Lý Quân nói:
- Chỉ cần thành công một lần là đủ, cậu chỉ cần khiến cho nó khởi động lại một lần thôi, còn lại cứ giao cho chúng tôi.
- Đừng có lãng phí thời gian nữa, hành động đi.
Nói xong, hắn ta liếc mắt nhìn qua đám người ở xung quanh, giống như đang hạ mệnh lệnh cho tất cả vậy.
- Tốt thôi, lão đại là cậu, mọi chuyện sẽ do cậu quyết định.
Liễu Tam nhún nhún vai, biểu thị không thèm quan tâm.
Mặc dù hắn ta cũng là đội trưởng, nhưng trước khi chuyện linh dị của quỷ họa còn chưa kết thúc. Chức danh đội trưởng của hắn ta chỉ treo cho có mà thôi. Chỉ khi nào trở lại khu vực phụ trách, hắn ta mới có thể thi triển được quyền lợi của đội trưởng, nói cách khác, hiện tại chức vị đội trưởng của hắn ta còn chưa có giải phong.
Đương nhiên, việc như vậy chỉ có ở trong lần này mà thôi.
Điều này cũng coi như là một loại thỏa hiệp giữa các vị đội trưởng của tổng bộ với nhau.
Theo thời gian từng giờ từng phút trôi qua, khoảng cách nguyền rủa bộc phát ở trên người Dương Gian chỉ còn lại không đến mười hai tiếng đồng hồ.
Mà hành động nhắm vào quỷ họa cũng đã chính thức bắt đầu.
Không có quá nhiều người tham dự vào chuyện này, vì tổng bộ vẫn còn có người đi xử lý những bức tranh sơn dầu đang xuất hiện liên tiếp ở trong thành phố. Với lại việc này chỉ cần cử một đoàn đội ngự quỷ nhân đi xử lý là được, đây cũng không phải là lần hành động nhằm vào Cảnh sát quỷ, không cần phải tập hợp quỷ để đọ số lượng với đối phương. Nhiệm vụ lần này của bọn họ chính là xác định vị trí
của quỷ họa, sau đó tiến hành giam giữ.
Người đảm nhiệm chức trách dẫn đội là Lý Quân và Liễu Tam, thành viên của đội chỉ có hai người, một trong số đó là Lý Dương, người vừa mới trở thành ngữ quỷ nhân không lâu, người còn lại chính là Trần Nghĩa, một trong những người phụ trách của thành phố Đại Kinh.
Chỉ có bốn người, nhìn qua thì cảm thấy hơi ít, nhưng như vậy là để cẩn thận một chút. Dù có gặp phải nguy hiểm không thể tưởng tượng nào đó và chết sạch, thì tổng bộ cũng không tổn thất quá nặng nề, CÒ có thể tổ chức nhân thủ thực thi kế hoạch một lần nữa. Cho nên lần hành động này cũng có một phần mang tính thăm dò tình huống bên trong thế giới quỷ họa.
Đám người Lý Quân đi đến phía dưới của một khu chung cư.
- Mấy người đứng chờ ở chỗ này một chút, tôi đi kiếm một người.
Liễu Tam hỏi:
- Ai vậy? Có quan trọng không?
Trần Nghĩa nhìn xung quanh một chút, hắn ta chính là một trong những người phụ trách của tòa thành thị này, nên biết được phần lớn chỗ ở của ngư quỷ nhân. Hắn ta lập tức nói:
- Tôi nhớ tiểu khu này chính là một trong những chỗ quan trong dành cho người nhà của ngư quỷ nhân trọng yếu. Bình thường chúng đều là những nơi trọng điểm, luôn được chú ý. Mà ở trong chỗ này chính là nhà của Hùng Văn Văn.
- Thì ra là đứa bé Hùng Hài Tử kia.
Trên khuôn mặt vàng như nến, bệnh trạng ốm yếu của Liễu Tam lộ ra một nụ cười quái dị:
- Nếu đứa bé Hùng Hài Tử này chịu tham gia vào chuyện lần này thì đúng là có thể tiết kiệm được không ít thời gian. Tuy nhiên vì sao tổng bộ không phái Tô Phàm đi, không phải tên đó càng thích hợp hơn hay sao?
- Mặc dù năng lực tiên đoán không mạnh, nhưng lại ổn định hơn đứa bé Hùng Hài Tử này một chút.
Trần Nghĩa nói:
- Dù sao thành phố cũng cần có người ở lại dọn dẹp, không thể kéo hết toàn bộ người tham gia vào lần hành động này được. Tổng bộ cũng cân nhắc đến việc chúng ta thất bại mà.
Liễu Tam nói ra:
- Cho nên Tô Phàm là người dự bị, còn Hùng Văn Văn chính là người xung phong? Đối với một đứa bé mà nói, điều này có chút tàn khốc.
- Thế giới này chính là tàn khốc như vậy đó, ngay cả những người như chúng ta đều không thể chọn lựa. Đến lúc gánh đều không thể trốn tránh, không ai là ngoại lệ. Huống hồ năng lực dự đoán tương lai của Hùng Văn Văn là thứ quá quan trọng. Dựa theo những gì Lý Dương nói trước đó, Dương Gian từng một người thăm dò với nơi có khả năng đang tồn tại quỷ họa và gặp phải hai lần tập kích liên tiếp, khiến hắn thiếu chút nữa đã bị chết ở trong đó.
Vốn dĩ ban đầu tính khí của Trần Nghĩa có chút tạo bạo, nhưng lần này đã tỉnh táo hơn không ít.
- Tôi nghĩ, nếu lúc ấy, ở trong tình huống đó, người gặp nạn không phải Dương Gian mà là một người nào đó khác thì chắc chắn đã chết rồi. Vì thế chúng ta không thể nào tiếp bước theo con đường kia được, nhất định phải tránh xa những chỗ nguy hiểm kia, để xác định vị trí của quỷ họa. Chỉ cần tìm ra được bức tranh, coi như kế hoạch hành động của chúng ta đã thành công gần 70%.
- Mọi chuyện không có đơn giản như vậy đâu.
Liễu Tam hơi hơi lắc đầu:
- Hiện tại chúng ta chưa tìm ra được quy luật giết người của quỷ họa, đồng thời cũng không tìm ra nguyên nhân khiến cho đoàn đội ngự quỷ nhân của nước ngoài bị tiêu diệt. Nguy hiểm thực sự của quỷ họa đang là một điều bí ẩn, bởi vì từ trước đến nay chưa từng có ai tiếp xúc trực tiếp với nó.
- Có thể được người nước ngoài coi là một chuyện linh dị cấp S, chắc chắn phải có chỗ nào đó cực kỳ đáng sợ cùng tuyệt vọng. Thử nghĩ đến chuyện linh dị của quỷ chết đói mà xem, toàn bộ ngự quỷ nhân của thành phố Đại Xương gần như đoàn diệt. Chuyện linh dị của quỷ chết đói đã gần như khó giải, nếu không phải lúc đó có định đóng quan tài... Cho nên quý họa chắc chắn cũng có tồn tại một loại cấm chế nào đó.
Trần Nghĩa noi:
- Không phải lúc trước còn có Dương Gian sống sót ra ngoài hay sao?
Liễu Tam nói ra:
- Đó là do hắn còn chưa tìm ra được bức tranh của con quỷkia, có lẽ hắn đã tiếp cận rất gần nó. Nhưng tiếp cận cũng có nghĩa là hắn vẫn còn cách nguy hiểm vô cùng gần mà thôi, chứ chưa có gặp phải. Chỉ cần không đi lên phía trước, thì dù phía trước có là vực sâu vạn trượng cũng không sao, không cần phải quan tâm đến nó. Mà lần này chúng ta nhất định phải tiếp xúc với nó, nên chúng ta chắc chắn sẽ gặp phải nguy hiểm, hơn nữa còn là lãnh trọn gói không bỏ sót bất cứ lần nào.
- Không cẩn thận là chết cả lũ.