư chút bạc, tuy tiêu hao kha khá nhưng cũng đủ sống.
Tư Nam chưa định làm nghề gì, chỉ lo sắp xếp lại sân viện, đặt thêm bẫy ngầm, cơ quan, ám khí, đề phòng bất trắc.
Đông Dung lo lắng, ngập ngừng hỏi: “Tiểu thư, chúng ta đã đến tận đây rồi, hắn thật còn đuổi tới sao?”
Tư Nam khẽ thở dài: “Ta không biết. Nhưng hắn là kẻ điên, hơn nữa... lần trước ta làm hắn bị thương nặng đến vậy. Nếu hắn muốn trả thù, ta chỉ mong bản thân có thể ngăn được, chứ không phải để người khác vì ta mà gặp họa.”
Nàng đã đâm hắn, còn suýt nữa lấy mạng hắn. Với tính khí của Tống Thanh Thư, e rằng hắn không dễ buông bỏ. Có lẽ giờ này hắn đang nghĩ cách trả thù.
Nàng không muốn làm kẻ gieo tai ương, đi tới đâu, chỗ đó liền gặp họa. Nếu có chuyện gì, vẫn phải tự mình đối mặt.
Tư Nam và Lộ Huấn cùng viết thư cho cha mẹ ở quê, báo bình an, nói rằng nay họ đã rời khỏi Đại Dung, hành nghề buôn bán, nhất định sẽ sống thật khiêm nhường. Tiền bạc dễ khiến lòng người vọng động, Tư gia hẳn cũng đã nghe phong thanh.
Chẳng bao lâu, hai nhà đều hồi âm.
Song thân hai bên đều không hiểu nổi, vì sao con cái không chịu trở về, mà còn ở lại Nguyệt Thị? Hai đứa tuổi cũng chẳng còn nhỏ, hẳn nên trở về để thành thân mới phải.
Tư Nam bất đắc dĩ, dứt khoát hồi thư nói rằng hai người đã thành thân, sau này về sẽ làm lễ mừng lại là được.
Lộ Huấn đỏ mặt, lúng túng nói: “Hôn nhân đại sự không phải chuyện đùa, nên nghe theo trưởng bối.”
Tư Nam cũng ngượng, khẽ nói: “Cũng chỉ là tạm ứng phó thôi, chờ sau này về chúng ta thành thân thật cũng thế.”
Nàng mới ngoài hai mươi, tuổi ấy ở đời sau cũng vừa đủ để kết hôn, chẳng tính là sớm hay muộn.
Cuộc sống của hai người trôi qua yên ổn, nhàn nhã. Lâu lắm rồi Tư Nam mới được thả lỏng tâm trí, lại có thể cầm bút, luyện chữ, làm việc mình thích.
Nàng và Lộ Huấn ở bên nhau, nàng là người chủ động, còn y luôn chiều theo mọi ý nàng. Cuộc sống như vậy khiến nàng cực kỳ mãn nguyện.
Thỉnh thoảng Tư Nam lại nghĩ, cũng không uổng công thuở nhỏ ngày nào cũng “tẩy não” người này, giờ đây ngày tháng của họ nhẹ nhàng, còn thoải mái hơn cả ở Định Xa.
________
Giữa trưa hè, ở Ninh Châu, trong một căn nhà tĩnh lặng. Cây táo trong viện trĩu quả, cảnh sắc vui tươi, đầy sức sống.
Phúc Tử bưng bát thuốc, ngẩng nhìn mặt trời đang hắt xuống, khẽ thở dài: “Vương gia, nên uống thuốc rồi.”
Tống Thanh Thư mặt không biểu cảm, đón lấy, khẽ hỏi: “Hôm nay có tin tức gì không? Nàng... có ở Nguyệt Thị không?”
Phúc Tử nặng lòng, khuyên nhủ: “Vương gia, nàng đã quyết dứt bỏ rồi. Chúng ta nên hồi Ngọc Kinh thôi. Hoàng thượng đã nổi giận mấy lần, Tuyên Uy tướng quân cũng đã tới nơi này, ngài cần phải đi.”
Tống Thanh Thư uống xong, chỉ khẽ chau mày, ánh mắt thoáng qua Phúc Tử một cái, lạnh lẽo như băng.
Rồi hắn ngả người ra sau, tựa vào ghế, thật lâu không nói. Cuối cùng, chỉ lặng lẽ khép mắt lại.