Phúc Tử mặt mày hoảng hốt, toàn thân run rẩy, chỉ dám đứng chết trân một góc, chẳng dám thốt nửa lời. Hắn ta muốn bước lên đỡ, nhưng nhìn vẻ lạnh lùng u tối của Vương gia, cả người hắn ta lập tức nổi da gà, hai chân mềm nhũn.
Lộ Huấn ôm lấy đoạn chân đứt, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, thều thào hướng về phía Tư Nam, giọng khản đặc: “Đừng cầu hắn, A Nam… đừng cầu hắn…” Rồi sức cùng lực kiệt, dần dần ngã gục, hôn mê bất tỉnh.
Tư Nam chẳng dám nhìn người này, chỉ vươn tay nắm chặt vỏ kiếm bên hông Tống Thanh Thư, nước mắt trào ra như suối:
“Xin ngươi… mau đi tìm đại phu. Chàng không thể mất chân được. Tống Thanh Thư, ta sẽ cùng ngươi trở về, ta cầu ngươi, ta sẽ không bao giờ bỏ trốn nữa…”
Tống Thanh Thư nhìn nàng, ánh mắt lạnh lùng, trong đôi con ngươi không còn chút hơi ấm, như thể hắn chưa từng quen biết nữ tử này.
“Phúc Tử, cha mẹ Nặc Nặc đã khởi hành chưa?”
Tiếng khóc nức nở của Tư Nam lập tức nghẹn lại nơi cổ họng, hai hàng nước mắt còn đọng trên gò má, lấp lánh ánh sáng như sương.
Nàng tưởng mình nghe lầm, khóe môi run rẩy, giọng khàn khàn vô lực: “Không… Đan Tích đâu dễ ra vào. Tay Đại Dung cũng không vươn dài đến vậy. Tống Thanh Thư, ngươi không thể—”
Tống Thanh Thư cúi người, khẽ lau nước mắt trên má nàng, giọng mềm nhẹ như gió thoảng: “Đan Tích quả thực khó đi vào. Nhưng nếu có thư của ngươi thì lại dễ hơn. Nghe tin con gái gặp chuyện, ngươi nói xem… bọn họ có ra không?”
Tư Nam toàn thân run rẩy, nghiến răng nhìn hắn, giọng nghẹn lại: “Ngươi… ngươi điên rồi…”
Tống Thanh Thư bế nàng lên, đặt lại trên giường, giọng điềm đạm: “Nặc Nặc, ta sẽ không như trước kia nữa, sẽ không để ngươi có được dù chỉ một kẽ hở để trốn thoát.”
Hắn từng cho rằng chỉ cần bắt được nàng là đủ, nhưng hắn giờ mới hiểu, muốn giữ lấy nàng, phải giữ thật trọn vẹn, không để lại bất kỳ khe hở nào, bằng không, chỉ cần một chút sơ sẩy, nữ nhân này vẫn sẽ tìm được đường thoát.
Tư Nam lắc đầu, nước mắt rơi lã chã: “Đừng hại bọn họ… ta cầu xin ngươi, Tống Thanh Thư, đừng làm hại bọn họ…”
Tống Thanh Thư ôm lấy nàng, dịu dàng vén sợi tóc ướt ra sau tai, khẽ thở dài: “Phúc Tử, canh chừng cẩn thận. Đừng để ai bị thương thêm.”
Phúc Tử cúi đầu, run giọng đáp: “Vâng… Vương gia.”
Tư Nam lại nhìn sang Lộ Huấn, nước mắt khô dần trong mắt: “Ngươi cứu chàng đi… ta sẽ theo ngươi trở về.”
Nàng lẩm bẩm, giọng run run như nói với chính mình: “Ta dạy ngươi yêu, dạy ngươi biết thế nào là ái, ta sẽ không bao giờ rời ngươi nữa. Từ nay chỉ giữ trọn tâm cho một người là ngươi. Ta cầu ngươi, cầu ngươi đó, Đoan Vương gia, mau cho người tìm đại phu, cứu lấy chân chàng đi…”
Tống Thanh Thư nhìn nàng, ánh mắt thoáng ưu thương, giọng khẽ như gió qua: “Nặc Nặc… ta đã không còn muốn học nữa.”
Trước kia, khi hắn còn nguyện ý học yêu, là lúc hắn dốc cả tấm lòng đưa cho nàng. Còn nàng thì sao? Nàng ném hắn như chiếc giày cũ, không chút do dự, chạy đến trong vòng tay kẻ khác. Đến khi hắn đã quăng bỏ tất cả những thứ khiến mình bận lòng, nữ nhân này lại tự khắc trở về như cũ.
Tư Nam như người sắp chết đuối nắm lấy rơm rạ, bất chấp máu trên tay, vội nắm chặt tay hắn: “Không, ngươi nguyện ý mà… ngươi nguyện ý! Ngươi sợ bóng tối phải không? Ta sẽ ở bên ngươi. Ngươi không ăn được, ta sẽ cùng ngươi ăn. Từ nay chỉ ở bên ngươi thôi, ta sẽ không chạy nữa…”
Thấy trong mắt hắn vẫn chẳng chút biến sắc, Tư Nam cuối cùng không chịu nổi. Nàng khuỵu xuống, đau quặn bụng như bị ai siết.
“Tống Thanh Thư, ngươi từng nói… ngươi nguyện ý yêu ta. Nếu ta chết rồi, ngươi thật sự vui sao?”
Đôi mắt đào hoa lạnh lẽo của hắn thoáng lay động, sau cùng phất tay ra lệnh, giọng khàn trầm: “Gọi đại phu tới.”
Trước khi tới đây, hắn đã do dự rất lâu, cuối cùng vẫn đem theo đại phu, có lẽ trong sâu thẳm, hắn vẫn không nỡ để nàng gặp chuyện. Đến giờ phút này, hắn đành phải nghe theo bản tâm mình.
Đại phu bị dẫn đến, sợ đến mức toàn thân run lẩy bẩy, bước vào phòng liền thấy một phụ nhân ngã vật trên giường, bên cạnh là một nam nhân cũng đã gục ngã, xa hơn nữa là một người gãy chân đang r*n r*.
Trong sân còn rải rác mấy thi thể co quắp, máu loang khắp nơi. Đại phu sợ đến nỗi tay chân cứng đờ, chẳng dám nói gì.
Phúc Tử bất đắc dĩ đẩy ông ta đến trước mặt Tư Nam. Nàng lúc này mặt vàng như sáp, giọng yếu ớt: “Đại phu… mau xem đi.”
Rồi nàng gắng gượng chỉ về phía Lộ Huấn, thều thào: “Đi xem chàng… mau lên, xem chân chàng có thể cứu được không.”
Đại phu nhìn qua, sắc mặt khó coi, lại quay đầu nhìn đoạn chân đứt. Vết cắt phẳng lì, nhìn một phát là biết bị thần binh chém, liền lắc đầu.
“Nương tử, chân kia đã bị chặt gọn như vậy, nào còn nối lại được. Dẫu Hoa Đà, Biển Thước tái thế cũng vô phương. Ta vẫn nên xem cho ngươi trước, sắc mặt ngươi trắng bệch lắm rồi.”
Tống Thanh Thư nhìn nàng khép mắt, lệ rơi dài như chuỗi ngọc, trong lòng dấy lên một cơn lạnh buốt. Hắn khàn giọng nói: “Phúc Tử, băng bó cho hắn đi.”
Đại phu bắt mạch cho Tư Nam, vừa chạm vào đã hoảng hốt biến sắc: “Mau, mau sắc thuốc! Thân thể nương tử yếu, sao còn để nàng chịu khổ thế này. Lần này nếu giữ không nổi đứa nhỏ… e rằng sau này khó mà có con nữa!”
Tư Nam mồ hôi đầm đìa, nằm trên giường, nghe vậy lại khẽ thở ra nhẹ nhõm. Không có… thì thôi, cũng tốt. Giống cha mẹ nó xấu số, lưu lại huyết mạch cũng chỉ khổ thêm.
Huống hồ, nhìn Lộ Huấn giờ tàn phế thế kia… tương lai… tương lai nàng còn có thể đi về đâu?
Nàng còn có thể có tương lai sao?
Câu hỏi ấy vừa loé lên trong đầu, bóng tối đã ùa đến phủ kín, chỉ còn ánh mờ nơi khoé mắt, nơi có nam nhân nàng từng gọi bằng chồng.
Phúc Tử trong phòng lục tìm khắp nơi, may mắn thay vẫn còn đủ dược liệu. Đại phu vội vàng bắt lấy, phân phó người đi sắc thuốc, rồi trông thấy trong hòm còn một củ nhân sâm rừng, rễ to chắc khỏe, là thứ cứu mạng hiếm có.
“Còn cứu được.” Đại phu nói nhỏ, cắt lấy một lát, đặt dưới lưỡi Tư Nam cho nàng ngậm.
Tống Thanh Thư chỉ đứng nhìn lạnh lùng, ánh mắt không chút gợn sóng. Trong khi mọi người hối hả, Tư Nam vẫn hôn mê bất tỉnh, chỉ còn may là thuốc có thể đổ vào miệng. Còn Lộ Huấn, sau khi băng bó, đã bị kéo sang một góc, vẫn chưa tỉnh lại.
Nơi này, không thể ở thêm nữa.
Khi Tư Nam mở mắt lần nữa, miệng đắng nghét, đầu óc mơ hồ, thân thể nhẹ bẫng như đang bay. Nàng cảm giác mình lắc lư, như đang ở trong xe ngựa. Tấm rèm lay động, ánh chiều tà thi thoảng rọi vào hắt lên mặt nàng từng mảng cam đỏ.
Tay phải không còn cảm giác, nàng đành dùng tay trái mò dưới thân, chăn bông dày phủ kín. Nàng toan ngồi dậy, lại phát hiện cơ thể như chẳng còn thuộc về mình.
Chẳng bao lâu, bàn tay nàng bị nắm lấy, là một bàn tay ấm nóng, mạnh mẽ.
“Tỉnh rồi à? Sắp đến trấn rồi.”
Là Tống Thanh Thư.
Tư Nam không giãy ra, chỉ yếu ớt hỏi, giọng khàn khàn: “Ngươi… không giết chàng, phải không?”
Tống Thanh Thư trầm mặc. Ánh tà dương hắt vào, chiếu lên gương mặt người này. Hắn cúi đầu nhìn nàng, sắc mặt bình thản, chỉ hơi nhợt nhạt, không có chút sức sống, nhưng giọng nói lại rõ ràng, tỉnh táo.
Trong lòng hắn dâng lên một cơn vô lực xen lẫn oán hận, song cuối cùng vẫn trầm giọng nói: “Phải. Ta đã đáp ứng nàng. Nặc Nặc, đừng lại giở trò nữa. Đây là lần cuối cùng ta dành cho nàng chút lòng nhân từ.”
Tư Nam như chợt nhớ ra điều gì, lập tức buông tay hắn, đặt lên bụng mình, khẽ cảm nhận cử động của đứa nhỏ.
Tống Thanh Thư nhìn thấy nàng vẫn một lòng hướng về thứ không thuộc về mình, ánh mắt liền tối đi, giọng lạnh lẽo: “Hài tử không sao. Ta cũng cho phép nàng sinh nó ra. Nhưng tốt nhất, nàng đừng có ý nghĩ khác.”
Tư Nam chậm rãi nhắm mắt, hai dòng lệ lặng lẽ tràn nơi khoé mi, coi như một nén hương tế bái cho quá khứ.
Từ Thổ Khâu đến Duyện Châu, đáng ra không quá nửa tháng, nhưng vì thân thể nàng yếu, lộ trình kéo dài đến hơn một tháng.
Giữa mùa hạ, Duyện Châu bắt đầu thi hành tân chính. Tân thứ sử vừa nhậm chức là người đức vọng cao, làm việc cần mẫn.
Tống Thanh Thư vừa tới, liền lập tức dâng thư tấu Gia Ninh Đế, xin ở lại hỗ trợ chỉnh đốn Duyện Châu, hứa xong việc sẽ hồi kinh báo cáo.
Gia Ninh Đế nhận được tin, trầm ngâm rất lâu, cuối cùng vẫn ban chỉ ân chuẩn.
Đúng lúc ấy, một trận mưa to như trút. Hạt mưa to như đồng xu nện xuống mái ngói, vang rền “bang bang”. Nước thấm đầy đất, rồi chảy dọc rãnh thành suối nhỏ.
Trong sân trồng một cây trà vàng, cánh hoa rụng rơi khắp mặt đất, trôi theo nước chẳng biết về đâu.
Tiếng kêu thảm thiết từng đợt vọng ra giữa tiếng mưa rơi, dồn dập, xé lòng. Đám nha đầu ra vào không ngớt, từng chậu nước đỏ loãng được khiêng ra khỏi phòng sinh.
Tống Thanh Thư đứng ngoài cửa, sắc mặt căng thẳng, hai tay siết chặt bên người, khẽ run.
Nữ nhân của hắn đang sinh con, nhưng đứa con ấy, không phải của hắn.
Hắn không muốn nó chào đời. Nhưng hắn đã hỏi qua bao nhiêu đại phu, câu trả lời đều giống nhau: lúc này số tháng đã lớn, nếu cưỡng ép sinh non, cả mẹ lẫn con đều có thể mất mạng.
Không cam lòng, cũng đành bất lực. Hắn chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn, đợi nàng bình an qua cửa ải này, rồi sau đó… hắn sẽ bắt nàng sinh cho mình một đứa khác.
Cẩm Sắt đứng bên cạnh, lòng tràn đầy áy náy. Nghĩ đến mấy thang thuốc mình từng nấu, nàng ta rùng mình, mọi nghiệp quả giờ đều ứng lên thân cô nương.
Từ lúc bị bắt trở lại, cô nương trở nên lặng lẽ dị thường. Không khóc, không quấy, ngoan ngoãn đến đáng sợ. Vương gia làm gì, nàng làm nấy; lời nói cũng thưa dần, cả ngày chưa nói nổi mười câu.
Vương gia vẫn ôn hòa như trước, nhẫn nại chăm sóc nàng, song giữa hai người, có gì đó quái dị đến mức khiến người ngoài nhìn mà rợn người.
Nghe trong phòng tiếng la thảm thiết càng lúc càng yếu dần, Tống Thanh Thư mất kiên nhẫn, gương mặt tái đi: “Cẩm Sắt, ngươi vào xem đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì!”
Cẩm Sắt vội đáp rồi chạy vào. Trong phòng, bốn năm bà đỡ cùng đám tỳ nữ tay chân luống cuống.
Cô nương nằm trên giường, mặt trắng bệch, mắt đã dại đi.
Cẩm Sắt hốt hoảng: “Rốt cuộc sao rồi?”
Một bà đỡ tuổi lớn run run nói: “Phu nhân… thai vị bất chính, hơn nữa, dường như… dường như là…”
“Còn không mau nói! Nếu xảy ra chuyện, các ngươi đừng mong sống!”
Sắc mặt đám người đều trắng bệch. Cuối cùng bà đỡ kia run run đáp:
“Phu nhân… tựa như không muốn sinh. Sinh con là phải có lòng, vốn dĩ thai đã khó sinh, giờ mẫu thân lại buông xuôi… biết làm sao đây?”
Cẩm Sắt nghe mà sợ hãi, sắc mặt trắng nhợt. Ban đầu nàng ta tưởng đứa nhỏ là của Vương gia, sau mới tính lại tháng, thấy không khớp, chỉ sợ…
Nàng ta ghé tai cô nương run giọng: “Cô nương, xin đừng nhắm mắt… nhất định phải sinh ra được, nhất định phải sống, xin đừng ngủ…”
Ngoài cửa, tiếng Tống Thanh Thư vang dội: “Đồ vô dụng! Một đám phế vật! Nếu hôm nay Nặc Nặc xảy ra chuyện, tất cả các ngươi đều chôn theo!”
Cẩm Sắt ngẩng đầu, thấy cô nương yếu ớt hé mắt, nhìn mình mà mỉm cười, nhợt nhạt đến đau lòng.
Tư Nam cảm thấy cả người nhẹ bẫng, nửa th*n d*** hoàn toàn tê dại. Nàng không ngờ sinh con lại đau đến thế, không giống phim ảnh, chỉ hô vài tiếng là qua. Nàng gào đến khản cổ, sức đã cạn, có lẽ là ý trời, nàng sống hai đời, vốn đã trái đạo trời, nay e là ông trời muốn thu hồi.
“Cẩm Sắt… ngươi vẫn còn hương khói cho Yến Yến chứ?” Nàng gắng nhếch môi, thở mỏng như sương, “Ta vẫn nhớ Yến Yến… nàng ấy là người tốt.”
Trong phủ lạnh lẽo năm xưa, Yến Yến là người đầu tiên thật lòng đối đãi với nàng.
Cẩm Sắt bật khóc, nắm chặt tay nàng: “Cô nương, đừng nói nữa… mau dùng sức đi. Có thể là tiểu nữ nhi đấy, nhất định sẽ xinh đẹp như ngươi!”
Tư Nam khẽ cười, nụ cười đẫm chua xót. Bên ngoài tiếng Tống Thanh Thư giận dữ vọng vào, nàng nhìn ra khoảng không mờ mịt, ánh mắt thoáng hoang mang, rồi dần kiên định: “Nữ nhi… quá khổ rồi, xinh đẹp cũng chẳng tốt, dễ gặp họa. Cẩm Sắt… cảm ơn ngươi.”
Dù nàng ta ở bên cạnh vì mục đích gì, nhưng rốt cuộc vẫn từng giúp nàng, cũng đáng được cảm tạ.
Tống Thanh Thư chờ ngoài cửa nửa ngày, không thấy động tĩnh, lòng càng rối loạn.
Hắn hận bản thân, sao lại mềm lòng nữa rồi. Nàng chết thì đã sao? Dù sao đứa nhỏ cũng chẳng phải của hắn. Đó là báo ứng của nàng, là nàng lừa hắn, phản hắn, thương tổn hắn, đâm hắn.
Thế nhưng nghĩ đến cảnh nàng nằm bất động, thân thể lạnh lẽo, hắn lại phát điên. Gần mười năm dây dưa, hắn vẫn nhớ rõ cảm giác lần đầu gặp nàng, tim đập loạn, như được tái sinh.
Nếu nàng chết… hắn phải làm sao đây?
Tống Thanh Thư không chịu nổi nữa, bất chấp Phúc Tử ngăn cản, đá bật cửa xông vào.
Mùi máu tanh nồng xộc lên, hơi nóng dày đặc, cửa sổ đóng chặt. Trên giường, Nặc Nặc được phủ chăn kín.
Hắn gầm thấp: “Chuyện gì thế này?”
Cẩm Sắt thấy hắn vào, không kịp giữ lễ, vội trình bày hết.
Tống Thanh Thư nghe xong, đôi mắt đỏ rực, thân hình run lên. Hắn nhìn Nặc Nặc nằm trên giường, khuôn mặt không còn sức sống, máu loang khắp giường, sắc mặt vàng úa, trông như một cái xác không hồn, chẳng giống người mẹ mới sinh.
Đúng là hắn đã quá chiều chuộng nàng. Bao bọc, canh giữ, không để chạm vào việc gì, sợ nàng mệt. Hắn luôn lấy người thân của nàng ra đe doạ, chỉ cần nàng dám tự hoại, hắn sẽ khiến họ chết sạch. Năm xưa hắn chưa làm được, nay nhất định sẽ làm được.
Nặc Nặc vẫn luôn ngoan ngoãn, không dám trái lời.
Vậy mà đến giờ phút này, nàng lại dám chống hắn, muốn chết trước mặt hắn. Nàng cho rằng hắn sẽ tha thứ ư?
Bà mụ bỗng kêu thất thanh: “Không xong rồi! Ra máu nhiều quá! Nước ối sắp vỡ, nếu không mau, hài tử sẽ bị nghẹt, còn người mẹ e cũng nguy hiểm!”
Tống Thanh Thư lao đến giường, mồ hôi rơi xuống trán. Hắn nắm lấy bàn tay phải mới lành của nàng, hai lòng bàn tay có vết sẹo khớp vào nhau — như một ấn chú định mệnh.
Giọng hắn run run: “Nặc Nặc, sinh đứa nhỏ ra đi. Ta sẽ cho nàng một điều ước.”
Nàng không đáp, ánh mắt vô hồn.
“Nặc Nặc! Nặc Nặc!” hắn gọi khàn cả giọng.
Tư Nam nghe tiếng hắn, chỉ thấy như vọng từ tận chân trời xa. Trong lòng nàng u ám, vì sao ở nơi đâu cũng nghe thấy giọng người này, dai dẳng như oan hồn không tan.
Tống Thanh Thư nắm chặt tay nàng, cuối cùng nhận ra, nàng đã không còn hơi thở.
Hận thù trong hắn cuộn trào, từng chữ bật ra qua kẽ răng: “Nặc Nặc, nếu ngươi chết rồi… ta sẽ nghiền xương cha mẹ nnàng, sẽ chặt đứt tứ chi Lộ Huấn, cho hắn sống dở chết dở suốt đời. Coi như là cái giá mà nàng phải trả!”
Bỗng đôi môi Nặc Nặc khẽ động.
Tống Thanh Thư cúi sát nghe, giọng nàng yếu ớt như hơi gió: “Chăn… nặng quá… bỏ ra một chút…”
Hắn vội kéo tấm chăn khỏi người nàng, vừa nhìn thấy th*n th* tr*n tr**, liền hấp tấp cởi áo mình phủ lên.
Nàng lại khẽ động môi.
Tống Thanh Thư cúi xuống lần nữa.
Và ngay khi nghe rõ lời nàng, tim hắn như bị đâm xuyên —
“Tống Thanh Thư… ngươi là đồ súc sinh.”