Hoàng Tử Nhã hừ nhẹ một tiếng, sau đó trực tiếp bước vào bên trong phòng, ngồi xuống ghế sô pha. Sau đó quay đầu nhìn Dương Gian rồi nói:
- Nếu là đội trưởng muốn tiếp xúc thân mật cùng với vị mỹ nữ đệ nhất châu Á, có lẽ tôi sẽ đồng ý.
Dương Gian lấy ra một bức ảnh đặt lên trên bàn rồi nói:
- Cô cảm thấy bản thân xinh đẹp hay là cô gái trong bức ảnh xinh đẹp hơn.
Hả?
Con người Hoàng Tử Nhã hơi chuyển động, nhìn vào Cô gái trên bức ảnh.
Hoàn mỹ, kinh diễm, không tỳ vết, để lộ ra một vẻ đẹp cùng tài trí không thuộc thời đại này.
Hoàng Tử Nhã lập tức nói:
- Không thể nào, trên đời này làm gì còn có cô gái xinh đẹp như vậy được chứ. Chắc chắn là tấm ảnh này đã trải qua chỉnh sửa rồi.
Dương Gian nói:
- Thật ra cũng không có cô gái nào xinh đẹp như thế đâu. Tuy nhiên bức ảnh này không phải giả, cũng không hề bị chỉnh sửa. Bởi vì cô gái bên trong bức ảnh căn bản không phải người... Mà là cô gái bên trong bức tranh của chuyện linh dị quỷ họa.
Hoàng Tử Nhã lập tức tỏ ra kinh hãi.
Trương Lôi cũng kinh ngạc đi đến:
- Tôi đã đọc qua tư liệu về quỷ họa rồi. Dung mạo của cô gái bên trong bức tranh khá mơ hồ, khá mông lung, giống như một bức họa vậy. Chỉ có đôi tay là... Đội trưởng, anh gặp qua bộ dạng của quỷ họa rồi hay sao?
Dương Gian nói:
- Cứ coi như thế đi. Cho nên tôi mới đưa ra để hai người nhớ kỹ bộ dạng của nó. Nói không chừng sau khi tôi rời khỏi đây, hai người sẽ có cơ hội gặp được nó. Đến lúc đó đừng có để quên không nhận ra nó đấy nhé. Nếu chụp được bức ảnh này thì có lẽ đây là một tư liệu khá hữu dụng đối với mọi người, tý nữa gửi cho mấy người Phùng Toàn một tấm.
Hoàng Tử Nhã nói:
- Nếu anh muốn thì tôi có thể cùng anh đi đến thành phố Đại Xương mà. Tôi không dám liều mạng với chuyện linh dị ở cấp độ này đâu.
Trương Lôi nói:
- Chuyện của tôi còn chưa xử lý xong, nếu xử lý được tôi cũng sẽ không ở lại đây làm gì.
Dương Gian nói:
- Tôi biết, thế nhưng vấn đề mà cậu muốn giải quyết lại là lệ quỷ khôi phục. Tôi khá bất lực đối với phương diện này, bởi vì những thứ trong tay tôi không thể nào giúp được cậu. Mong là bên phía tổng bộ sẽ có cách xử lý.
Trương Lôi nói:
- Hi vọng thế đi.
Dương Gian bất chợt suy tư, nếu Trương Lôi mặc vào quỷ áo liệm, như vậy khả năng có thể trì hoãn thời gian khôi phục của lệ quỷ.
Chỉ là hắn không định nói ra.
Bởi vì hắn cũng cần đến quỷ áo liệm. Nếu sau khi xử lý được nguyền rủa của hộp âm nhạc mà bản thân hắn còn gặp phải vấn đề lệ quỷ khôi phục. Thì hắn chắc chắn sẽ phải dùng quỷ áo liệm và biến nó thành con quỷ thứ tư.
Đương nhiên đây chỉ là một thủ đoạn mà hắn dùng để đề phòng thôi. Nếu có thể hắn không hề muốn mặc một chiếc áo của người chết
lên trên người đâu.
Dương Gian bất chợt nói tiếp:
- Ngoài ra, tạm thời chúng ta cần bỏ qua việc thành lập tổ đội mấy ngày. Nếu mấy ngày sau mà tôi còn có thể sống sót thì chúng ta sẽ bàn lại.
Đúng là trong lòng của hắn đang có ý định xây dựng một đội ngũ ngự quỷ nhân, đồng thời hắn cũng đã suy tính đến việc kết nạp ai vào đội rồi. Phùng Toàn, Đồng Thiến, Trương Lôi, Hoàng Tử Nhã, Vương Giang... Tính thêm cả Hùng Văn Văn, như vậy vừa đủ sáu người.
Tuy nhiên đó chỉ là suy tính mà thôi. Trong đoạn thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện khiến cho mọi thứ không thể nào tiến hành thuận lợi theo ý hắn.
Hoàng Tử Nhã kinh ngạc hỏi:
- Đội trưởng, có phải anh lại định đi làm việc nguy hiểm nào đó phải không?
Dương Gian nói:
- Không phải, là do bản thân tôi xảy ra vấn đề. Tôi đụng phải nguyền rủa của một con quỷ, cần phải xử lý nó. Nếu xử lý được, tôi sẽ sống sót, còn không giải quyết được nó, mấy ngày nữa tôi sẽ phải chết.
Trương Lôi kinh ngạc:
- Thứ gì mà kinh khủng như vậy.
Hoàng Tử Nhã cũng có chút choáng váng, Cô nhìn Dương Gian với ánh mắt khó có thể tưởng tượng.
Dương Gian nói:
- Vì đánh nhau một trận với Hội anh em mà thôi. Mặc dù hiện tại còn chưa truyền tin tức ra ngoài, nhưng qua mấy ngày nữa hai người sẽ biết thôi.
Lúc này Trương Lôi mới nhớ đến những chuyện quỷ dị xảy ra ngày hôm qua. Thậm chí hắn ta còn nhận được tin tức bảo Dương Gian đã chết. Nhưng sau đó lại nhận được thông tin Dương Gian vẫn còn sống, điều này khiến hắn ta cảm thấy có chút hồ đồ. Cho nên sáng hôm nay hắn ta chạy lại đây để hỏi thử xem là chuyện gì đã xảy ra. Không nghĩ đến là quỷ vực xuất hiện tối hôm qua lại chính là Dương Gian đang đánh nhau với Hội anh em.
- Không cần phải ngạc nhiên thế đâu, dù sao kết quả là tôi thắng...
Nói đến đây, Dương Gian đột nhiên dừng lại, sau đó đưa mắt nhìn xuống phía dưới lầu. Tào Duyên Hoa cùng Vương Tiểu Minh đã đến.
Đám người Tào Duyên Hoa đi vào trong khách sạn Bình an. Lần này bọn họ đến mang theo thành ý của tổng bộ, việc Vương Tiểu Minh xuất hiện ở đây cũng có nghĩa là hắn ta đã từ bỏ ý định tiêu diệt Dương Gian. Bọn họ lựa chọn một phương thức hòa bình để vẽ ra cho chuyện kinh dị ngày hôm qua một dấu chấm tròn hoàn mỹ.
- Chỉ cần mấy người chúng tôi là được. Những người khác ở lại đây đi. Càng nhiều người đi theo càng khiến Dương Gian liên tưởng nhiều thứ.
Tào Duyên Hoa xuống xe, sau đó nói với những người xung quanh, rồi cùng Vương Tiểu Minh, Vệ Cảnh, còn có cả Lưu Tiểu Vũ đi vào bên trong khách sạn bình an. Còn chưa bước vào cửa, Vệ Cảnh với khuôn mặt bằng lãnh, biến thành màu xanh đen kia đã lên tiếng nhắc nhở một cách cứng nhắc:
- Đã ở bên trong quý vực của Dương Gian rồi. Hắn có thể xử lý bất kỳ ai trong mấy người. Bất kỳ lúc nào mà tôi không thể nào ngăn cản
kip.
Trong lòng Tào Duyên Hoa hơi run, nhưng vẫn nói:
- Không cần lo lắng, cậu ta sẽ không làm bậy đâu. Tôi vẫn khá yên tâm đối với sự khắc chế của cậu ta.
Lưu Tiểu Vũ ở bên cạnh có chút bối rối:
- Bộ trưởng, giáo sư Vương đâu rồi? Vừa nãy ngài ấy còn ở đây mà, sao đột nhiên lại biến mất vậy?
Lúc này Vương Tiểu Minh ở bên cạnh bọn họ đã biến mất từ lúc nào không ai hay biết.
Vệ Cảnh nói:
- Hẳn là đã bị Dương Gian mang đi rồi, xem ra hắn muốn nói chuyện cùng với giáo sư Vương.