Lý Dương ở bên cạnh nghe những vị lão đại này nói chuyện là lòng không khỏi run rẩy.
Hắn ta chỉ là một người mới, không nghĩ vừa mới rời khỏi quỷ họa đã phải tham gia vào hành động lần này, hơn nữa hắn ta không thể nào từ chối được.
“Lần này mình chết chắc rồi..."
Sắc mặt Lý Dương hơi trắng bệch. Dù thù lao của hành động lần này rất cao, nhưng khả năng cáo đó sẽ bao gồm cả tiền lo liệu hậu sự.
Trần Nghĩa nói:
- Lo lắng đó cậu cứ để ở trong lòng là được, hành động vẫn phải tiếp tục.
- Không phải tôi đang lo lắng cho chính mình, mà đang lo lắng cho mấy người...
Trên khuôn mặt khô gầy vàng như nến của Liễu Tam Cố nặn ra một nụ cười.
Trần Nghĩa nói:
- Vậy cậu không cần phải lo lắng làm gì.
Trong lúc chờ đợi, hai người cứ thế tiếp tục nói chuyện với nhau.
Ở bên trong một căn nhà ở tầng trên.
Hùng Văn Văn và mẹ của hắn ta, Trần Thục Mỹ đang gặp mặt Lý Quân.
- Sự tình đại khái chính là như vậy. Lần hành động này tôi cần có sự trợ giúp của Hùng Văn Văn trợ giúp. Sự tồn tại của cậu ấy là cực kỳ quan trọng đối với nhiệm vụ lần này, nên hi vọng cô có thể đồng ý.
Lý Quân ngồi ở trên ghế sa lon, thân hình thẳng tắp, lúc này trên khuôn mặt quái dị của hắn ta lộ ra vẻ cực kỳ nghiêm túc.
Vừa rồi, hắn ta đã nói rõ toàn bộ mọi chuyện có liên quan đến lần hành động này một cách cụ thể nhất.
Đương nhiên những thứ mang tính then chốt hắn ta sẽ không thể nào để lộ ra được.
- Lại có nhiệm vụ?
Trên khuôn mặt thành thục và mỹ lệ của Trần Thục Mỹ nhất thời lộ ra vẻ ưu sầu:
- Đội trưởng Lý, Hùng Văn Văn, nó vẫn chỉ là một đứa bé. Ngài không thể gọi người khác chấp hành nhiệm vụ lần này thay nó hay sao? Lúc trước có một người thanh niên tên là Dương Gian từng đến chỗ này của tôi, chẳng lẽ cậu ta làm không được chuyện này? Còn nữa, còn vị tổng giám đốc Khương gì đó, nhìn qua cũng là một người rất lợi hại mà.
Số lượng người mà cô ta quen biết không nhiều, thực sự tiếp xúc cũng chỉ có hai người là Dương Gian và Khương Thượng Bạch, nên lúc này không biết nên đùn đẩy cho ai cả.
Lý Quân nghiêm túc nói:
- Chuyện của hai người bọn họ có chút phức tạp. Hai ngày trước bởi vì chút chuyện mà cả hai đánh nhau. Hiện tại Khương Thượng Bạch đã chết, còn... Dương Gian cũng sắp chết.
- Sao có thể như vậy được?
Trần Thục Mỹ đưa tay che miệng đầy kinh ngạc.
Bữa giờ mới qua bao lâu, lúc trước người thanh niên trẻ tuổi kia vẫn còn ngồi ăn cơm ở nhà của cô ta, vậy mà hiện tại đã sắp chết rồi.
Không chỉ riêng cô ta, mà ngay cả Hùng Văn Văn ở bên cạnh cũng trợn tròn hai mắt. Hắn ta cảm thấy chuyện này đúng là không thể tin tưởng được. Đây cũng chính là lần đầu tiên hắn ta nghe nói đến chuyện của Dương Gian. Trước đó hắn ta không hề biết gì đến chuyện Dương Gian và Hội anh em nảy sinh xung đột với nhau, dù sao cũng không có ai chủ động đi qua nói cho hắn ta biết.
Phần lớn thời gian, một đứa bé như hắn ta đều ở trong nhà ngồi chơi game mà thôi.
- Sự thật chính là như thế, mâu thuẫn giữa hai người bọn họ hơi lớn nên hai bên xung đột với nhau mà không kiêng nể gì. Vì thế hiện tại trạng thái tinh thần của Dương Gian đã bị ảnh hưởng rất lớn. Hơn nữa thời gian quá cấp bách nên tổng bộ không thể kiếm người thay thế trong chốc lát được. Chính vì vậy nên lần hành động này mới cần đến sự trợ giúp của Hùng Văn Văn.
Lý Quân nói:
- Nên tôi hi vọng cô có thể đồng ý cho phép tôi mang Hùng Văn Văn đi.
- Hiện tại chuyện này đã không còn là chuyện của cá nhân ai nữa, nó có liên quan đến sự an nguy của cả toàn bộ tòa thành thị. Tôi có thể đảm bảo với cô, lần hành động này tôi sẽ chiếu cố tốt cho Hùng Văn Văn. Đồng thời cậu ta cũng sẽ nhận được sự bảo hộ từ những người khác. Chỉ khi nào đến thời điểm mấu chốt tôi mới sử dụng đến năng lực của Hùng Văn Văn.
- Chỉ có thế thôi?
Trần Thục Mỹ do dự không quyết.
Thực lòng cô ta rất muốn từ chối, nhưng trong lòng cô ta cũng hiểu rất rõ. Lần này đích thân Lý Quân, Lý đội trưởng đến nhà gặp mặt chắc chắn lại là một nhiệm vụ cực kỳ quan trọng. Hùng Văn Văn là người của tổng bộ, đương nhiên nó phải phục tùng mệnh lệnh của
cấp trên.
Lần đi công tác trước đó đã cách đây khá lâu rồi.
- Tôi, tôi phải suy nghĩ thêm một chút.
Ánh mắt của Trần Thục Mỹ hơi né tránh, Cô ta không biết nên trả lời Lý Quân như thế nào cho phải.
- Được rồi, tôi sẽ cho cô mười phút. Trong thời gian đó tôi sẽ đứng chờ ở ngoài cửa. Lý Quân lập tức uống hết chén trà đang bốc hơi nghi ngút ở trong tay, sau đó đứng dậy và đi ra khỏi phòng.
Mười phút đồng hồ?
Trần Thục Mỹ tỏ ra hơi sững sờ, bởi vì thời gian mà Lý Quân cho cô ta suy nghĩ quá ngắn. Vốn dĩ cô ta còn đang định suy nghĩ dăm ba ngày gì đó rồi mới trả lời cho Lý Quân.
- Xem ra chuyện lần này còn khẩn cấp hơn rất nhiều so với lần trước.
Trong lòng cô ta thở dài bất đắc dĩ, quay đầu nhìn Hùng Văn Văn ở bên cạnh.
Mặc dù Hùng Văn Văn chỉ là một đứa bé, nhưng nó cũng không phải là một đứa bé không hiểu chuyện. Ngay từ lúc học tiểu học nó đã tự có chứng kiến của riêng mình, hiện tại lại thêm có sự ảnh hưởng của quỷ ở trong người, cho nên nó đã được coi như trưởng thành sớm hơn so với lứa tuổi.
- Mẹ, lần này Lý Quân đã đến tận cửa nhà rồi. Chắc chắn mẹ không thể nào đùn đẩy nhiệm vụ được nữa.
Lúc này Trần Thục Mỹ bắt đầu có chút bối rối, không biết nên làm gì.
- Vậy chúng ta phải làm thế nào bây giờ? Nếu Con qua đó chắc chắn sẽ rất nguy hiểm, mẹ không muốn con xảy ra chuyện ngoài ý muốn
đâu.
Hùng Văn Văn gãi gãi đầu:
- Không còn cách nào khác nữa đâu, nhìn bộ dạng vừa nãy của Lý Quân, mẹ sẽ không thể nào thuyết phục anh ta được.
Trần Thục Mỹ nói:
- Vậy nếu khi con gặp được nguy hiểm mà bọn họ không thể nào bảo vệ con thì phải làm sao?
Hùng Văn Văn cũng không biết nên nói như thế nào, hiện tại nó đang phải thừa nhận áp lực không nên có ở lứa tuổi của nó.