Chiếc áo này rất quen thuộc, Dương Gian không thể nào quên được. Chủ nhân đầu tiên của chiếc áo này là Diệp Phong, trước đó tên này đã đánh nhau một trận với Dương Gian tại thành phố Đại Xương. Tên này khá hung ác, sau đó bị chết vì chuyện linh dị của quỷ chết đói. Sau khi quỷ chết đói giết Diệp Phong, nó đã cướp và mặc quỷ áo liệm lên trên người.
Không nghĩ tới, mới nửa năm trôi qua mà chiếc áo liệm này đã đổi qua người chủ thứ ba.
Tuy nhiên nhìn bộ dáng của nó, hiển nhiên là tổng bộ đã nghĩ cách lấy nó ra từ trên người của quỷ chết đói.
Quỷ áo liệm cũng là một trong những dị loại, mặc nó lên người có thể ngăn cản hết toàn bộ tập kích của lệ quỷ. Nhưng đổi lại, quỷ áo liệm sẽ có một nguyền rủa, hoặc là một loại lực lượng quỷ dị nào đó. Theo thời gian trôi qua, người mặc quỷ áo liệm sẽ không ngừng bị nó ăn mòn, cuối cùng sẽ bị biến thành một người chết, một cỗ thi thể. Mà một khi mặc chiếc áo này vào sẽ không thể nào cởi nó ra.
Lúc trước Dương Gian cũng từng ao ước có nó, nhưng vì cần nhắc đến sự đáng sợ của quỷ chết đói, cho nên không làm loại động tác nhỏ đó. Hiện tại, chiếc áo liệm từng mặc trên người của quỷ này lại mang đến phiền phức cho hắn thêm một lần nữa.
Ánh sáng được chiếu từ năm tầng quỷ vực cũng bị chiếc áo liệm này đỡ được. Khương Thượng Bạch không có biến mất như những người khác, cũng không bị ánh sáng màu đỏ này làm cho hảo tổn để rồi bị lệ quỷ khôi phục lại. Còn tên Phương Thế Minh kia lại càng quỷ dị hơn, ánh sáng màu đỏ của mắt quỷ chiếu đến bên cạnh hắn ta liền biến mất. Hắn ta không hề bị ảnh hưởng, một chút cũng không bị.
Ngoài ra còn có một vị ngự quỷ nhân tên là Ngô Vân, Dương Gian không biết tên này, nhưng hắn đã đọc được thông tin của tên này trong đống hồ sơ của Phí Tổng. Gia hỏa này cũng là một kẻ dị loại, đương nhiên cũng là một trong những nhân vật quan trọng của Hội anh em. Tên này cũng giống như Hạ Thiên Hùng lúc trước, trước đó hắn từng cân nhắc xem nên tiêu diệt ai giữa Hạ Thiên Hùng và hắn ta. Cuối cùng Dương Gian quyết định bỏ qua cho tên này để lựa chọn Hạ Thiên Hùng.
Ngô Vân không bị biến mất là vì trên người hắn ta đang liên tục chảy máu ra ngoài. Một loại lực lượng quỷ dị nào đó đã thay hắn ta căn cản lần tập kích này. Máu tươi chảy ra từ thân thể của hắn ta viết thành một ít chữ nào đó, nhưng vì không có liền vào một chỗ nên không thể biết được nó viết cái gì. Nhưng có thể biết được đây là một loại nguyền rủa.
Dựa theo tư liệu, tên này trở thành ngự quỷ nhân được là nhờ vào một lần chơi ngông ngoài ý muốn. Cũng không biết là do đánh cược với bạn bè, hay là định làm vậy để chứng tỏ bản thân gan lớn. Mà tại một thời điểm nào đó, tên này chạy đến nghĩa địa của một thôn, sau đó khắc tên của hắn ta lên một tấm bia mộ vị vứt bỏ. Kể từ đó về sau, tên này hình như bị lệ quỷ dây dưa...
Phương Thế Minh có thể ngăn cách bản thân với quỷ vực, áo liệm của Khương Thượng Bạch, cùng với nguyền rủa đến từ bia mộ của Ngô Vân.
Toàn bộ phòng họp chỉ còn lại ba người bọn họ là bình yên vô sự, còn những người khác gần như đều đã biến mất, ngoài ra còn có một cái đầu lâu nữa. Trên chiếc đầu lâu này có một đôi mắt tro lạnh không chút thần thái, cũng một khuôn mặt hoảng sợ, không cam lòng.
Đầu lâu này cũng không phải thực sự chết, chỉ trong chốc lát con mắt của nó bắt đầu chớp chớp. Con mắt màu xám trắng hơi chuyển động một chút, ngay lập tức toàn bộ da thịt trên đầu nhanh chóng hư thối. Chiếc đầu không bị năm tầng quỷ vực đưa đi đang dần thức tỉnh.
Sau một lúc, dường như chủ nhân của luồng ánh sáng màu đỏ này biết có kéo dài thêm nữa cũng không thu được hiệu quả nào, nên bắt đầu thu lại. Ánh sáng màu đỏ dần dần tiêu tán, cuối cùng hoàn toàn biến mất. Nhưng toàn bộ tòa cao ốc bình an, ba tầng phía trên của nó đã biến mất không thấy gì nữa.
Mấy người sống sót đành phải đứng trên đống kiến trúc bị tàn phá, trơ mắt nhìn mọi chuyện xảy ra cùng kết thúc. Đồng thời ai nấy đều trầm mặc, không nói một lời. Bọn họ chỉ cảm nhận được một loại sợ hãi, khiến cho tim phải đập nhanh. Hiển nhiên là bọn họ còn chưa lấy lại tinh thần sau lần tập kích vừa rồi.
- Chết tiệt, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Ngô Vân hoảng sợ kêu, sau đó nhìn ngó bốn phía.
Lúc này trong bàn họp chỉ còn lại ba người bọn họ, cùng một chiếc đầu lâu đang bị hư thối của vị ngự quỷ nhân tên là Lưu Đống. Thân thể tên này đã biến mất đâu không thấy, chỉ còn lại con quỷ của hắn ta. Hiện tại chiếc đầu người chết kia đang truyền ra động tĩnh, con mắt tro tàn của nó hơi chuyển động, giống như đang quan sát xung quanh.
Trong nháy mắt, chỉ trong nháy mắt, Hội anh em đụng phải một cuộc đả kích mang tính hủy diệt, ngay cả ba tầng của tòa cao ốc bình an đều biến mất.
- Chúng ta bị quỷ tập kích.
Trong lòng Khương Thượng Bạch vẫn còn sự sợ hãi, hắn ta vừa bất an vừa nhìn về phía xa xa.
- Vừa rồi ánh sáng màu đỏ kia tựa như xuất phát từ phương hướng khách sạn Bình an. Đó chính là nơi Dương Gian chết.... Là con mắt quỷ của hắn, trước kia tôi từng gặp qua loại tập kích đáng sợ này rồi. Khi đó Dương Gian có biểu diễn qua một lần cho Vương Tiểu Minh nhìn, thứ này có thể khiến cho một gốc cây phải biến mất.
- Tôi cứ nghĩ là tôi sẽ không ngăn cản được, nhưng hiện tại xem ra, việc giao dịch chiếc áo liệm từ trên người của quỷ chết đói với tổng bộ là việc làm hoàn toàn chính xác.
Một khắc vừa rồi, hắn ta cứ ngờ bản thân hắn ta đã phải chết, bởi vì con quỷ của hắn ta cũng không phải là con quỷ bao phủ toàn thân. Nên có một số chỗ trên người không thể nào che chắn được. Mà một khi thân thể hắn ta bị biến mất một phần nào đó, tính mạng của hắn ta sẽ khó mà giữ được.
Chỉ là sự đáng sợ của quỷ áo liệm đã để cho Khương Thượng Bạch cảm thấy vui mừng, thậm chí còn vượt qua tưởng tượng của hắn ta. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn ta gặp được loại tập kích kiểu như này. Phần lớn thời gian, quỷ áo liệm chỉ có tác dụng cân bằng mấy con quỷ râu ria trong người của hắn ta mà thôi.
Ngô Vân trợn tròn hai mắt, trong giọng nói mang theo sự rung động.