Không Lối Thoát - Xuân Sắt

Chương 92

Tống Thanh Thư thấy nàng quả thật còn phản ứng, lại ghé sát thấp giọng: “Nàng có lẽ chưa biết, mấy hôm trước ta lại nhận được một phong thư, từ Định Xa gửi tới. Nặc Nặc, nàng vậy mà còn có đồng lõa. Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ moi tên đó ra cho bằng được…”

Hai mắt Tư Nam trừng lớn, tơ máu giăng kín, tràn đầy căm hận. Nàng nghiến răng đến muốn nghiền xương nuốt thịt hắn. Nhất định là Sầm Vũ… mà giờ Hạ Hòa cũng đã có thai…

Không biết sức lực từ đâu, nàng bất chợt cúi đầu, cắn phập vào cổ tay Tống Thanh Thư—

Đúng lúc ấy, tiếng bà mụ vang lên, mang theo mừng rỡ: “Ra rồi, ra rồi! Phu nhân trước hết hít một hơi, đừng dùng sức quá!”

Cổ tay đau nhói làm Tống Thanh Thư khẽ biến sắc. Hắn nhìn Nặc Nặc cắn chặt tay mình, mồ hôi đầm đìa, khoé mắt rách toạc, tưởng như dốc nốt chút khí lực cuối cùng. Hắn cắn răng, vẫn không giật tay về.

Thời khắc dài như thế kỷ mà lại vụt trôi, cuối cùng tiếng reo vui vang dậy khắp gian phòng: “Ra rồi, ra rồi!”

Một tràng nhộn nhịp bừng lên trong phòng sinh.

Là một bé gái.

Tư Nam gắng gượng chống đỡ, hàm răng buông khỏi cổ tay hắn, miệng tanh nồng vị rỉ sắt. Mặt nàng trắng bệch như giấy, cả người như vừa được vớt lên từ nước lạnh. Bàn tay tựa kìm sắt nắm lấy Tống Thanh Thư, tròng mắt gần như lồi ra, dốc hết sức thì thào: “Hãy hứa với ta… đừng làm hại đứa nhỏ… nó vô tội.”

Tống Thanh Thư siết chặt cổ tay bị cắn đến rướm máu, nơi yết hầu nghẹn đắng. Bao nhiêu oán hận trong lòng cuối cùng cũng tan thành bất lực cùng không cam.

Hắn khẽ vuốt mái tóc rối rơi bên má nàng, lau đi mồ hôi. Lúc này, nàng chẳng còn nét tinh anh rực rỡ thuở trước, chỉ như một cô gái bình thường nơi chốn nhân gian, không xinh đẹp, nhưng chói loà trong mắt hắn.

“Được. Chỉ cần nàng ngoan ngoãn, ta sẽ không động đến nó.”

Thân mình Tư Nam run lên, như đã chống đỡ đến tận cùng. Đợi được câu ấy, mí mắt nàng sụp xuống, thiếp đi ngay.

Tống Thanh Thư giật mình thất sắc, kêu lớn: “Người đâu! Nàng ngất rồi, ngất rồi!”

Bà mụ vừa rửa sạch đứa nhỏ, nghe tiếng vội bế lại, cẩn thận đặt vào lòng hắn, trên miệng vẫn là mừng rỡ: “Phu nhân là kiệt lực mà ngất đi, sinh nở nào phải chuyện dễ. May mà mọi sự thuận lợi. Tướng công hỷ hạ thiên kim, chắc chắn trước nở hoa sau kết quả, chúc mừng, chúc mừng…”

Những người không biết nội tình cũng đồng thanh chúc mừng: “Chúc mừng tướng công, chúc mừng phu nhân…”

Chỉ có Cẩm Sắt đứng một bên im thin thít, nhìn đám bà mụ muốn nói lại thôi.

Trong lòng Tống Thanh Thư trào dâng từng đợt phẫn uất. Hắn liếc xéo bà mụ kia một cái, cúi đầu nhìn đứa trẻ chẳng dính dáng gì đến mình: thân nhỏ nặng trĩu, đỏ bừng nhăn nhúm, xấu xí như một con khỉ con.

Ánh mắt hắn đầy chán ghét, sắc mặt đổi thay, rồi thuận tay ném sang cho Cẩm Sắt, thả một câu: “Xấu quá.”

Cả phòng bỗng lặng ngắt như tờ. Đám bà mụ đưa mắt nhìn nhau, không dám hé răng. Đúng lúc có nha đầu bưng thuốc chạy vào, bầu không khí mới dịu đi đôi chút.

Bà mụ môi trề, bị ánh nhìn lạnh lẽo của hắn quét qua mà lạnh cả sống lưng, lầm bầm: “Vừa rồi còn thương phu nhân muốn chết, sao đứa nhỏ sinh ra lại chẳng hề vui mừng…”

Cẩm Sắt thầm mắng bà ta lắm lời, ôm lấy đứa bé đang oe oe khóc, đuổi đám người ra ngoài: “Đi lĩnh thưởng đi. Lưu lại vài người là được, còn lại ra ngoài hết.”

Ra đến cửa, nàng ta vẫn ngoái đầu nhìn. Vương gia ngồi bên đầu giường, nắm chặt tay cô nương, như lo sợ đến cực điểm.

Tống Thanh Thư dõi nhìn nữ nhân ấy, mặc kệ tỳ nữ lau rửa bón thuốc. Thần sắc hắn ngẩn ngơ, như nhìn nàng, lại như nhìn một ai khác. Ngực dâng lên vị chua xót, hắn ghé trán vào hõm vai Tư Nam, rất lâu chẳng động.

Đến khi Tư Nam tỉnh lại thì trời đã khuya.

Phòng ốc đã đổi. Không còn mùi huyết tanh, chỉ phảng phất hương sơn chi thanh khiết, cổ xưa.

Bụng nàng réo vang. Sau sinh, ngoài cơn đói, nàng chẳng thấy gì khác biệt.

“Tỉnh rồi?” Một giọng khàn thấp vang lên. Tống Thanh Thư vốn tựa cạnh giường, nghe động liền ngồi thẳng. Dưới ánh đèn lụa mỏng, hắn hỏi khẽ: “Đói không?”

Tư Nam gật nhẹ. Chóp mũi nàng cùng lúc bắt được mùi thơm ấm nóng.

Tống Thanh Thư lóng ngóng đỡ nàng ngồi dậy, độn thêm gối sau gáy, sợ nàng khó chịu lại hỏi: “Thế này được chứ?”

Yết hầu khô rát, nàng chỉ gật đầu, không đáp.

Ánh mắt hắn thoáng tối đi, song vẫn bưng bát canh gà, múc từng thìa đưa đến môi nàng: “Canh này quá một chén trà sẽ thay, luôn giữ nóng. Họ nói mới sinh phải tẩm bổ, không được để đứt quãng.”

Tư Nam đỡ lấy tay hắn, một ngụm rồi lại một ngụm, lặng lẽ uống, không hé môi hỏi đến đứa nhỏ của mình.

Tống Thanh Thư thử dò hỏi: “Nàng muốn nhìn hài tử không?”

Tư Nam uống xong một chén canh, mới nhẹ nhàng thở ra, lại khẽ lắc đầu. Trong mắt nàng ánh nước lấp loáng: “Ta không nhìn. Ngươi nếu chịu, để ta tự mình nuôi. Nếu thấy không ổn, thì đưa đến chỗ cha mẹ ta… được không?”

Trong lòng Tống Thanh Thư khẽ buông lỏng. Hắn vốn nghĩ nàng sẽ khóc lóc, van xin, hoặc uy h**p dụ dỗ vì đứa bé kia. Nhưng hắn không ngờ, nàng lại bình tĩnh đến vậy, giống như ban ngày người sinh con không phải nàng, mà chỉ là sinh giúp người dưng.

“Cha mẹ nàng còn phải một đoạn thời gian nữa mới tới được Duyện Châu. Nặc Nặc, nàng thật sự không nhìn một chút sao?”

Yết hầu Tư Nam khẽ run, dường như có thứ gì chặn nơi cổ. Chóp mũi cay xè, đôi mắt chớp mấy lần mới miễn cưỡng bình tĩnh lại.

“Không nhìn. Chẳng phải phía trước ngươi đều sắp đặt rồi sao? Bà vú cũng tìm xong rồi, cứ để bà vú cho bú. Nếu ngươi thật sự không muốn nhìn nó, thì đưa đến Định Xa…”

Tống Thanh Thư nghe giọng nàng lãnh đạm, không nhắc đến Lộ Huấn, cứ như người kia đã bị xóa khỏi trí nhớ. Một lòng người, sao có thể ngoan tuyệt đến vậy?

“Nặc Nặc, nàng là sợ ta làm hại cha con họ, nên mới không dám mở miệng — có đúng không?”

Tư Nam ngước mắt nhìn hắn. Từ khi bị bắt trở lại, nàng chưa từng dám có nửa phần phản kháng, chỉ sợ chọc hắn nổi giận, liên lụy đến người nhà, liên lụy đến Lộ Huấn.

Nàng nhìn hắn thật lâu, mệt mỏi dựa lưng xuống gối mềm, vươn tay trái đặt lên cổ tay hắn, giọng nhẹ mà ấm:

“Tống Thanh Thư, vậy ngươi bảo ta phải làm gì? Kêu bọn họ đi tìm chết sao? Ta nói cũng sai, ta im lặng cũng sai. Ta chỉ muốn sống… chỉ muốn đừng liên lụy họ. Ngươi đừng thương tổn bọn họ nữa… chúng ta sớm hồi Ngọc Kinh một chút, được không?”

Nàng sống, thì họ mới sống.

Tống Thanh Thư thương hại bọn họ, là nàng dùng mạng đổi lấy.

Tống Thanh Thư nghe vậy, rõ ràng là mình thắng, nhưng hắn lại chẳng hề có cảm giác thắng. Nữ nhân này miệng bảo không để ý, kỳ thật lại là để tận đáy lòng.

Hắn giết được ai? Hắn dám giết sao? Chỉ sợ chưa kịp động tay, nàng đã liều chết với hắn trước rồi.

Hắn buông thìa xuống, tiếng sứ khẽ ngân trong đêm tối, chói tai đến mức làm người ta phiền muộn.

“Định Xa… là Sầm Vũ phải không? Còn Hạ Hòa, là nha đầu cũ của nàng?”

Tim Tư Nam đột nhiên thắt lại. Nàng cố giữ bình tĩnh, gật đầu. Thấy sắc mặt hắn trầm xuống, nàng liền thở dài, giọng nghẹn:

“Đại gia vì ta mà đã chịu đủ rồi. Ngươi đừng làm hại họ nữa… ta sẽ dưỡng thân thể cho tốt. Chờ về Ngọc Kinh, có lẽ… còn có thể sinh thêm một đứa.”

Tống Thanh Thư nghe nàng nói chuyện tương lai nhẹ như mây gió, tựa thương lượng xem mai ăn món gì. Hắn nắm lấy tay nàng, lực đạo tăng thêm, lòng như bị móc trống:

“Nàng với hắn… cũng từng nói như vậy sao?”

Tư Nam sửng sốt, vội rút tay về, khẽ trách: “Ngươi nói bậy gì đó?”

Nàng không thích nghe hắn nhắc đến Lộ Huấn. Mỗi lần nghe tên ấy, nàng liền run.

Sắc mặt Tống Thanh Thư càng tối: “Khi nàng bảo hắn nàng có thai… cũng là loại giọng tùy tiện này sao? Như đi mua cái màn thầu, mua cái bánh xá xíu?”

Trong lòng Tư Nam bốc hỏa, nhưng vẫn cố nhịn: “Hà tất nhắc tới người đó? Người cần đối ứng… là ngươi.”

Tống Thanh Thư càng nghĩ càng giận. Rõ ràng biết mình sai, nhưng lại không khống chế được. Hắn lại nắm chặt tay nàng.

“Nặc Nặc, đừng giở trò. Ta lần này không nói đùa. Nàng dám…”

Tư Nam quay đầu, ánh mắt trong veo như lưu ly phản chiếu ánh lửa lay động: “Ta biết. Ngươi sẽ động thủ. Ta trốn không thoát. Ngươi giữ lời, tha cho người nhà ta, thì ta cũng giữ lời, ngoan ngoãn theo ngươi hồi Ngọc Kinh.”

Nàng bình tĩnh đến kỳ lạ, như đã nhìn thấu hắn. Mọi câu trả lời đều chuẩn xác như bước theo một khuôn đã định sẵn.

Chính vì quá ngoan — nên lại càng đáng sợ.

“Được. Chúng ta sớm hồi Ngọc Kinh.”

Ngọn nến lay động, ngọn lửa nghiêng mấy lần rồi đứng thẳng lại.
Tư Nam nhỏ giọng đáp: “Tốt.”

Sáng hôm sau, Cẩm Sắt lén ôm hài tử vào phòng, nhìn quanh thấy không có ai mới nhẹ nhõm.

Nàng ta nhỏ giọng gọi tỳ nữ: “Ra ngoài lấy ít cơm canh cho phu nhân.”

Rồi mới đặt ánh nhìn trìu mến lên đứa nhỏ, lại ghé sát Tư Nam, giọng khẽ như gió:

“Cô nương, mau nhìn một chút đi… Vương gia muốn đem hài tử đưa đi rồi.”

Tư Nam vốn nằm yên, không có ý muốn bế hài tử. Nhưng nghe câu ấy, nước mắt lập tức rơi ra không ngừng.

Nàng cố nén lạnh lùng, nhưng tâm đã rối loạn:

“H… hắn nói... đưa… đưa đi đâu?”

Cẩm Sắt lắc đầu: “Ta không biết.”

Tư Nam run run đón lấy đứa bé. Một khối phấn hồng nhỏ xíu, mái tóc thưa, đôi mắt còn chưa mở hết, lông mày lại giống hệt Lộ Huấn.
Tim nàng như bị nghiền nát. Nàng khẽ hôn lên trán đứa nhỏ, giọng nghẹn không thành tiếng:

“Tiểu Dương… mẹ… mẹ xin lỗi con… mẹ vô dụng… mẹ bảo hộ không được con… nơi này quá nguy hiểm, con không thể theo mẹ…”

Cẩm Sắt vội lau nước mắt cho nàng, chính mình cũng khóc thút thít: “Cô nương, không thể khóc… sản phụ không thể khóc đâu…”

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Tư Nam hoảng hốt nhét đứa bé vào tay Cẩm Sắt. Cẩm Sắt ôm con bé, vội vã lui ra.

Nha đầu bưng cơm canh vào, hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu. Không bao lâu, tiếng bước chân nặng nề từ ngoài vang lên.

Tống Thanh Thư vừa bước vào, thấy Tư Nam mồ hôi đầy đầu còn tự cầm bát, sắc mặt hắn lập tức sầm xuống.

“Làm việc kiểu gì vậy?” Hắn nhanh chóng bước tới, đoạt lấy bát trong tay nàng.

Tư Nam chỉ nhìn hắn một cái: “Ta không quen để người khác đút. Ngươi đừng dọa các nàng.”

Rồi quay sang nói với tỳ nữ: “Các ngươi lui xuống.”

Tống Thanh Thư đút nàng hai muỗng cơm, lại múc thêm một thìa canh phù dung: “Nàng thương tổn nguyên khí rất nặng, không được dùng sức. Mấy hôm nay bất kể chuyện gì, đều để mấy đứa nha đầu làm.”

Tư Nam nuốt xuống, im lặng gật đầu.

Đợi đến khi thời tiết hoàn toàn nóng lên, cuối cùng Tống Thanh Thư hạ quyết tâm hồi Ngọc Kinh.

Ngọc Kinh giờ đã khác xưa. Sản lượng tăng, ruộng tốt liên tiếp được mùa, dân sinh khá giả, trẻ con trên phố nhiều không kể xiết.

Hậu cung truyền tin vui, Hương Hương công chúa đã bốn tuổi, Hoàng hậu lại có thai.

Gia Ninh Đế vô cùng đắc ý, đem số liệu dân sinh các châu quận biên thành văn tấu dâng lên. Tình thế ổn định, thiên hạ dần yên bình.

Y nhìn ra sân, nghe tiếng ve kêu nắng gắt: “A Thư nói sắp trở về rồi.”
Ninh Hải cúi đầu: “Hoàng thượng vẫn luôn nhớ thương Vương gia.”
Gia Ninh Đế trầm ngâm, không đáp.

Trên đường hồi Ngọc Kinh, vì để chăm sóc thân thể Tư Nam nên tốc độ cực chậm. Hai người trên đường ngược lại hòa khí hơn trước, nhưng dưới tầng yên lặng ấy vẫn là dòng chảy ngầm không biết khi nào sẽ bùng nổ.

Tư Nam vén rèm nhìn ra ngoài, thấy liễu bên Ngọc Đái Hà đã thô hơn trước, mặt sông như một dải lụa ngọc phản chiếu kim quang lấp lóa.

“Nước sông hôm nay trong hơn rồi.”

Tống Thanh Thư mỉm cười, giúp nàng búi lại mái tóc mới dài, cài nghiêng một chiếc trâm ngọc lên tóc nàng. Da nàng trắng như tuyết, nụ cười mơ hồ lại càng đẹp đến mê hoặc.

Năm tháng không chỉ để lại tuổi tác, mà còn mài nàng thêm trầm tĩnh, thông tuệ, càng khiến nàng mê người hơn.

“Đúng vậy. Hiện giờ huynh đệ Phúc Tử đều có tiền đồ. Con sông này gần như do bọn hắn giữ gìn.”

Tư Nam hơi kinh ngạc: “Vậy sao?”

Tống Thanh Thư ôm nàng, giọng dịu dàng: “Nàng quên? Ta từ trước bắt bọn họ đi học. Giờ rất nhiều người trong số đó đã biết chữ.”

Tư Nam nhìn hắn: “Ta cũng nghe nói, ngươi đi đến đâu đều dặn thứ sử lập trường học. Nhiều năm trôi qua, đã có người thi đậu sĩ tử. Đây là chuyện tốt.”

Tống Thanh Thư rất thích loại bình thản này. Nàng nói chuyện với hắn như chưa từng có đau đớn, thù hận, giống như thời gian chưa từng đứt đoạn.

Đang đi đến đường vào thành, xe ngựa bỗng dừng lại.

Ngay sau đó, giọng Phúc Tử từ bên ngoài vang lên, đầy kinh ngạc vui mừng: “Tướng quân! Ngài sao lại ở đây?”

Tuyên Uy tướng quân trấn giữ Ngọc Kinh mấy năm nay, uy danh lớn, hiệu quả rõ rệt. Tư Nam khó hiểu nhìn Tống Thanh Thư: “Sao vậy?”

Tống Thanh Thư trấn an cười: “Không sao. Nàng cứ ở trong xe.”

Hắn xuống xe, liền thấy Tuyên Uy tướng quân giáp trụ sáng choang dưới nắng, ngồi thẳng trên lưng ngựa, ánh mắt sắc bén nhìn hắn.
“Ngũ thúc, sao lại ở đây? Chờ ta?”

Ngũ Dương gật đầu, không nhiều lời: “Mau xuống, có việc gấp. Không còn bao nhiêu thời gian.”

Thấy ông cực kỳ sốt ruột, Tống Thanh Thư lập tức xuống ngựa, theo ông đi xa, vừa đi vừa nói chuyện.

Tư Nam mỏi mệt tựa vách xe, nàng một đường đã kiệt sức.

Chẳng bao lâu, Tống Thanh Thư trở lại. Sắc mặt hắn trầm xuống—tuyệt đối không phải tin tốt.

Bình Luận (0)
Comment