- Hôm qua tôi không ngủ, nên vừa rồi ngủ quên mất. Tuy nhiên cân nhắc đến thói quen đập bàn của Phó bộ trưởng ngài, nên tôi biết chắc chắn tầm mười giờ ngài sẽ đánh thức tôi dậy.
Vẻ mặt của Vương Tiểu Minh có chút uể oải, trông giống như một người thiếu ngủ. Tào Duyên Hoa câm nín, không biết nên nói cái gì cho phải, cuối cùng đành phải bỏ qua, sau đó vội vàng mang theo mấy người rồi đi đến khách sạn bình an. Nếu chậm trễ thì ngày hôm nay tổng bộ sẽ lại mất đi một vị đội trưởng. Mà Dương Gian vừa đi, chuyện của Hội anh em sẽ bị lan truyền ra ngoài, như vậy sẽ gây ra một loạt phản ứng dây chuyền.
| Đúng là Dương Gian không đến tham gia cuộc họp tại tổng bộ, nhưng hắn cũng không hề rời đi khỏi chỗ này. Mà hắn đang ngồi trên
ghế sô pha, thu thập một ít đồ gì đó. Là một chiếc rương chứa đầu người chết, một đôi giày thêu, một thanh sài đao quỷ dị, một chiếc áo liệm dành cho người chết.
Ngoài trừ mấy cái đó ra còn có hai con búp bê thế mạng cùng mấy cây quỷ nến màu trắng. Không có cây quỷ nến màu đỏ đậm nào. Trước đó hắn đã cho Hoàng Tử Nhã một cây, đưa cho Miêu Tiểu Thiện một cây, cho nên hiện tại trong tay không còn hàng tồn nữa. Dù sao thứ này cũng khá khó xin tổng bộ. Hắn không đi đến tổng bộ, không phải vì hắn không muốn đến đó, mà là đang do dự.
Loại do dự này là kết quả sau khi suy nghĩ mọi chuyện một cách kỹ càng. Bởi vì Dương Gian biết, ngày hôm qua hắn mới tiêu diệt hết toàn bộ Hội anh em, lại thêm việc xử lý Khương Thượng Bạch. Cái phía trước còn tốt, dù sao đó cũng là ân oán cá nhân, nhưng cái chết của Khương Thượng Bạch lại khác, vì nó có liên quan đến kế hoạch đội trưởng.
Cứ nghĩ mà xem, một vị đội trưởng đã từ chức, lại sắp bị lệ quỷ khôi phục, đồng thời tối hôm qua còn tiêu diệt một vị đội trưởng, còn là nguyên nhận của một chuyện kinh dị lớn...
Thử hỏi một người như vậy thì nên xử lý như thế nào?
Dựa theo ý nghĩ của Dương Gian, chắc chắn sẽ phải giết người đó, không thể giữ lại được vì quá nguy hiểm. Cũng chính vì nghĩ thế nên Dương Gian mới không đi đến tổng bộ.
Nói không chừng hắn vừa mới bước chân vào tổng bộ đã phải đối mặt với mấy trăm tên đao phủ mai phục. Đến lúc đó Vương Tiểu Minh ra hiệu, Lý Quân dẫn người xông ra, nếu còn hộ thêm một câu “Bên phía chúng ta có Vệ Cảnh, có thể cầm chân của Dương Gian... Như vậy chẳng phải là mạng của hắn sẽ bỏ lại tại đây hay sao.
Nhiêu đó thôi cũng đã đủ khiến Dương Gian phải chết rồi, chứ chưa nói chi đến việc còn có một Tần lão thần bí ở trong tổng bộ.
Dù cho hắn có thanh sài đao quỷ dị cũng không thể nào mở một đường máu chạy ra ngoài. Cho nên, vì ổn thỏa, hắn quyết định không đến đó. Trong lòng Dương Gian thầm nghĩ.
"Nếu bọn họ thật sự muốn nói chuyện với mình, thì sẽ tự đến khách sạn bình an. Hơn nữa còn không mang theo nhiều người."
Đúng lúc này, cửa căn phòng đột nhiên mở ra, bên ngoài truyền vào giọng của một cô gái.
"Đội trưởng, anh muốn rời đi hay sao mà thu dọn đồ đạc vậy?"
Dương Gian lập tức lấy lại tinh thần, hắn khẽ ngẩng đầu, nhìn về phía cửa. Lúc này Hoàng Tử Nhã đang tựa người cạnh cửa, để lộ ra một vóc dáng ưu mỹ, thướt tha, kết hợp thêm một cặp đùi thon dài, trắng nõn cùng giày cao gót khiến cho Cô ta càng trở nên mê người hơn. Đồng thời phía trên thân thể ưu mỹ đó là một khuôn mặt trái xoan trắng không tỳ vết đang nở một nụ cười ngả ngớn.
Điều không hài hòa ở đây chính là mái tóc phía sau lưng của cô ta, một mái tóc đen nhánh, kéo dài xuống hông, để lộ ra một cỗ khí tức quỷ dị.
Dương Gian nói:
- Ừm, mọi chuyện ở chỗ này đã xử lý xong rồi, tôi muốn đi làm một chút việc riêng.
Hoàng Tử Nhã nói:
- Vậy chuyện thành lập tổ đội thì sao? Anh cũng không thể lén lén lút lút bỏ chạy như vậy được. Nếu không có anh dẫn đội, thì khả năng đoàn diệt khi gặp phải chuyện kinh dị của đám người chúng tôi là rất cao. Anh cũng không thể để cho một vị mỹ nữ như em chết trong tay của mấy con quỷ kinh khủng kia đấy chứ.
Nói xong, cô ta lại hất tóc lên, tỏa ra mị lực kinh người.
Dương Gian nhìn một chút rồi nói:
- Cô lại sử dụng năng lực của con quỷ kia đấy à?
Hắn phát hiện ra bộ dạng bên ngoài của Hoàng Tử Nhã có chút biến hóa. Đó là một loại biến hóa nói không nên lờ. Dường như có một số nơi gầy đi, một số chỗ lại to ra, khiến cho vóc người cùng dung mạo càng thêm hoàn mỹ.
- Quả nhiên vẫn là đội trưởng ngài tinh mắt. Em đã tốn mất một đêm mới nghiên cứu ra được dáng người cùng dung mạo hoàn mỹ nhất.
Hoàng Tử Nhã tràn đầy tự tin nói:
- Hiện tại em có thể khẳng định bản thân chính là mỹ nữ số một của Châu Á. Sau này em sẽ là người đảm nhận vai trò giữ gìn khuôn mặt cho cả đội. Dù sao chúng ta cũng cần phải gặp người khác mà. Anh hãy nhìn bộ dạng Trương Lôi mà xem, còn có Vương Giang, Quách Phàm nữa. Mặt tất cả bọn họ có khác nào người chết đâu.
- Cô nói mặt ai giống như người chết?
Ở phía sau lưng cô ta đột nhiên xuất hiện âm thanh, chỉ thấy Trương Lôi với khuôn mặt cứng ngắc, giống như người chết đi đến.
Hoàng Tử Nhã Xoay người nói:
- Bản thân cậu không biết đi soi gương hay sao? Cứ soi là biết tôi nói đúng hay sai thôi mà.
Nhìn thấy Hoàng Tử Nhã, Trương Lôi có chút ngẩn ngơ, sau đó hỏi:
- Vị đại mỹ nữ này là?
Hoàng Tử Nhã cười cười:
- Không nhận ra tôi đúng không?
Trương Lôi nhìn trên nhìn dưới, nhìn trái nhìn phải một lượt. Trong lòng thầm cảm thấy kinh diễm, cô gái trước mắt chắc chắn là người xinh đẹp nhất mà hắn ta từng gặp.
- Ảo giác hay sao? Bộ dạng của Hoàng Tử Nhã cũng không giống với cô. Bộ dạng của cô ta cực kỳ khó coi...
Nhưng hắn ta còn chưa nói xong đã bị Hoàng Tử Nhã cắt ngang:
- Im ngay, đây mới là diện mạo thực sự của tôi, trước đó chắc chắn là do cậu nhớ nhầm.
- Đúng là không thể tin được, quá khó để tin, đây chẳng khác gì kỳ tích bên trong vòng tròn ngạ quỷ nhân cả. Nó giống như kiểu Cô vừa đổi qua một bộ thân thể khác vậy. Cỗ thân thể này của cô vẫn còn là thật à?
Trương Lôi tỏ ra ngạc nhiên, nhịn không được muốn đưa tay sờ thử, xem nó còn nhiệt độ cơ thể hay không.
- Muốn chiếm tiện nghi của tôi?