Phùng Toàn cùng Hoàng Tử Nhã đồng thời gật đầu, bắt đầu hành động.
Dương Gian cầm lấy thi thể của Chu Kiệt Phong và đứng ở bên cạnh quan sát.
- Phùng Toàn, anh mang Đồng Thiện ra ngoài đi. Hiện tại cô ấy có thân thể của đàn ông, tôi không muốn tiếp xúc quá nhiều.
Hoàng Tử Nhã quay đầu sang chỗ khác, không muốn nhìn cảnh này.
Phùng Toàn cười cười, trên mặt hắn ta liên tục rơi xuống những bụi đất mộ.
Chỉ trong chốc lát hắn ta đã mang được thân thể của Đồng Thiện ra ngoài. Sau đó tìm kiếm một chiếc áo của bệnh nhân và mặc vào cho Cô ta.
- Hoàng Tử Nhã, Cô giúp cô ấy khôi phục lại thân thể đi.
Dương Gian ném thi thể đang cầm trong tay vào trong hòm thủy tinh, sau đó phong kín.
- Được rồi.
Hoàng Tử Nhã cầm lấy sợi dây chuyền bằng pha lê ở trên cổ, trông có hơi không tình nguyện.
Hoàng Tử Nhã duỗi một ngón tay ra và chạm vào thân thể của Đồng Thiến. Nhờ năng lực của con quỷ bị nhốt ở bên trong dây chuyền
pha lên, Cỗ thân thể với trăm ngàn lỗ thủng của Đồng Thiến nhanh chóng khôi phục. Tốc độ khôi phục cực kỳ nhanh, bằng mắt thường Có thể nhìn thấy những lỗ hổng dần khép lại. Chỉ mấy giây đồng hồ sau, toàn bộ vết thương đã hoàn toàn khỏi hẳn.
Nhưng ngay thời khắc đó, một bên đầu của Đồng Thiến, khuôn mặt tươi cười đang hướng về phía mọi người. Vốn khuôn mặt này vốn đang nhắm mắt, nay đột nhiên mở ra.
Ánh mắt sắc bén, hung ác, đồng thời toát ra vẻ lạnh lùng cùng chết lặng.
- Tính nhanh thế?
Hoàng Tử Nhã lập tức giật mình, cảm giác có chút sợ hãi, liền lùi ra phía sau mấy bước.
Chỉ trong nháy mắt đó, miệng của Đồng Thiến khẽ hé, sau đó là một tiếng cười đáng sợ được phát ra.
Tiếng cười vang vọng ở xung quanh căn phòng dưới lòng đất này, bắt đầu xâm nhập thân thể của ba người.
Đây chính là tiếng cười của quỷ mặt cười, nó có thể giết người.
- Không tốt.
Sắc mặt Phùng Toàn biến đổi.
Hoàng Tử Nhã là người đầu tiên chịu tập kích, Mặc dù cô ta đang tỏ ra kinh ngạc. Nhưng khóe miệng lại không thể tự chủ mà bắt đầu lộ ra một nụ cười mỉm. Một khi nụ cười mỉm này hoàn thành, có nghĩa là cô ta sẽ bị tiếng cười đáng sợ này giết chết.
- Đồng Thiến, là tôi đây. Cô bình tĩnh lại một chút.
Dương Gian vội vàng đi đến, sau đó dùng tay quỷ che miệng của khuôn mặt cười.
Ngay lập tức tiếng cười đáng sợ khiến cho người ta phải rùng mình đột nhiên im bặt.
Hắn biết, đây là do phản ứng quá khích của Đồng Thiến. Cô ta cho rằng bọn họ chúng là đám người Bùi Đông nên không chút do dự mà động thủ ngay.
Ánh mắt Đồng Thiến hơi động, dường như đã nhận ra Dương Gian và Phùng Toàn ở bên cạnh.
Đây đều là đồng nghiệp của cô ta trong lần xử lý chuyện linh dị ở bên trong khách sạn Caesar.
Đồng Thiện xoay đầu lại, dùng khuôn mặt mỹ lệ nhìn về phía mọi người, sau đó nói:
- Dương Gian, những người kia đâu? Tôi muốn giết bọn chúng.
Trong lời nói của cô ta để lộ ra sự thù hận mãnh liệt.
- Bị tôi xử lý hai tên, còn lại chạy rồi. Tôi không muốn lãng phí thời gian tìm bọn chúng. Mà chạy đến đây tìm cô. Tình trạng của cô còn tồi tệ hơn so với tưởng tượng của tôi.
Vừa nói, Dương Gian vừa buông tay ra.
Đồng Thiến chậm rãi đứng dậy. Cô ta quan sát xung quanh một chút, quả nhiên nhìn thấy được một cỗ thi thể vừa mới chết đi ở bên
trong hòm thủy tinh.
Đây chẳng qua là một trong số những người đó.
Đồng Thiến trầm mặc một lúc, sau đó dùng khuôn mặt khóc nói với Dương Gian:
- Dương Gian, anh nói đúng.
- Đúng? Cái gì đúng?
Dương Gian tỏ ra hơi nghi hoặc.
Đồng Thiến xoay người lại, dùng khuôn mặt mỹ lệ của cô ta nhìn hắn và nói:
- Trước kia tôi quá ngây thơ... Có một vài người chính là súc sinh, nên giết chết, không thể để cho bọn chúng tồn tại ở trên thế giới này. Nếu trước đó tôi có thể hung ác như anh thì đã xử lý được đám người này chứ không để bản thân phải lâm vào tình trạng như thế này.
Dương Gian nói:
- Tôi không nghi ngờ về điều đó. Cô hoàn toàn có đủ năng lực để làm việc này. Điều tôi nghi
ngờ chính là liệu cô có đủ quyết tâm để làm hay không mà thôi.
Năng lực của Đồng Tiến cực kỳ đáng sợ, đồng thời hai con quỷ trong người của cô ta đã bị chết máy. Nói một cách khác, cô ta có đủ khả năng để đối kháng bất cứ vị ngự quỷ nhân nào mà không cần phải lo lắng bị lệ quỷ khôi phục. Thiếu sót duy nhất đó chính là cô ta không có được quỷ vực.
Nếu có được quỷ vực, vậy Đồng Thiến khống chế ba con lệ quỷ sẽ là một vị ngự quỷ nhân hoàn hảo. Trong nháy mắt cô ta có thể trở thành ngư quỷ nhân đỉnh phong trong tất cả ngư quỷ nhân.
- Hiện tại anh không cần phải nghi ngờ về điều đó nữa đâu.
Đầu của Đồng Thiên lại khẽ xoay chuyển, dùng khuôn mặt tươi cười vui vẻ đối mặt với Dương Gian.
Dương Gian gật đầu nói:
- Nếu cô có được cách suy nghĩ đó thì tốt quá. Không uổng công tôi cứu Cô những ba lần.
Đồng Thiến nói:
- Cho nên tôi mới tin tưởng anh. Tôi biết anh chắc chắn sẽ đến tìm tôi. Chỉ là anh tìm tôi chắc chắn phải có chuyện gì đó.
Dương Gian nói:
- Không có chuyện gì đặc biệt đâu. Chỉ là thấy cô biến mất một đoạn thời gian cho nên muốn đi tìm cô xác nhận xem tình hình thế nào. Đồng thời cũng muốn hỏi thái độ của CÔ về kế hoạch đội trưởng mà thôi.
- Tuy nhiên chỗ này cũng không phải là chỗ nói chuyện. Chúng ta tìm một chỗ nào đó ngồi đi. Khó có dịp mấy người chúng ta còn có thể sống sót mà tụ họp đông đủ như vậy lắm.
- Được.
Đồng Thiến gật đầu, nhưng chưa đi được hai bước thì trực tiếp ngã xuống, vì ngủ say trong một thời gian dài nên thân thể chưa kịp thích
ứng.
Phùng Toàn lập tức đỡ rồi hỏi:
- Người anh em, cậu cẩn thận một chút.
Người anh em?
Nghe được từ này, khuôn mặt mỹ lệ của Đồng Thiếp lập tức nhìn chằm chằm vào hắn ta:
- Phùng Toàn, anh thích khóc hay là thích cười?
- Nói nhầm, nói nhầm.
Phùng Toán hậm hực nói:
- Cô là mỹ nữ, là mỹ nữ, được chưa.
Dương Gian nhìn Hoàng Tử Nhã, sau đó nói:
- Nếu thấy không quen tôi có thể giúp cô đổi lại một cỗ thân thể.
- Không cần, như vậy cũng được. Ít ra sau này cũng tránh bị người khác làm một số điều buồn nôn.