Không Lối Thoát - Xuân Sắt

Chương 90

Tư Nam bụng đói cồn cào, may mà trong nhà chưa đến nỗi không có gì; trong nồi thế nào cũng còn chừa chút thức ăn. Vài hôm nay, hai người thỉnh thoảng cảm nhận được hài tử trong bụng cựa quậy, lúc nào cũng vừa mừng vừa sợ, mong ngóng khôn nguôi.

Cảm giác đói càng lúc càng khó chịu, nàng hơi hối hận: thai phụ một ngày ba bữa phải đúng giờ; thường ngày Lộ Huấn đều nhắc, hôm nay sao lại im bặt thế này? Sang nhà người khác ăn một bữa thôi mà cũng lâu như vậy ư?

Trong miệng nước bọt cứ tiết ra, nàng đỡ bụng bước qua tiền sảnh, ngái ngủ mơ màng đi vào bếp. Cái gáo súc miệng còn chưa kịp xoay thì nàng đã nghiêng người nhìn vào nồi, quả nhiên còn một bát mì trộn thịt gà xé. Nàng vội bưng lên tay, ăn ngấu nghiến.

Vừa ăn vừa gọi: “Lộ Huấn, Lộ Huấn…”

Một bát mì xuống bụng, cơn đói mới tạm lắng. Tư Nam đặt bát, dựa bàn bếp thở một hơi, lau miệng xong lại gọi, vẫn không ai đáp.

Hôm nay rốt cuộc có chuyện gì?

Chẳng biết có phải vì thói quen cẩn trọng đã lâu hay không, mà nàng bỗng chốc thấy kinh hoảng.

Không ổn, thật không ổn. Thường lệ, giờ này thím hàng xóm đã réo bọn nhỏ ăn cơm, âm thanh to lắm, lần nào Tư Nam cũng phải bật cười. Lúc này đúng dịp nhà thím có đàn dê be be kêu, ấy vậy mà ngoài tiếng dê ra tuyệt không có một tiếng người.

Nàng s* s**ng người mình, chiếc nỏ lúc này lại không mang theo, hình như để ở đại sảnh.

Vừa ra tới sảnh, hai cánh cửa gỗ bỗng bật mở.

Theo tiếng động, Tư Nam ngẩng nhìn—

Ánh dương tươi rói ào vào phòng, mang theo bóng lá mỏng khẽ lay. Trong quầng sáng ấy là một bóng người cao dài, cô độc tựa vào khung cửa; đuôi áo gấm huyền sắc khẽ động theo gió xuân, đường nét sườn mặt rõ ràng, bên hông đeo một thanh trường kiếm.

Tư Nam nhìn bóng ấy, tay đặt trên bụng, như quên cả cử động. Lâu lắm mới ngẩn ngơ lùi mấy bước, hoảng hốt vô cớ hiện đầy mặt, đồng tử co lại, cả người run rẩy.

Cái nỗi sợ quen thuộc ấy khiến nàng lắp bắp: “Ngươi… ngươi…”

Tống Thanh Thư nhìn nữ nhân trước mặt, cố đè nén sát ý trong lòng, ngón tay siết chuôi kiếm rồi lại buông. Rốt cuộc hắn cũng nghe được giọng nói mềm khẽ nhưng chan chứa sợ hãi ấy.

Khóe môi hắn nở một nét cười, tuấn lãng vô cùng, đứng bên khóm nguyệt quý hồng thắm, xanh biếc điểm tô, mày mắt như họa.

Giọng hắn êm như khói sương, dường như chứa hết thảy tình ý: “Nặc Nặc, đã lâu không gặp.”

Ánh mắt Tống Thanh Thư ghim chặt lên nàng, xúc cảm trong mắt cuồn cuộn, oán hận thoáng vụt qua, lại tham lam ngắm nhìn chẳng dứt.

Nàng đổi thay quá lớn: tóc đã cắt ngắn, giờ chỉ vừa qua vai; mặt mày hồng nhuận, người tỏa mùi ngọt như mật; bụng đã nhô, trong ấy là hài tử mà hắn từng khát khao… chỉ tiếc, không phải của hắn.

Đầu óc Tư Nam trống rỗng, rất lâu mới hoàn hồn, giọng run run: “Bọn họ… bọn họ đâu?”

Lộ Huấn đâu? Còn thôn dân đâu?

Tống Thanh Thư mỉm cười, ánh mắt lướt qua bụng nàng thoáng lóe lên rồi tắt, hắn vươn tay về phía Tư Nam: “Nặc Nặc, đi thôi.”

“Ngươi đừng tới.” Tim Tư Nam đập dồn, đứng cũng không vững, đỡ bụng lảo đảo lùi mấy bước, lại hỏi, giọng run: “Tống Thanh Thư, bọn họ đâu?”

Mày mắt hắn vẫn như cười mà tay đã tuốt kiếm, mũi kiếm chỉ về phía nàng, ánh mắt thoáng lạnh: “Ngoan nào, đừng nhúc nhích. Nếu không…”

Hắn đổi thế cầm, tựa như muốn ném vọt ra, song còn chưa áp sát.

Khóe mắt Tư Nam lia thấy chiếc nỏ nằm trên bàn cách chừng năm bước, bị đống tạp vật che lấp. Căn nhà này hiển nhiên đã bị lục soát, chỉ một món ấy còn may mắn sót lại.

“Lộ Huấn đâu? Thôn dân đâu?”

Lúc này, trong đầu nàng chỉ còn Lộ Huấn. Một ý niệm cuối cùng: chỉ cần Lộ Huấn còn, cha mẹ đôi bên còn chút an ủi. Nếu Lộ Huấn cũng đã mất, e cả hai nhà đều sống không nổi.

Ngoài sân vang tiếng bước chân. Mắt Tư Nam bỗng trợn lớn, nhìn trừng trừng về phía cửa nhà tranh. Hai cánh cửa lại mở bật.
Là Phúc Tử, trên vai còn khiêng một người.

Vừa vào, hắn ta đã thấy bóng lưng vững chãi như bàn thạch của Vương gia, lại gặp ngay ánh nhìn như dính chặt của Nặc Nặc cô nương.

Hắn ta dựa Lộ Huấn—đang hôn mê—vào tường, không dám ngó mặt cô nương, khẽ nói: “Vương gia, đều thu xếp ổn. Họ lập tức sẽ tới.”

Tư Nam dán mắt nhìn Lộ Huấn. Y không bị thương, hình như chỉ ngất đi, sắc diện bình hòa, cũng chẳng giống trúng độc. Nàng rốt cuộc khẽ thở ra.

“Nặc Nặc, nàng còn muốn giãy dụa sao?” Tống Thanh Thư nửa cười nửa mỉa, khóe môi lạnh nhạt. “Trên người nàng còn món gì chưa mang ra dùng nữa, hử?”

Tư Nam bấu lòng bàn tay, cưỡng ép mình nén xúc động muốn lao đến bên Lộ Huấn. “Thế còn thôn dân?”

Nàng chỉ ở đây nửa năm, đã mang tai họa đến cho họ.

Tống Thanh Thư nhìn nàng, giọng âm trầm. Hắn cũng kiêng dè đồ nàng cất giấu: cưỡng ép, tất nàng sẽ liều chết phản kháng.

Hôm nay, hắn nhất định phải bẻ gãy nàng, khiến nàng cam tâm theo mình về Ngọc Kinh.

“Nặc Nặc, nàng nói thêm một câu, ta giết một người.” Sắc mặt hắn bình thản, mắt đào hoa lạnh lùng săm soi, lưng hơi ưỡn như dã thú rình mồi. “Lại đây. Nghe lời.”

Sắc mặt Tư Nam khẽ biến, lòng đã gần như vỡ vụn. Ấy là cái lợi của quyền thế chăng? Chân trời góc bể hắn cũng tìm đến được. Cái gọi là vương pháp nơi thế gian này, chung quy vẫn là phép của vương tộc sao?

Nàng nên làm gì?

Giữa nàng và Tống Thanh Thư lúc này, chỉ còn nước “không chết không thôi”. Tình yêu đã đoạn tuyệt; hắn dây dưa chẳng qua vì bất cam trong lòng. Phàm là nam nhân bình thường, ai lại yêu một nữ tử chỉ muốn đẩy mình vào chỗ chết?

Tư Nam ôm bụng, nghiêng mình nói: “Tống Thanh Thư, vì sao cứ phải cưỡng cầu? Ngươi quyền thế như vậy, kẻ lấy lòng ngươi có biết bao nhiêu người; kẻ muốn yêu ngươi lại càng nhiều vô kể. Buông ta ra, cũng là buông lấy chính ngươi, chẳng phải tốt hơn sao?”

Thấy nàng còn muốn kéo dài giờ khắc này, nghĩ đến thói xảo trá của nàng bấy lâu, trong lòng hắn bỗng sinh ra lạnh buốt, đau nhói lan dần, oán hận quấn siết không dứt.

Buông nàng? Nếu chẳng nhờ thân phận hắn, e nữ nhân này đã chẳng tha cho mình, hắn sớm thành một đống bạch cốt rồi.

Vô cùng nhục nhã, những lần ngã gục ấy, hắn làm sao có thể quên được. Tất cả đều do chính nữ nhân trước mắt này, dịu dàng mà nhu nhược, đem đến cho hắn.

“Phúc Tử, bọn họ đâu rồi?”

Phúc Tử cổ họng lên xuống, chần chừ một lát rồi đành cắn răng vỗ tay.

Ngoài cửa, hai tên tráng hán kéo vào ba người, hai người khiêng một thôn dân rách rưới, còn đang hôn mê.

“Nặc Nặc, ta đã nói rồi, bọn họ vốn chẳng thể uy h**p được nàng.” Tống Thanh Thư khẽ bật cười, giọng lạnh lẽo như quỷ dữ nơi địa ngục, ánh mắt tối sầm: “Nàng chỉ cần nói thêm vài câu, ta liền lấy chính nỗi sợ hãi của nàng làm một câu đáp lại.”

Vừa dứt lời, hắn tra kiếm vào vỏ, giơ tay, Phúc Tử lập tức đưa cung tiễn.

“Nặc Nặc, suýt quên nói với nàng, tuy ta không giỏi đọc sách, nhưng cưỡi ngựa bắn cung thì lại cực giỏi. Cả Tuyên Uy tướng quân còn từng khen ta. Hôm nay ta biểu diễn cho nàng xem, xem như quà gặp lại sau cửu biệt.”

Hai mắt Tư Nam ngập sợ hãi, lảo đảo tránh sang bên. Bụng quá nặng, nàng phải vịn bàn mới đứng vững, đôi mắt đầy nước, khẩn cầu: “Ngươi… giết ta đi, đừng giết người vô tội.”

Trong lòng Tống Thanh Thư cơn giận trào lên. Hắn hiểu hàm ý nàng: Lộ Huấn đã chết, nàng cũng chẳng thiết sống nữa. Nếu không phải hắn đã làm Lộ Huấn hôn mê từ đầu, có lẽ hai người kia đã kịp diễn nốt vở “phu thê thâm tình.”

Vèo — mũi tên bay ra, thẳng tắp xuyên yết hầu thôn dân.
Tư Nam trơ mắt nhìn mũi tên xuyên qua cổ, máu phun thành dòng đỏ thẫm, rồi hai tráng hán như vứt rác, kéo xác thôn dân ném ra sân, thi thể vặn vẹo một cách ghê rợn.

“Đừng…” Tư Nam níu lấy bàn, nước mắt tuôn như suối, run giọng khóc lóc: “Ngươi đừng…”

Tống Thanh Thư thoáng bất an. Thấy tay nàng khẽ động, hắn lập tức giương cung, nhắm thẳng vào nàng: “Nặc Nặc, lại đây. Đừng nhúc nhích tay.”

Tư Nam hít sâu, cắn răng quyết liệt. Nàng vọt tới bên chiếc nỏ, nhắm mắt, nắm chặt lấy rồi lao về phía Tống Thanh Thư.

Nhưng hắn nhanh hơn—khoảng cách quá gần. Cung tiễn bật ra như sao băng, thẳng tắp lao về phía nàng.

“Phụt!”—mũi tên xuyên thẳng bàn tay nàng.

“A—!” Tiếng kêu thảm khốc xé toạc không khí. Tay bị thương khiến nàng đánh rơi nỏ, hàng trăm mũi kim nhỏ tung tóe, ánh bạc loé lên khắp phòng.

“Vương gia, cẩn thận!” Phúc Tử hét lên.

Tống Thanh Thư xoay người né không kịp, may mà ảnh vệ kịp lao tới kéo hắn tránh thoát.

Hàng trăm kim châm găm đầy tấm ván và mái nhà, cắm sâu đến nửa tấc—nếu trúng người, chỉ e thân thể nát vụn như nhím.
Nhìn cảnh ấy, sắc mặt hắn sa sầm.

Nàng vẫn muốn giết hắn. Đến nước này rồi vẫn muốn.

Cơn phẫn nộ bùng nổ. Hắn bước nhanh tới, túm lấy cổ áo nàng, nhấc bổng lên, gằn giọng: “Còn chiêu gì nữa? Trên người còn giấu đồ gì? Nặc Nặc, ngươi đúng là chưa thấy quan tài chưa rơi lệ!”(*)

(*) Chỗ này Tống Thanh Thư vì quá tức giận nên sẽ đổi xưng hô một chút nhé, cũng như tăng thêm phần đe dọa Tư Nam.

Hắn chẳng dám lại gần nàng vì ngờ nàng còn cạm bẫy.

Tư Nam đau đến trắng bệch mặt, tay phải bị thương đặt xuống đất, ôm bụng, để mặc hắn lôi đi, không phản kháng. Nàng hơi nghiêng đầu, mắt nhòe lệ nhìn về phía Lộ Huấn.

“Ngươi giết ta đi. Ân oán giữa ta và ngươi, đừng lôi người khác vào. Bọn họ vô tội, xin ngươi buông tha.”

Trong lòng hắn vừa bất lực, vừa chẳng nỡ. Nữ nhân này như cổ độc—không có nàng, lòng hắn ngập hận; có nàng, hận lại hóa mềm. Hắn từng thề muốn băm nàng vạn mảnh, nhưng vừa chạm tay được đến nàng, lại chẳng nỡ buông.

Rõ ràng biết nàng chỉ muốn hắn chết, thế mà hắn vẫn không thể dứt, như năm xưa hắn lén bò vào chăn nàng—đã biết là sai, vẫn cứ tự nguyện.

Hơi thở hắn rối loạn, ngực dồn dập như bị bóp nghẹt, ánh mắt ghim chặt dáng vẻ bất lực của nàng: “Giết ngươi? Ngươi mơ đi.”

Khóe môi hắn nhếch lên, giọng khàn ác: “Ta sẽ giữ ngươi lại, từng chút một tra tấn. Ngươi muốn chết cho giải thoát? Ta càng không cho ngươi chết. Ha ha…”

Hắn ghé sát tai nàng, giọng khẽ như khói: “Nặc Nặc, lần đầu ngươi bỏ trốn, ta hận ngươi phản bội. Lần thứ hai, ngươi có biết ta hận nhất điều gì không?”

Nói rồi hắn ném cung cho Phúc Tử, nhẹ chạm tay vuốt gương mặt đỏ rực của nàng, nâng niu như trân bảo. Ngón tay hắn lau dòng lệ trên má nàng, ánh mắt đầy ôn nhu lẫn chua xót.

“Ta hận ngươi khiến ta biết yêu là gì… rồi lại nhẫn tâm cướp nó đi. Ngươi đã dạy ta cách yêu ngươi, Nặc Nặc. Giờ ta thành ra thế này… ngươi hài lòng chưa?”

Giọng hắn như vọng lên từ tầng sâu địa ngục. Tư Nam run rẩy, đưa tay trái nắm lấy cổ tay hắn, giọng khẩn cầu:

“Ta biết ngươi hận ta, muốn thế nào ta cũng chịu, chỉ xin ngươi tha cho những người khác. Họ vô tội, là bị ta liên lụy…”

Tống Thanh Thư bế bổng nàng, đặt lên giường, khẽ nắm lấy tay phải bị thương, giọng trầm: “Những người khác? Kể cả Lộ Huấn sao? Hắn là trượng phu ngươi, hai người còn có cả hài tử nữa.”

Tay hắn khẽ vuốt bụng nàng—phồng tròn, mềm mại, chứa đựng sinh mệnh đang thành hình. Có lẽ là một tiểu cô nương đáng yêu… nhưng tiếc thay, chẳng phải của hắn.

Tư Nam run lẩy bẩy, cắn răng chịu đựng, mùi máu tanh nghẹn trong cổ, nước mắt dâng lên. Giọng nàng run run: “Nếu… nếu ngươi chịu buông tha chàng…”

Hắn cười khẩy, ngắt lời: “Ngươi đang thương lượng với ta sao, Nặc Nặc? Ngươi vẫn tưởng ta là kẻ ngu có thể bị ngươi đùa bỡn ư?”

Nước mắt nàng rơi không ngừng: “Ta cầu xin ngươi… tha cho chàng đi, ta…”

Giọng nghẹn lại, nức nở, lòng nàng hối hận muốn chết vì đã không kết liễu hắn sớm hơn, để đến nông nỗi này. Tất cả đều là lỗi của nàng. Mà người nàng có lỗi nhiều nhất là Lộ Huấn.

Tống Thanh Thư nhìn nàng khóc vì một nam nhân khác, chỉ thấy lồng ngực đau như bị kim đâm.

Hắn lạnh giọng, môi nhếch cười chua chát: “Nếu hắn còn sống, ngươi sẽ ngoan ngoãn theo ta về sao? Ngươi quá coi trọng mình rồi, Nặc Nặc. Giờ ngươi còn tư cách gì để đặt điều kiện?”

Tay hắn siết mạnh—

“A—!” Tư Nam hét lên thảm thiết, cả người co quắp, ôm chặt bụng, run rẩy không ngừng.

Hắn giật lấy thuốc mỡ từ tay Phúc Tử, mạnh tay kéo tay nàng ra, băng bó vết thương, giọng khẽ như ma quỷ rì rầm bên tai:

“Ngươi nhất định đang nghĩ—vì sao khi xưa không giết ta, đúng không? Phải, Nặc Nặc, vì sao khi đó ngươi không giết ta? Có phải vì trong lòng ngươi… từng có một chút bóng hình ta mà chính ngươi cũng chẳng hay?”

Tư Nam mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh túa ra, chỉ dám hít thở thật nhẹ, sợ ảnh hưởng tới thai nhi.

Nghe hắn nói, nàng chỉ cảm thấy cạn lời, rồi khẽ thều thào: “Ngươi có bệnh, Tống Thanh Thư… ngươi thật sự là kẻ bệnh tâm thần.”

Nàng nhìn hắn băng bó thuần thục, trong lòng chỉ thấy lạnh lẽo, bao năm qua, hắn đã thay đổi quá nhiều.

Tống Thanh Thư nắm tay trái nàng, cảm nhận hơi ấm yếu ớt lan ra, ngắm đôi mắt ngấn lệ tuyệt vọng ấy, lại thấy khoái trá lạ lùng.

Đúng vậy, phải để nàng đau. Càng đau càng tốt. Tốt nhất là đau đến chết đi sống lại, để nàng nếm trải những ngày hắn từng chịu.

Mà đây mới chỉ là khởi đầu.

Hắn nâng cằm nàng, ngắm nghía kỹ càng, nàng lại càng đẹp hơn. Da trắng phớt hồng, đôi mắt trong veo như ngọc, người thoảng hương mê hoặc.

“Nặc Nặc,” Tống Thanh Thư khẽ cười, cầm khăn lau vết máu trên tay, giọng nhẹ như gió: “Nhiều năm như vậy rồi, ngươi mắng người cũng ít đi hẳn.”

Hắn vẫn còn nhớ rõ dáng Nặc Nặc khi mắng người, khí lực dồi dào, lời tuôn ra như chuỗi ngọc liên châu. Tuy khiến hắn bực bội, nhưng bộ dạng cứng cỏi bất khuất, thông tuệ giảo hoạt ấy, hắn chưa từng ngăn cản nổi.

Tư Nam th* d*c liên hồi, sợi tóc sũng mồ hôi dính bệt lên gò má. Nàng chống chọi ngồi dậy, đối diện Tống Thanh Thư, nước mắt như mưa rơi không dứt.

“Ta biết ngươi chỉ hận mình ta, mọi đòn ròi đều trút lên ta. Cầu ngươi buông tha những người khác…”

Tống Thanh Thư mỉm cười khẽ, cúi đầu in lên môi nàng một nụ hôn nhẹ: “Nặc Nặc…”

Còn chưa kịp nói tiếp, bỗng vang lên một tiếng hô yếu ớt như hụt khí: “A Nam! Súc sinh! Ngươi buông A Nam ra!”

Đúng lúc ấy, Lộ Huấn tựa góc tường chợt tỉnh. Vừa uống ngụm rượu đầu, y đã thấy không ổn; theo đó mọi người lần lượt gục xuống, y cố gắng chống đỡ mà rốt cục vẫn hôn mê. Trước khi bất tỉnh, trong lòng y chỉ đầy ắp một người—A Nam.

Mở mắt ra, vừa thấy kẻ kia đang ép A Nam xuống giường, bất luận nam nhân nào nhìn cảnh ấy cũng không chịu nổi. Không biết lấy sức ở đâu, y gắng gượng vùng dậy.

“A Nam, nàng có sao không?”

Lộ Huấn lảo đảo chạy vào, song bị Phúc Tử chặn ở cửa.

Tư Nam thấy Lộ Huấn tỉnh lại, lập tức biết không ổn. Y mê man còn đỡ làm người ta chú ý, giờ tỉnh lại, khác nào chiếc đinh chói mắt. Nàng chưa kịp tính kế, cũng chẳng nghĩ ra biện pháp nào, bèn vội dùng tay trái ghì lấy Tống Thanh Thư, sợ kéo không nổi lại lao thẳng vào lòng ngực hắn.

“Đừng… chàng… chàng…” Nàng tựa cằm lên ngực hắn, lệ chảy không dừng, ngước mắt khẩn cầu mà không dám mở miệng thêm. Rõ ràng Tống Thanh Thư ghét nhất là nàng vì Lộ Huấn mà cầu xin; nói nữa chỉ chuốc họa.

Lộ Huấn bị Phúc Tử cản lại, tay chân vẫn còn tê dại, khó lòng xông qua.

“A Nam, A Nam, nàng không sao chứ?” Y trừng Tống Thanh Thư, giận đến gan tím: “Sớm biết không nên lưu tình, hẳn phải một kiếm phế ngươi đi.”

Tống Thanh Thư nhìn Lộ Huấn đầy trào phúng, nhưng ngón tay lại bị Tư Nam đan chặt, ôn hương nhuyễn ngọc đang gọn trong lòng ngực; rõ ràng có thể né, hắn lại tham luyến khoảnh khắc thân cận này.

Hắn cố tình trêu tức, ôm ghì Tư Nam, mặc nàng giãy giụa, bàn tay miết dọc bụng tròn của nàng, còn cúi đầu hôn lên trán nàng.
“Lộ Huấn, bổn vương nói rồi: Nặc Nặc là của ta.”

Huyết sắc tràn mắt Lộ Huấn. Thấy cánh tay Tư Nam quấn băng đẫm máu, y chỉ hận không thể xông vào quyết liệt: “Súc sinh! A Nam đang mang thai, ngươi còn dám làm nàng bị thương! Đồ súc sinh! Buông nàng ra!”

Tư Nam quay đầu liền lia lịa lắc, ra hiệu chớ nói nữa; nhưng Lộ Huấn đâu chịu nghe.

Cơn giận của Tống Thanh Thư bỗng được giải khai. Hắn ghì nàng vào ngực, tay vuốt gáy, ép nàng dựa sát, không cho ngoảnh lại nhìn Lộ Huấn.

“Nhưng đó không phải con của bổn vương. Lộ Huấn, ngươi quên sứ mệnh của mình rồi sao? Đã là mệnh quan triều đình, lại dám phản bội Đại Dung?”

Lộ Huấn còn định cãi, đã bị Tư Nam quát khẽ ngăn lại.

“Lộ Huấn, đủ rồi. Chàng đi mau…”

Giờ sao y có thể đi cho được.

“A Nam, dù có chết, ta cũng không rời khỏi nàng.”

Tống Thanh Thư khẽ cười nhạt, như vừa nghe chuyện nực cười. Hắn cúi đầu nói với người trong lòng: “Đi ư? Nặc Nặc, ta còn chưa đáp ứng điều gì.”

Tư Nam mặc cho tay phải đau buốt, chống ngực hắn gắng đẩy ra một khoảng, không trốn tránh, mà đối thẳng. Chỉ một chốc, lệ lại tràn mi.

“Không… đừng tổn thương chàng. Hãy hứa với ta.”

Tống Thanh Thư đưa tay lau lệ cho nàng, cố ý để Lộ Huấn trông thấy cảnh mình thân cận với nàng; thấy nàng hoảng hốt né tránh, hắn thô bạo bẻ cằm nàng, ánh mắt dấy lên cảnh cáo.

Tư Nam nấc nghẹn, hạ giọng cầu khẩn: “Đừng như thế… đừng ở đây… cầu ngươi, Tống Thanh Thư… Đoan Vương gia… ta cầu ngươi…”

Nàng từng nghĩ cùng hắn đồng quy vu tận, nhưng thấy Lộ Huấn sống sờ sờ trước mặt, sao còn thốt ra nổi lời chết chóc. Chết thì dễ, sống mới khó; hai người họ còn phải gồng gánh quá nhiều.

Lộ Huấn trơ mắt nhìn Tư Nam bị cưỡng hôn, lửa giận bốc lên trời như nham thạch phun trào, khóe mắt rách toạc. Xưa nay y chẳng dám tưởng tượng, nay phơi bày ngay trước mặt, chỉ có cảm giác tim bị nghiền nát.

“Súc sinh! Buông nàng ra! Đồ súc sinh!”

Tư Nam đành nghiêng mình tránh thoát, quay lại nhìn Lộ Huấn, mặt đầy van vỉ: “Lộ Huấn, đừng như vậy… ta không đáng…”

Trong lòng Tống Thanh Thư khoan khoái lạ thường, bật cười. Hắn bế bổng nàng lên, đặt lại trên giường, giọng hạ xuống êm ái: “Nặc Nặc, ta đáp ứng ngươi—không giết hắn.”

Rồi lạnh lùng: “Nhưng vật thuộc về ta, rốt cuộc vẫn phải lấy về.”

Chưa kịp để nàng hiểu hết ý, hắn bỗng giật kiếm ở hông, thân hình như điện lao thẳng ra cửa. Chớp bạc lóe lên, nhanh đến nỗi mắt thường không kịp đuổi—

Tiếng kêu thảm khốc vang dội. Khi bóng kiếm dừng lại, chân phải của Lộ Huấn đã đứt ngang đầu gối, y ngã sụp xuống đất, rên la thảm thiết.

Tư Nam chết lặng như bị sét giáng, ngẩn ngơ như gỗ đá. Nàng bấy giờ mới hiểu, Tống Thanh Thư trước mặt đã không còn như xưa—không, mà là giống y hệt khi ban đầu. Hắn đã trở lại với dáng dấp điên cuồng của mười năm trước.

Vừa nhìn rõ đoạn chân gãy, cổ họng nàng bật lên tiếng gầm đau đớn, như còn thú bị dồn góc tường. Mặc kệ bụng đau thắt, nàng nhào khỏi giường, tay đẫm máu bò về phía Lộ Huấn.

“Lộ Huấn! Không… không thể như vậy…”

Trước mắt nàng thoáng hiện lại cánh tay đứt năm xưa, thời gian như vòng quay nghiệt ngã, đưa nàng trở về ác mộng đầu tiên: cái tay trong hộp còn co giật năm ấy.

Tống Thanh Thư thấy nàng bò tới, bèn bước ra giữa, chắn lối, ngồi xuống đối diện.

“Nặc Nặc, nghe lời,” hắn ôn tồn nói.

Mặc hắn cảnh cáo, Tư Nam vẫn nước mắt nước mũi như mưa, điên cuồng trườn qua. Tống Thanh Thư sầm mặt, vung lưỡi kiếm còn vương máu, chém thẳng về ngực Lộ Huấn.

Tư Nam rốt cuộc bừng tỉnh, run rẩy ôm chặt chân hắn, cuống quýt kêu: “Cầu ngươi… gọi đại phu… mau nối lại… ta cầu ngươi…”

Bình Luận (0)
Comment