Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1295 - Chương 1295: Đoàn Diệt

Chương 1295: Đoàn Diệt

Mặc dù Dương Gian đã tránh né được nguy hiểm, an toàn trở về thành phố Đại Xương để nghỉ ngơi. Nhưng điều này cũng không có nghĩa là nguy hiểm từ quỷ họa đã kết thúc.

Ngược lại, sau khi hắn rời khỏi, tình hình của chuyện linh dị quỷ họa đã trở nên xấu đi, giống như những gì hắn dự đoán.

Ngay lúc này, trong một thành phố tĩnh mịch, không có một ai, bầu trời ở chỗ này cực kỳ u ám, dường như đang bị một lớp tro bụi không ngừng rơi xuống phủ kín vậy, trong không khí tràn ngập bụi bặm. Dù có tìm khắp trái đất cũng không thể nào tìm ra được thành phố nào quỷ dị như thế này, bởi vì nó không thuộc thế giới thực, mà là thế giới của quỷ họa.

Hành động thất bại.

Lần hành động giam giữ nhằm vào quỷ họa đầu tiên đã bị thất bại. Mặc dù chưa đến mức đoàn đội bị đoàn diệt nhưng tổn thất cũng cực kỳ thảm.

Lúc này có một người còn sống đang ngồi ở bên cạnh đường lớn trống rỗng, dáng người thẳng táp nhưng thân thể lại nhuốm đầy máu, sắc mặt cháy đen, giống như một cỗ thi thể bị đốt cháy khét vậy. Khó có thể tưởng tượng nổi là một người như vậy còn có thể hô hấp và còn sống.

Đúng là Lý Quân vẫn còn sống nhưng việc sống tiếp của hắn ta rất khó khăn, đầy thống khổ.

- Thất bại.

Giọng nói của hắn ta khàn khàn, giống như cuống họng đã bị thiêu cháy vậy khiến cho người ta cảm thấy rùng mình với âm thanh phát ra từ họng của hắn ta.

Dưới sự hướng dẫn của Lý Dương, Lý Quân đã thành công tìm ra được tòa nhà có khả năng tồn tại ngọn nguồn của quỷ họa cao nhất, cũng đã đi vào trong bậc thang bằng gỗ kia. Thậm chí còn thuận lợi tiến vào bên trong căn phòng đặt vô số bức họa kia.

Trước đó Dương Gian đã từng đi qua chỗ kia, lần này bọn họ cũng đã tìm ra được.

Nhưng kết quả lại cực kỳ tàn khốc.

Gian phòng kia không đơn giản như trong tưởng tượng của bọn họ. Bọn họ đã trải qua chuyện linh dị đáng sợ nhất. Những đòn tập kích của quỷ khiến cho bọn họ phải cảm thấy tuyệt vọng. Lúc đó đừng nói chi đến việc giam giữ quỷ họa, sống sót thôi cũng đã là cực kỳ may mắn rồi. Sau lần hành động đó, Trần Nghĩa chết, Liễu Tam chết, về phần Hùng Văn Văn.

Nó chính là tấm hình đang nằm trong tay của Lý Quân.

Một bức ảnh chụp trắng đen, bên trong bức ảnh là toàn bộ chân dung của một đứa bé chừng mười tuổi, khuôn mặt đầy sợ hãi, tuyệt vọng.

Hùng Văn Văn chưa chết nhưng đã bị giam vào trong bức ảnh, khả năng sống sót lại là cực kỳ nhỏ.

Trong lần hành động này quỷ máy ảnh đã được sử dụng và phát huy hết toàn bộ trường hợp xảy ra của nó, một lần thất bại, một lần thành công, một lần mất khống chế.

Có thể nói quỷ máy ảnh đã phát huy ra tác dụng không tệ rồi, dù sao trong ba lần cũng chỉ có một lần xảy ra trường hợp bị mất khống chế. Lần mất khống chế kia chính là lần Hùng Văn Văn sử dụng quỷ máy ảnh. Năng lực dự đoán tương lai của nó rất chuẩn xác, đã tìm ra được quỷ họa ở bên trong đống lệ quỷ. Chỉ là khi nó sử dụng quỷ máy ảnh thì dường như vận may đã đứng về phía bên kia. Nên khi ấn chụp ảnh thì người biến mất không phải quỷ mà chính là nó.

Lần thành công duy nhất của bọn họ cũng không phải là lần sử dụng với quỷ họa mà là một con quỷ khác, đây là vì tự vệ, không còn cách nào khác nên bọn họ đánh cược một lần mà thôi.

Tuy nhiên lần thành công này cũng không đưa đến tác dụng mấu chốt gì.

- Đội trưởng, toàn bộ đường đi đều đã biến đổi. Tôi không thể nào tìm được lối ra lúc trước.

Lý Dương đi tới, sắc mặt hắn ta trắng bệch. Trạng thái lúc này của hắn ta đã rất tồi tệ, trên da bắt đầu xuất hiện thi ban, đồng thời tỏa ra một mùi thi thối.

Đây là biểu hiện cho thấy hắn ta đã sử dụng năng lực lệ quỷ quá nhiều.

Phải biết hắn ta mới trở thành ngự quỷ nhân được có mấy ngày mà thôi.

Nếu không phải lần này người chủ lực không phải là hắn ta, thì hắn ta đã phải ngỏm rồi.

Nhưng trải qua nguy hiểm chính là cách trưởng thành nhanh nhất, sau khi sống sót khỏi lần hành động này, tâm tính của Lý Dương càng thêm ổn trọng hơn trước rất nhiều.

- Có thể liên lạc với bên ngoài không?

Giọng của Lý Quân vẫn khàn khàn, giống như ác quỷ đang nói vậy.

- Tín hiệu bị ngăn cách, không liên lạc được.

Lý Dương bắt đầu trầm mặc, hắn ta cũng đã cảm thấy tuyệt vọng.

Sau khi trải qua hết toàn bộ mọi chuyện hắn ta mới hiểu được, loại người như bọn hắn có thể sống sót được là gian nan đến chừng nào.

Quỷ hỏa của Lý Quân vẫn có thể thiêu đốt ở bên trong mảnh quỷ vực này, còn có thể sử dụng được quỷ vực. Chỉ là cái giá mà hắn ta cần bỏ ra lại quá lớn. Cũng nhờ vậy nên hắn ta mới có thể mang theo Lý Dương sống sót.

- Cầm cái này đi.

Hắn đột nhiên móc từ trong túi ra một thứ.

Một tay nắm cửa bằng gỗ, được sơn màu đỏ đậm. Trông thứ này cực kỳ cổ xưa, đồng thời còn lộ ra một cỗ khí tức quỷ dị.

- Hãy dùng chiếc chốt này và gắn vào một cánh cửa nào đó. Sau đó chờ đợi thời gian đến và mở cửa là cậu có thể rời khỏi chỗ này. Nhớ kỹ, cậu chỉ có một cơ hội để làm chuyện này mà thôi, nên cố mà canh thời gian cho chuẩn. Thời gian ước định là... Mười hai giờ. Nếu thành công, cậu hãy báo cáo lại mọi chuyện trong này cho tổng bộ, giáo sư Vương sẽ an bài lần hành động thứ hai.

Lý Quân đưa tay nắm cửa này cho Lý Dương.

Đây là con đường lùi còn lại duy nhất sau khi thất bại.

Sau khi nhận lấy, Lý Dương tỏ ra hơi kinh ngạc và nói.

- Đội trưởng, vậy còn anh thì sao?

- Vẫn còn có cơ hội, tôi vẫn phải liều. Dù cho lệ quỷ có khôi phục lại tôi cũng phải giam giữ được con quỷ họa này. Trước đó tôi cũng nhìn qua rồi, quỷ hỏa của tôi có thể khắc chế quỷ vực của quỷ họa.

Lý Quân dùng ngón tay nhẹ nhàng quẹt qua mặt đất.

Ngón tay cháy đen bốc mùi khét kia lập tức xuất hiện ngọn lửa màu xanh lục.

Nó chỉ vừa xuất hiện một thoáng, sau đó lập tức biến mất, chỉ lưu lại một đống tro giấy màu xám đen. Gió vừa thổi qua lớp tro giấy màu xám kia liền biến mất, chỉ để lại một lỗ hổng nhỏ.

Nhưng dần dần lỗ hổng này trở nên nhỏ lại, cuối cùng biến về bộ dạng ban đầu.

Bình Luận (0)
Comment