Kết quả là sau đó ông chủ bị chết, tiền trích phần trăm còn chưa cầm được, hơn nữa còn phải thất nghiệp.
Mỗi khi nhớ loại quãng thời gian kia, trong lòng Trương Lệ Cầm vẫn còn sự kinh hãi. Cảm giác may mắn duy nhất chính là nhờ việc này
mà cô quen biết được Dương Gian.
Ngồi trên xe, trong lòng Trương Lệ Cầm không khỏi thầm nghĩ.
"Có cảm giác mình giống như là hàng khuyến mãi khi mua xe vậy”
Một lúc sau, Giang Diễm đi ra. Trên người cô mặc một chiếc áo lông cừu, khăn quàng ở trên cổ. Còn phía dưới là một chiếc váy ngắn, lộ ra một cặp đùi đẹp vừa thẳng vừa dài, tràn đầy sức sống của tuổi thanh xuân.
Trương Lệ Cầm hỏi:
- Hiện tại đang là mùa đông đó, cô không cảm thấy lạnh à?
- Không phải trên xe có điều hòa sao, với lại tất chân mà tôi mặc có khả năng giữ ấm.
Giang Diễm tự tin nói, đi đón Dương Gian sao cô lại không ăn mặc xinh đẹp hơn một chút chứ.
- Tranh thủ thời gian lái xe đi, nếu đến muộn tôi chắc chắn sẽ bị cậu ta mắng cho mà coi.
Trương Lệ Cầm gật gật đầu, lập tức xuất phát.
Cùng lúc đó, máy bay của Dương Gian đã đến trên bầu trời của thành phố Đại Xương, sắp sửa hạ cánh xuống.
Quỷ đồng bị hắn nhét trong túi và đặt ở bên trong khu hành lý. Hắn không dẫn theo nó ở bên người, dù sao cũng cần che giấu tai mắt của người ở bên ngoài. Có thể vụng trộm chở nó về đã là không tệ rồi, hắn không muốn sử dụng năng lực lệ quỷ lung tung. Nếu có thể giải quyết vấn đề bằng cách nghĩ biện pháp thì hắn sẽ cố nghĩ biện pháp, không thể cứ đụng việc gì cũng sử dụng năng lực của lệ quỷ
được.
Xuống máy bay, lấy hành lý.
Dương Gian vẫn không thả quỷ đồng ra ngoài. Mà xách theo cái túi hành lý chứa nó một đường đi ra khỏi sân bay.
"Quả nhiên không có ai đến đón mình, là do mình gửi tin nhắn muộn quá sao?"
Hắn quét mắt nhìn một vòng, trong đây có không ít người, nhưng hắn không nhận ra một ai.
- Anh bạn trẻ, đi xe không? Giá cả tiện nghi.
Rất nhanh, liền có một người tài xế đi kiếm khách ở gần đó chạy lại. Người này vừa nói vừa giằng lấy túi hành lý ở trong tay Dương Giang
Dương Gian nhìn người này rồi nói:
- Ông làm gì vậy? Sao lại cướp túi trong tay tôi?
Người đàn ông trung niên này cười hì hì rồi nói:
- Xe tôi đang đỗ ở đường phía bên kia. Cậu ngồi xe của tôi thì đương nhiên tôi cầm hành lý giúp cậu rồi.
Dương Gian lập tức từ chối.
- Không cần, tôi đang chờ người đến đón.
- Muộn vậy rồi sao cậu lại làm phiền người thân chứ. Trời lạnh như thế này, người ta ra đường cũng không dễ chút nào. Cậu nhìn xem, tôi cầm hành lý giúp cậu rồi, mau lên xe đi, tôi sẽ tính giá cho cậu rẻ một chút.
Đàn ông trung niên cầm lấy túi hành lý của Dương Gian không chịu thả, sau đó đi về phía trước.
Bộ dạng giống như đang ép mua ép bán vậy.
Dương Gian cảm thấy nếu hắn leo lên xe này ngồi, chắc chắn sẽ bị xem là kẻ coi tiền như rác, bị người này làm thịt một miếng to.
- Ông làm ăn như vậy là không được. Tôi đã bảo là tôi đang chờ người rồi. Sao ông còn mang hành lý của tôi đi làm gì vậy?
- Anh bạn trẻ, cậu lằng nhà lằng nhằng như vậy. Ngồi xe mà cũng dài dòng như vậy sao. Kiếm chút tiền của cậu đúng là không dễ mà, tôi đã nói là sẽ ưu đãi cho cậu một chút rồi mà. Anh bạn mau lên xe đi, ngồi xe của ai mà chẳng phải ngồi. Khó có dịp chúng ta gặp mặt nhau, đây gọi là duyên phận. Với lại túi hành lý của cậu rất nặng, tôi mang theo nó rất tốn sức.
Da mặt của người đàn ông trung niên này rất dày, không hề có ý định từ bỏ mối làm ăn này.
Không còn cách nào khác, đồng thời Dương Gian cũng không muốn chấp nhặt với người này, chỉ có thể ngồi xe của hắn ta.
- Dương Gian, chỗ này, chúng tôi ở chỗ này này.
Đúng lúc này, Giang Diễm xuất hiện. Cô nhìn thấy Dương Gian, ngay từ phía xa liền phất tay hộ to.
Trương Lệ Cầm đi theo ở bên cạnh cũng cười cười với Dương Gian.
- Hiện tại mới đến?
Dương Gian nhìn đồng hồ, cảm giác hai cô gái làm việc có hơi lâu.
- Bác tài, bạn của tôi đã đến đón rồi, tôi không ngồi xe của ông nữa đâu. Để hành lý của tôi xuống đi.
Nói xong, hắn quay đầu nhìn về phía hai người Giang Diễm và Trương Lệ Cầm.
- Có người đón sao không chịu nói sớm, làm chậm trễ việc làm ăn của người ta.
Người đàn ông trung niên thấy không kiếm được tiền liền hùng hùng hổ hổ vứt túi hành lý nặng muốn chết này xuống mặt đất.
“Loảng xoảng!"
Túi hanh lý rơi trên mặt đất, nhưng dường như có thứ gì đó rơi ra và nện trứng chân của người này.
Người đàn ông trung niên này cúi đầu kiểm tra, Con mắt của người này ngay lập tức trở nên sáng rực.
Một cục vàng thỏi.
Hắn ta hốt hoảng ngẩng đầu nhìn xung quanh, phát hiện ra cậu thanh niên trẻ kia không nhìn về phía này liền vội vàng vươn tay ra nhặt cục vàng lên.
"Chắc là thật."
Trong lòng người đàn ông trung niên tỏ ra cuồng loạn khi cảm nhận được độ nặng của thứ này.
Gần đây giá vàng tăng lên một cách chóng mặt, một cục vàng như này ít nhất cũng phải hơn trăm vạn.
Phát tài.
Động tác của người này rất nhanh, lập tức định giấu cục vàng này đi. Chỉ cần không bị phát hiện ra thì coi như hắn ta giàu rồi. Thế nhưng ngay khi hắn ta chuẩn bị cất cục vàng vào trong túi, thì ở bên trong túi hành lý đột nhiên duỗi ra một cánh tay màu đen túm tay của hắn
ta lại.
Mặc dù còn cách một lớp ống tay áo, nhưng cảm giác âm lãnh lại có thể truyền ra khắp toàn bộ thân thể của người này. Giống như toàn.bộ nhiệt lượng đều bị mang đi vậy, khiến cho người ta không thể nhìn được phải run rẩy toàn thân.
Không biết từ lúc nào, túi hành ly trên mặt đất đã mở khóa.
Một đứa bé quỷ dị chui đầu ra khỏi hành lý dùng cặp mắt đỏ hỏn nhìn về phía hắn ta.
Quý?
Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt người đàn ông trung niên liền trắng bệch. Cả người hắn ta đều cứng đờ. Tại thời khắc này, đầu hắn ta không thể cử động, thân thể cũng vậy, giống như đã bị mất đi năng lực hành động, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Quỷ đồng lập tức duỗi cánh tay xanh đen khác ra, dùng nó gỡ từng ngón tay của người đàn ông trung niên, sau đó cầm cục vàng về và bỏ vào trong túi hành lý. Sau khi làm xong xuôi nó mới thả tay người này ra.