Cuối cùng quỷ đồng lại chui vào trong túi hành lý, đồng thời kéo khóa lại.
Tuy nhiên vẫn còn lưu lại một khe hở nhỏ.
Xuyên qua lỗ nhỏ này có thể nhìn thấy một ánh mắt quỷ dị màu đỏ đang nhìn ngó mọi thứ ở bên ngoài.
Đến lúc này, người đàn ông trung niên mới ý thức được, cái túi mà hắn ta vừa xách có chứa cái gì.
Một con quỷ trẻ con?
Trời ạ.
Hắn ta lập tức khóc vì quá hoảng sợ, nước tiểu cũng không thể kiềm chế mà tự chảy ra. Vừa khóc tên này vừa loạn bỏ chạy.
Mà ở bên kia, Giang Diễm đã chạy đến trước mặt Dương Gian, nhiệt tình ôm lấy hắn. Ngẩng khuôn mặt tinh xảo, xinh đẹp lên, nở một nụ cười rực rỡ:
- Đi công tác lâu vậy, cậu có nhớ tôi không?
Nhìn động tác của cô, trông chẳng khác gì một cặp tình nhân đang yêu cuồng nhiệt cả.
Dương Gian trả lời cực kỳ thẳng thắn.
- Không nghĩ gì đến cô cả, một chút cũng không.
Lần này ra ngoài hắn thiếu chút nữa phải chết, không những gặp phải nguy hiểm một lần mà là rất nhiều lần. Nên nào có tâm tư để nghĩ về Giang Diễm.
- Cậu chắc chắn đang lừa tôi, phải nói chuyện bằng lương tâm chứ. Một người con gái xinh đẹp như tôi chờ đợi cậu ở nhà mà cậu bảo là không nhớ?
Bộ dạng lúc này của Giang Diễm cực kỳ tự tin.
Dương Gian nói:
- Cô ôm tôi chặt như vậy để làm gì, còn không mau buông tay ra.
Giang Diễm làm nũng nói:
- Không buông tay, tôi cứ ôm cậu như vậy cho đến khi về tận nhà.
Dương Gian nhìn Trương Lệ Cầm ở bên cạnh rồi hỏi:
- Chỉ thi thoảng Cô ấy mới có bộ dạng này hay khi nào cũng là như này? Có phải bình thường Cô ta bị cái gì đó kích thích hay sao?
Trương Lệ Cầm cười cười, nói:
- Tổng giám đốc Dương, bình thường Giang Diễm không thế này đâu. Chắc là nhớ cậu quá nên mới như vậy.
Nói xong, ánh mắt của cô cũng dừng lại ở trên người Dương Gian, trong ánh mắt có mang theo vài phần tâm tình khác thường.
Cô biết, mối quan hệ giữa Giang Diễm và Dương Gian cũng không có gì đặc biệt hết.
Một chiếc xe SUV hào hoa chạy ra khỏi sân bay, hướng về phía tiểu khu Quan Giang.
Giang Diễm muốn biểu diễn kỹ thuật lái xe nên xung phong làm tài xế. Tuy nhiên mắt của cô cứ nhìn chằm chằm về phía trước giống như một bức tượng gỗ. Đối với cô mà nói, cái gì mà gương chiếu hậu, tất cả đều vứt hết. Đồng thời người luôn nhoài về phía trước, như muốn lao ra khỏi cửa sổ xe vậy.
Loại tư thế lái xe này rất nguy hiểm.
- Trời đất, này cậu kia, cậu có biết lái xe không hả. Sao lại đột nhiên lao ra từ đằng sau xe của tôi vậy. Nếu không phải khả năng lái xe của tôi tốt thì đã đụng vào rồi không.
Giang Diễm tỏ ra giật mình, khi phát hiện ra ở bên cạnh đột nhiên xuất hiện thêm một chiếc xe, hơn nữa còn cách xe của cô rất gần.
Sau khi bám theo một đoạn đường, dường như người tài xế này lấy được dũng khí nên quyết định vượt qua chiếc xe của Giang Diễm từ bên phải.
Dương Gian nhìn thấy, sau khi vượt được xe của Giang Diễm, người tài xế kia liền thở phào một hơi đầy nhẹ nhõm.
"Xe đắt vẫn có chỗ tốt của xe đắt."
Hắn nhìn thấy xung quanh có rất nhiều xe đều không dám chạy quá gần xe của hắn, ai nấy đều chủ động gian khoảng cách với nó.
Dù sao chiếc xe này cũng có giá trị mấy trăm vạn, khi đi trên đường người ta cũng né nó một chút. Việc này khiến cho việc lái xe của Giang Diễm nhẹ nhàng hơn không ít.
Trương Lệ Cầm ngồi ở bên cạnh mỉm cười nói:
- Tổng giám đốc Dương, mặc dù Giang Diễm đã lấy được bằng lái từ rất lâu rồi nhưng không có kinh nghiệm lái xe, vẫn còn là người mới.
- Không sao, cứ để cho cô ấy luyện tập nhiều một chút, dù sao tôi cũng không có việc gì gấp.
Nói xong, Dương Gian đưa mắt nhìn khung cảnh thành phố ở bên ngoài cửa sổ xe.
Sau khi trải qua chuyện kinh dị của quỷ chết đói, thành phố này lại một lần nữa tỏa ra sức sống của nó. Không còn sự quạnh quẽ, tĩnh mịch như lúc trước. Số lượng phương tiện tham gia trên đường cũng gia tăng không ít. Xem ra mọi thứ đang dần phục hồi lại như cũ.
Điều này là một tín hiệu tốt.
Dương Gian cũng không muốn thành thị mà bản thân phụ trách là một tòa thành chết, âm u đầy tử khí.
Bất chợt, hắn lại hỏi:
- Đúng rồi, hiện giờ mẹ tôi đã ngủ chưa?
Trương Lệ Cầm lập tức trả lời:
- Gần đây bác gái không ở nhà. Bác ấy bảo là trở về quê xem tình hình, đã đi được mấy ngày rồi. Lần trước bác gái cũng vừa rời đi thì cậu
về.
Dương Gian nhớ đến quê hương của hắn.
Thành phố Đại Xương, Dương trấn, thôn Mai Sơn.
Quê của hắn cũng cách chỗ này không xa, lái xe khoảng chừng ba mươi phút là đến. Chỉ là khi hắn còn bé, sau khi cha hắn chết không được bao lâu thì mẹ của hắn và mấy người thân trong gia đình cãi nhau nên tách ra và chuyển đến thành phố. Từ đó về sau mỗi năm mẹ hắn chỉ dẫn hắn về mỗi dịp cuối năm, còn bình thường sẽ không về đó. Cho nên hắn và những người thân thích kia cũng không quen thuộc lắm, gần như có thể coi là người dưng.
Còn về việc vì sao mẹ hắn và họ hàng lại cãi nhau, theo như trí nhớ của Dương Gian thì hình như có liên quan đến việc tranh chấp đất đai
gì gì đó.
Trước kia, khi còn sống, cha hắn có ở dưới quê mua một vài mảnh đất, Có mảnh cha hắn dùng nuôi cá, chỗ thì mua ở trong rừng, thậm chí có một vài mảnh dùng để trồng rau.
Nếu là hiện tại thì chúng không có giá trị quá nhiều, bởi vì chưa có khai thác. Nhưng lúc đó, ở trong một thôn nghèo thì người sở hữu chúng chính là những thổ hào. Thế nhưng sau khi cha của Dương Gian chết đi chừng vài năm, những mảnh đất này đều bị mấy vị chú bác gì đó chiếm mất. Cũng vì thế mà mẹ của hắn, Trương Phân từng cãi nhau với bọn họ rất nhiều lần. Đương nhiên, cô nhi quả phụ không thể nào làm được gì nhiều.
Nếu chuyện này mà đặt ở thời xưa, người ta gọi là ăn luôn cả đời sau.
Lúc đó Dương Gian vẫn còn quá nhỏ nên không có quyền lên tiếng.
Dương Gian lập tức nhớ đến.
- Đúng rồi, sắp sửa đến tết, mẹ tôi về quê cũng là điều bình thường.
Mặc dù cãi nhau thì cãi nhau nhưng không thể quên tổ quên tông, vì vậy lúc nào cần về vẫn phải trở về.