Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1293 - Chương 1293: Biệt Thự Sáng Đèn

Chương 1293: Biệt Thự Sáng Đèn

Nhớ lại quãng thời gian hai mẹ con mới chuyển đến thành phố, có thể nói là cả hai đã chịu rất nhiều đau khổ. Điều này cũng ảnh hưởng rất nhiều đến sự thiếu hụt trong tính cách của Dương Gian.

"Lúc nào đó dành chút thời gian trở về quê một lần, xử lý hết toàn bộ chuyện cũ năm đó thôi."

Dương Gian cảm thấy nên xử lý những chuyện lúc trước, cần phải làm cho rõ ràng. Mặc dù đối với hắn mà nói, hàng chuyện này chỉ là những chuyện lông gà vỏ tỏi, không là gì. Nhưng có lẽ đối với mẹ của hắn, Trương Phân thì đây lại là những chuyện canh cánh ở trong lòng của bà.

Đồng thời hắn cũng có chút tò mò đối với thân phận của cha hắn.

Khi ở trong tổng bộ, Tần lão cũng từng nói cho hắn biết, chỉ là hắn không biết chuyện này có thật hay không. Nếu lời của Tần lão là thật, vậy cái chết của cha hắn có liên quan đến chuyện linh dị. Như vậy chắc chắn cha hắn cũng có liên quan đến chuyện linh dị, đồng thời chắc chắn cha hắn cũng sẽ để lại một vài manh mối gì đó, mà chúng phải nằm ở đâu đó dưới quê. Cho nên hắn cần phải trở về đó một

chuyến.

- Dương Gian, đang suy nghĩ cái gì vậy?

Trương Lệ Cầm nhẹ giọng hỏi, cô lập tức dựa sát vào người Dương Gian, khẽ kéo lấy tay của hắn, đồng thời mắt không ngừng lén lút nhìn về phía Giang Diễm đang lái xe.

Ngay cả gương chiếu hậu mà Giang Diễm cũng không nhìn thì chắc chắn sẽ không chú ý đến hành động của cô.

Dù vậy Trương Lệ Cầm cũng không cảm thấy việc này là có gì đó không ổn. Cô cho rằng Giang Diễm có quyền ưa thích Dương Gian, bản thân cô cũng sẽ quyền ưa thích. Với lại Dương Gian cũng chưa có kết hôn, cũng chưa thiết lập quan hệ bạn gái với người nào. Nên dù ngày nào đó mối quan hệ giữa cô và Dương Gian bị phát hiện cũng không có nghĩa là cô cạnh tranh không công bằng.

Bản thân cô cũng không phải là thiếu nữ mười tám tuổi, không cần phải rụt rè, là một người phụ nữ thành thục, cô biết lúc nào nên ra tay lúc nào không.

Dương Gian lấy lại tinh thần, sau đó hỏi:

- Có chuyện gì vậy?

Trương Lệ Cầm nháy mắt mấy cái, rồi nói với hắn:

- Không có chuyện gì, chỉ muốn hỏi xem ngày mai cậu có đến Công ty không mà thôi. Tôi là thư ký của cậu, nên muốn hỏi để biết mà an bài.

Dương Gian nói:

- Chuyện ngày mai cứ để mai rồi nói. Tôi chỉ vừa mới trở về, có rất nhiều chuyện không cần phải nóng nảy.

Trương Lệ Cầm gật gật đầu, cũng không hỏi nhiều nữa.

Rất nhanh, xe đã đưa Giang Diễm lái vào bên trong tiểu khu Quan Giang.

Mặc dù trong biệt thự không có một ai nhưng đèn vẫn sáng trưng như cũ.

Đây là do sau khi trải qua chuyện linh dị tâm lý của hai người Giang Diễm và Trương Lệ Cầm chịu một chút tổn thương. Luôn luôn sợ bóng tối, sợ phải sống một mình. Bất cứ khi nào các Cô cũng luôn có một cảm giác cực kỳ bất an khi ở trong bóng tối. Các cô có cảm giác chỗ nào cũng có quỷ, dù là ở bất cứ đâu, hai người đều thích bật đèn sáng trưng như vậy.

Tuy nhiên chút bệnh vặt này cũng chưa tính là gì, có rất nhiều người sau khi trải qua chuyện linh dị liền bị bệnh tâm thần luôn mới đáng

sợ.

Dương Gian chợt nói:

- Hai người xuống xe đi vào trong trước đi, tôi qua chỗ của Vương San San một chút.

- Có gì đó quái lạ.

Nhìn thấy Dương Gian lái xe đi vào bên trong tiểu khu, Giang Diễm liền nhướng mày, giống như phát hiện ra chuyện gì đó không đơn giản vậy.

Trương Lệ Cầm buồn bực nói:

- Có gì mà cổ quái?

Giang Diễm nâng mặt lên rồi nói:

- Muộn như vậy thế này rồi còn đi qua chỗ của Vương San San, chắc chắn là có chuyện gì đó quái lạ, nói không chừng cậu ta không trở lại luôn ấy chứ.

- Không khoa trương như vậy chứ, Dương Gian không thích Vương San San. Mối quan hệ giữa hai người bọn họ chỉ là bạn học bình

thường.

Trương Lệ Cầm nói, mặc dù cô không biết chuyện gì đã xảy ra ở trên người của Vương San San. Nhưng là một người phụ nữ, trực giác của cô vẫn cực kỳ chuẩn.

- Chính vì là bạn học nên mới nguy hiểm, điều này có nghĩa là giữa bọn họ đã quen biết nhau chừng ba năm rồi, đâu giống như tôi chỉ mới quen cậu ta có nửa năm. Giang Diễm nói, cô đột nhiên cảm giác được một nguy Cơ.

Trương Lệ Cầm cười nói:

- Đừng có nghĩ nhiều như vậy, bên ngoài lạnh lắm. Tôi vào trong tắm đây.

Giờ phút này.

Một lần nữa Dương Gian lại đi vào căn nhà cũ thời dân quốc đã được sửa sang lại này.

Vương San San cũng không có mặt ở đây, cửa phòng đã đóng kín.

Tuy nhiên mục đích đến đây của hắn cũng không hoàn toàn là vì tìm Vương San San, mà là sắp xếp cho quỷ đồng. Dù sao đặt thứ này ở trong nhà cũng không an toàn, chỉ đặt ở trong tòa nhà cổ thời dân quốc này mới ổn một chút. Bởi vì chỗ này cách xa tiểu khu, cách xa đám người.

Dương Gian ra lệnh.

- Không được phép rời khỏi căn phòng này.

Nhưng sau đó hắn cảm thấy mệnh lệnh này có chút không ổn.

Nếu nhốt quỷ đồng ở trong chỗ này, sẽ không thể nào phát huy ra giá trị lớn nhất của nó. Hẳn là nó nên âm thầm bảo vệ tiểu khu mới phải. Dù sao Dương Gian cũng không thể nào chú ý đến tình hình của tiểu khu 24/24 được. Còn quỷ đồng có thể không ngủ không nghỉ trong một thời gian dài, cực kỳ phù hợp với chức vị bảo an.

- Bảo vệ tiểu khu này, nếu có ngư quỷ nhân lạ nào tiến vào trong tiểu khu, đuổi đi ngay lập tức.

Hắn đưa ra mệnh lệnh mới, đồng thời mệnh lệnh mới này sẽ xóa bỏ mệnh lệnh cũ.

Quỷ đồng hơi nghiêng đầu nhìn về phía Dương Gian, trên lưng nó đang đeo một chiếc ba lô, bên trong có chứa một chiếc đầu người chết.

Sau khi hơi ngẩn người một lúc, quỷ đồng nhanh chóng bắt đầu hoạt động. Nó loanh quanh ở xung quanh một lúc, chạy tới chạy lui. Không lâu sau liền chạy ra ngoài và biến mất dưới hàng cây xanh.

"Trước tiên cứ cho nó hoạt động như thế đi. Mặc dù sự xuất hiện của con quỷ đồng này sẽ khiến không ít người sợ hãi. Nhưng như vậy còn tốt hơn là để cho bọn họ bị lệ quỷ tập kích. Dù sao cũng chỉ có quỷ mới đối phó được với quỷ. Nên nếu muốn an toàn tuyệt đối nhất định phải dựa vào lực lượng của quỷ đồng.”

Dương Gian cũng không chuyện này là có gì đó không ổn.

Bình Luận (0)
Comment