Đồng Thiên từ chối sự giúp đỡ của Dương Gian. Cô ta đã quen với bộ dạng hiện tại, đồng thời cũng không muốn thay đổi thân thể.
- Tôi có thể tự đi được, anh không cần phải dìu tôi.
Đồng Thiến đẩy Phùng Toàn ra, sau đó tự bước đi. Mặc dù có hơi loạng choạng một chút nhưng cô ta thích ứng rất nhanh. Dù sao thân thể cũng đã được lệ quỷ cải thiện nên không gặp quá nhiều vấn đề. Nếu là bộ dạng lúc nãy, khả năng đám người Dương Gian sẽ phải gọi xe đưa đi cấp cứu.
Dương Gian nói:
- Khiêng chiếc hòm kia đi cùng đi. Mặc dù tên gia hỏa đó chỉ khống chế một con lệ quỷ nhưng lại có được quỷ vực rất mạnh, giá trị cực kỳ cao. Nếu bán cho tổng bộ, chắc chắn sẽ kiếm được không ít thù lao.
- Cậu nói có lý.
Phùng Toàn gật đầu.
Không lâu sau, bốn người cùng đẩy một chiếc hòm thủy tinh phủ vải trắng ra khỏi bệnh viện, sau đó nhanh chóng rời đi.
Bọn họ không có rời đi khỏi huyện Tiểu An ngay mà đi mua quần áo giày dép cho Đồng Thiên, sau đó tìm một quán cơm để Đồng Thiên ăn uống no nê rồi mới nói chuyện.
Mặc dù con quỷ lừa người ở trong tay Hoàng Tử Nhã khôi phục thân thể giúp Đồng Thiến, nhưng không lấp đầy được cái dạ dày của cô
- Mặc dù chuyện xảy ra trên người cô khiến cho người ta phải cảm thấy phẫn nộ. Nhưng cô vẫn phải tiếp tục sống, Đồng Thiến, gần đây cô có tính toán gì không?
Ở bên trong phòng ăn của một quán cơm, Dương Gian thấy Đồng Thiên đang vùi đầu ăn uống liền mở miệng hỏi.
Mặc dù việc ăn uống quá nhiều sẽ không tốt cho thân thể, nhưng tất cả mọi người đều là ngự quỷ nhân, nên nào có ai quan tâm đến những thứ này.
Đồng Thiên vẫn tiếp tục há miệng ăn cơm, đồng thời dùng khuôn mặt cười nhìn về phía Dương Gian và nói:
- Ta muốn về nhà một chuyến, tiếp tục đảm nhiệm chức vụ người phụ trách. Có cơ hội tôi sẽ xử lý mấy người kia sau.
Dương Gian nói:
- Đúng là một lựa chọn không tệ nhưng tình hình đã thay đổi rồi.
- Cuộc họp lần trước của tổng bộ Cô không tham gia, có lẽ cô còn chưa biết một số chuyện. Hiện tại bên phía tổng bộ đã bắt đầu chính thức thực thi kế hoạch đội trưởng. Sau này toàn bộ người phụ trách của khu vực nào sẽ phải nghe theo sự điều khiển của đội trưởng của khu vực đó.
- Sau kế hoạch lần này, có thể nói mỗi một vị đội trưởng chẳng khác gì một tổng bộ thu nhỏ. Cho nên sau đó cô làm người phụ trách cũng không dễ dàng như lúc trước.
- Không sao. Bất kể mọi thứ có thay đổi như thế nào, cuối cùng vẫn phải xử lý chuyện linh dị. Tôi đã thành thói quen rồi.
Đồng Thiến không ngẩng mặt lên mà vẫn tiếp tục cúi đầu ăn uống. Nhưng khuôn mặt cười vẫn luôn luôn nhìn về phía mọi người.
Dương Gian trầm ngâm một chút rồi nói:
- Cô có từng nghĩ đến việc, bất kể chúng ta xử lý chuyện linh dị nhanh như thế nào, liều mạng xử lý nhiều bao nhiêu. Cuối cùng số lượng quỷ xuất hiện trên thế giới này sẽ càng ngày càng nhiều. Dựa vào thân phận người phụ trách của cô có thể dễ dàng điều tra ra được bảng thông kế của tổng bộ. Sẽ không quá khó khăn để phát hiện ra những việc có liên quan đến chuyện linh dị đang gia tăng một cách chóng mặt.
- Đồng thời tổng bộ cũng đang chuẩn bị dần dần cho việc chuyện linh dị được phơi bày ra ánh sáng. Tin tưởng không bao lâu nữa tất cả mọi người đều sẽ biết đến sự tồn tại của quỷ.
Đồng Thiến dừng ăn, ngẩng đầu hỏi:
- Chuyện này có liên quan gì đến chúng ta đâu.
Hoàng Tử Nhã lập tức chen ngang.
- Sao lại không có liên quan. Chúng ta phải nghĩ cách để tiếp tục sống sót, sinh tồn mới là điều quan trọng nhất. Cho nên lần này Dương Gian đến đây tìm cô là vì để cho chúng ta cùng nhau thành lập một tổ đội. Sau này lỡ xảy ra chuyện gì thì có thể chiếu Cố được cho nhau. Quan trọng hơn là sẽ không bị người khác khi dễ.
Phùng Toàn cũng nói:
- Lần này đại ca lấy được chức vị đội trưởng, trong tay Có mấy danh ngạch. Tổng bộ phép cậu ấy tự thành lập một đoàn đội ở thành phố Đại Xương.
- Những người nguy hiểm tập trung lại một chỗ sẽ chỉ khiến mọi thứ càng nguy hiểm hơn. Với lại anh cũng không giống như có ý định thành lập tổ đội.
Đồng Thiên nhìn về phía Dương Gian.
Dương Gian nói:
- Không còn cách nào khác. Tôi có dự cảm, sau này mọi chuyện sẽ càng ngày càng nghiêm trọng. Sớm tổ đội lại với nhau thành đoàn để sưởi ấm cũng là một chuyện tốt. Cứ thử lấy ví dụ về việc xử lý chuyện kinh dị đi. Nếu chỉ là một người, khi gặp phải lệ quỷ, người đó sẽ không thể nào liên tục sử dụng năng lực lệ quỷ để chống lại quỷ cả. Bởi vì điều này sẽ khiến cho lệ quỷ bên trong người đó dễ dàng thức tỉnh hơn.
- Nhưng nếu có đoàn đội để chi sẽ thì lại khác. Cho dù một người chỉ cần sử dụng một lần lực lượng linh dị, chúng ta cũng có thể ứng phó được với một số chuyện linh dị bình thường, đây chính là ưu thế.
- Với lại hiện tại tôi chỉ phụ trách mỗi thành phố Đại Xương, đến lúc đó mấy người có thể đến ở tại thành phố Đại Xương. Nếu ở đó có một đoàn đội ngự quỷ nhân trú đóng, mức độ an toàn chắc chắn sẽ được tăng lên cực cao. Ít ra tôi có lòng tin biến nó thành thành phố an toàn nhất.
Đồng Thiên hỏi:
- Vậy những chỗ khác thì sao? Chúng ta mặc kệ à?
Dương Gian nói:
- Chúng ta không phải thần, làm sao quản lý được nhiều chỗ như vậy? Năng lực của chúng ta có hạn, chỉ có thể quản lý thành thị mà chúng ta phụ trách cho tốt. Còn những chỗ khác, đó là việc của những người đội trưởng khác. Nếu bọn họ quản lý không được, đó là do
bọn họ thất trách. Chẳng lẽ cô định một mình bảo vệ toàn bộ thế giới này à?
Ý nghĩ của hắn rất đơn giản, bảo vệ tốt căn nhà nhỏ của hắn thôi, chiếu CỐ anh em, bạn bè, thân thích cho tốt là được.
- Điều anh nói rất đúng. Chúng ta không thể nào quan tâm đến nhiều chuyện như thế được. Trước tiên cần phải làm việc của mình cho tốt đã rồi lại nói sau.
Đồng Thiện nghĩ một hồi, sau đó gật đầu:
- Được rồi, tôi sẽ gia nhập đội ngũ, tuy nhiên tôi có một điều kiện.
- Điều kiện gì?
Đồng Thiến nói:
- Sau này thành thị mà tôi phụ trách, tôi sẽ vẫn tiếp tục phụ trách. Trừ phi tôi chết, hoặc tổng bộ phái người khác qua phụ trách thành thị đó, nếu không tôi sẽ không từ bỏ nó. Đương nhiên đó là việc riêng của tôi, anh không cần để ý đến.