Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1294 - Chương 1294: Tắt Đèn

Chương 1294: Tắt Đèn

Chí ít hiện tại vẫn chưa có dấu hiệu cho thấy quỷ đồng bị mất khống chế, nó vẫn là thứ đáng tin cậy.

Trước khi rời đi khỏi căn nhà CỔ, Dương Gian có đi đến và quan sát cánh cửa thứ ba.

Hắn khẽ nhíu mày, trong lòng sinh ra sự kiêng kỵ.

Tòa Cổ trạch này có ba phòng với ba cánh cửa, chất liệu để làm cánh cửa của mỗi phòng là hoàn toàn khác nhau. Nơi dùng để đặt tấm gương quỷ là căn phòng có cửa gỗ, chỗ cất tủ quỷ là căn phòng có cửa bằng đồng, còn căn phòng này là cửa bằng vàng.

Một cánh cửa được đúc hoàn toàn bằng vàng.

Không chỉ có cánh cửa, mà toàn bộ vách tường đều được đúc bằng vàng.

"Nó giống như căn phòng an toàn của thời kỳ dân quốc, lại giống như một thứ dùng để giam giữ quỷ. Không biết sau khi mở ra bên trong sẽ chứa đựng thứ gì?”

Mặc dù Dương Gian khá tò mò, nhưng không có mở cửa để tìm đường chết.

Bởi vì không loại trừ khả năng thứ ở bên trong chính là một con lệ quỷ đáng sợ mà lúc trước chủ nhân của căn nhà CỔ này không có khả năng xử lý.

Chỉ cần không phải Cố ý phá hoại, dựa vào sự kiên cố của căn phòng này, cùng sự ổn định của vàng, có lẽ dù trải qua thêm mấy trăm năm nữa thứ bên trong cũng không thể nào thoát ra được.

Không lâu sau, Dương Gian đã quay về biệt thự.

Hắn đi vào trong phòng ngủ trên tầng năm, tắm rửa, sau đó ngồi ở trên giường bắt đầu ghi chép lại thông tin của chuyến công tác lần

này.

"Tôi ngồi máy bay để di chuyển đến thành phố Đại Kinh, ở trên máy bay tôi gặp phải một chuyện linh dị. Đó là một bàn tay đáng sợ, CÓ thể giết người, chính là bàn tay quỷ..."

Hắn ghi chép rất nhanh chóng, miêu tả cũng rất kỹ càng, thậm chí khi ở trên máy bay gặp được những ai hắn đều ghi rõ.

Bản bút ký này chính là những gì Dương Gian đã trải qua, cũng là một bản hồ sơ đặc biệt về lệ quỷ.

Hắn cảm thấy sớm muộn gì cũng sẽ có lúc hắn cần dùng đến những tài liệu này.

Ngay khi hắn đang ghi chép tài liệu, cửa phòng đột nhiên bị người mở ra.

Dương Gian dừng bút, sau đó ngẩng đầu nhìn.

Đây gần như là một loại bản năng cảnh giác của hắn, hơn nữa hiện tại đang là lúc hắn hồi tưởng lại những chuyện đã trải qua nên càng

cảnh giác hơn.

- Dương Gian, là tôi, tôi thấy đèn phòng của cậu chưa tắt nên vào kiểm tra xem một chút.

Trương Lệ Cầm đứng ở trước cửa phòng, cô mặc một chiếc áo choàng thường dùng sau khi tắm. Dường như Cô vừa mới tắm xong, trên mặt vẫn còn có một chút ửng hồng, lộ ra vẻ cực kỳ dụ hoặc.

Dương Gian chậm rãi thu hồi ánh mắt, tiếp tục viết.

Trương Lệ Cầm thấy vậy liền nhẹ nhàng đóng cửa phòng, sau đó tiến vào trong phòng, im lặng chui vào trong chăn của hắn.

Dương Gian cũng không ngẩng đầu lên, chỉ mở miệng nói.

- Cô không cần phải làm vậy đâu, tôi không có quá nhiều hứng thú đối với cô.

- Không sao, cứ coi như tôi tới để giúp cậu làm ấm chắn là được.

Trương Lệ Cầm nói:

- Dù sao tôi cũng đã là người của cậu rồi, sau này cũng sẽ chỉ bám riết lấy cậu.

Dương Gian không nói lời nào, cứ tiếp tục ghi chép.

Trương Lệ Cầm cũng không quấy rầy hắn, chỉ nằm chống cằm nhìn chằm chằm vào hắn. Không biết vì nguyên nhân gì mỗi khi ở cạnh Dương Gian Cô đều cảm thấy cực kỳ an tâm. Cho dù biết ở bên trong người của Dương Gian đang có những con quỷ đáng sợ nhưng cô lại không hề cảm thấy sợ hãi.

- Dương Gian, cậu không có hứng thú đối với tôi, hay là không hứng thú đối với tất cả mọi người.

Chừng một tiếng đồng hồ sau, khi Trương Lệ Cầm nhìn thấy Dương Gian đã viết gần xong mới mở miệng hỏi.

Dương Gian thấy cô vẫn chưa ngủ liền nhìn một chút rồi nói:

- Có gì khác nhau hay sao?

Trương Lệ Cầm duỗi người một cái rồi đáp:

- Đương nhiên có khác nhau rồi, nếu là cái trước chứng tỏ cậu không thích phụ nữ như tôi. Còn cái sau...

Nói đến đây cô hậm hực cười một tiếng, không dám nói tiếp.

Dương Gian trầm mặc một chút, sau đó đột nhiên ôm chầm lấy cô, rồi cầm lấy tay của cô đặt vào chỗ tim của hắn.

- Có cảm giác gì không?

Trương Lệ Cầm không hề phản kháng, mặc cho Dương Gian ôm, cô chỉ hơi sững sờ một chút:

- Sao vậy?

- Là nhịp tim.

Dương Gian bình tĩnh nói:

- Khi ôm lấy một người phụ nữ như Cô vào lòng, chắc chắn tim của người đàn ông bình thường sẽ đập rộn ràng, nảy sinh ra một vài ý nghĩ. Nhưng tim của tôi vẫn rất bình ổn, cho nên tâm tình của tôi sẽ không có bất cứ biến hóa nào. Không có tâm trạng chập chờn, nên không có tình cảm.

- Lâu dần tình cảm của tôi sẽ từ từ biến mất, đến khi nào không còn tình cảm nữa. Cuối cùng ở trong mắt của tôi, đàn ông và đàn bà chẳng khác gì nhau, chỉ là những người sống mà thôi.

- Hiện tại thứ ảnh hưởng đến tôi nhiều nhất không phải tâm tình mà là trí nhớ. Nếu đến một lúc trí nhớ của tôi trở nên mơ hồ, tôi cũng không biết bản thân sẽ trở thành cái dạng gì nữa.

Trương Lệ Cầm hỏi:

- Vậy sao cậu không cố gắng tìm về tình cảm của cậu?

Dương Gian nói ra:

- Tốc độ tìm lại không nhanh bằng tốc độ nó mất đi. Nói một câu khó nghe, hiện tại tôi cũng không biết bản thân có còn khóc được nữa hay là không.

Dù không có cảm tình thì ít ra vẫn còn có cảm giác.

Trương Lệ Cầm hé miệng cười cười, sau đó vươn tay tắt đèn, căn phòng lập tức trở nên tối om.

Bình Luận (0)
Comment