Trong cuộc đối kháng với quỷ họa. Mặc dù quỷ họa của Lý Quân khắc chế được quỷ họa nhưng vì hắn ta quá yếu, cho nên không thể nào tạo ra được ưu thế.
- Hiện tại đều thành dạng này rồi, chúng ta không có cơ hội nữa đâu. Hay anh rút lui cùng với tôi đi.
Lý Dương trợn tròn hai mắt. Hắn ta có chút không thể tin, lúc trước cả đám thiếu chút nữa chết sạch, mà hiện tại Lý Quân còn muốn hành động.
Lý Quân hơi ngẩng đầu nhìn hắn ta. Lúc này hai con mắt của hắn ta đã bị cháy đen, không biết như vậy thì hắn ta có còn nhìn thấy được không nữa. Chỉ nghe hắn ta nói:
- Đây là quyết định của tôi. Cậu chỉ cần tuân thủ mệnh lệnh là được. Hiện tại hãy cách tôi xa xa một chút. Còn tôi thành công hay thất bại, cậu cũng không cần phải để ý đến. Cậu chỉ cần làm tốt phận sự của mình là được.
- Cậu mang theo tấm ảnh của Hùng Văn Văn đi ra ngoài đi. Mặc dù nó đã bị giam vào trong bức ảnh nhưng chưa chắc đã chết. Có lẽ còn có thể cứu được nó. Còn quỷ máy ảnh, hiện tại tôi còn cần dùng đến nó. Đây là vốn liếng duy nhất mà tôi có thể dùng để đối kháng với con quỷ kia.
Đến lúc này, Lý Dương đã hiểu được ý đồ của Lý Quân.
Tên này đang muốn liều mạng một lần.
Có quỷ máy ảnh, cộng với việc hiện tại hắn ta vẫn có thể sử dụng được quỷ vực ở trong chỗ này, hắn ta vẫn còn có vốn liếng để cược một lần. Nhưng cũng chỉ có một lần mà thôi.
Bởi vì chẳng mấy chốc nữa mấy con quỷ trong người của Lý Quân sẽ khôi phục. Đến khi đó dù hắn ta không bị quỷ giết thì cũng chết vì lệ quỷ khôi phục.
Lý Dương không khuyên nữa, chỉ nói.
- Tôi hiểu rồi.
Lý Quân giãy dụa đứng dậy. Trên người của hắn ta đã bị cháy đen nhưng dính đầy máu. Máu tươi này chính là máu của hắn ta đang chảy ra từ những lỗ bị cháy đen kia. Tuy nhiên với tình trạng cơ thể hiện tại, hắn ta đã không thể nào rảnh để mà quan tâm đến những điều này nữa. Sau khi đứng dậy, hắn ta liền khập khiễng đi về phía trước, trong tay cầm chặt quỷ máy ảnh.
Sau đó xung quanh bắt đầu xuất hiện một luồng ánh sáng màu xanh lục được phát ra từ quỷ hỏa, kế tiếp Lý Quân biến mất không thấy đâu nữa.
Lý Dương cầm lấy tay nắm cửa bằng gỗ và bức ảnh trắng đen của Hùng Văn Văn, khẽ cắn răng một cái, hắn ta vội vàng rời xa khỏi chỗ nguy hiểm này.
Từng là người sinh tồn ở trong chỗ này mấy tháng, hắn ta có cực kỳ nhiều kinh nghiệm. Chỉ cần không bị quỷ để mắt đến, khả năng hắn ta có thể sống sót là rất lớn, chứ chưa nói chi đến việc hiện tại ở trong tay của hắn ta còn có một cánh cửa để rời đi.
Tuy nhiên hắn ta cũng không đặt hết toàn bộ hi vọng vào cái tay nắm cửa này mà cố gắng tìm kiếm lối ra.
Trước kia hắn ta từng đi theo Dương Gian rời khỏi đây một lần, biết được lối ra ở chỗ đó.
Chỉ khi nào không thể làm gì được nữa, Lý Dương mới sử dụng đến cái chốt cửa này, thông qua cánh cửa gỗ quỷ dị không thể nào hiểu được để rời đi khỏi chỗ này.
…
Thành phố Đại Xương.
Dương Gian cũng giống như rất nhiều người khác, không biết rõ quá trình cụ thể của lần hành động này. Hắn không tham gia vào hành động nên không có quan tâm đến nhiều, chỉ nhẹ nhàng, thư thái trải qua một đêm.
Sáng ngày hôm sau, hắn thức dậy rất sớm.
Trương Lệ Cầm bị đánh thức, cô lười biếng nói:
- Sớm như thế này công ty còn chưa mở cửa đâu. Sao cậu không nằm thêm một lúc?
- Ra ngoài đi dạo một vòng.
Dương Gian vẫn lãnh đạm như trước, sau khi nói xong liền rời khỏi phòng.
Hiện tại trên tầng năm không cất giữ thứ gì nguy hiểm, chỉ một vài món vũ khí cùng vài thứ lặt vặt nên hắn không có chú ý nhiều.
Dương Gian rời khỏi biệt thự và đi dạo một vòng trong tiểu khu. Hắn hoạt động thân thể một chút, đồng thời cũng đang tuần tình hình bên trong tiểu khu. Hắn đã đi công tác được một đoạn thời gian, cần phải làm quen lại với chỗ này một chút. Dù sao trong khoảng thời gian này tiểu khu đã thay đổi khá nhiều, thêm không ít hộ gia đình, cũng có kha khá người xa lại vào ở.
Tuy nhiên ngay khi hắn đang chuẩn bị trở về sau khi đi dạo một vòng thì nhìn thấy trước cửa chính của tiểu khu đang tụ tập mấy người bảo vệ.
Hắn nhìn thấy những người bảo vệ này đang cầm điện thoại và chụp thứ gì đó ở dưới đất, dường như trong tiểu khu xảy ra chuyện.
Hệ thống bảo an trong tiểu khu Quan Giang vẫn làm việc khá tốt, dù sao điều này cũng có liên quan đến tính mạng của rất nhiều người ở bên trong, nên không thể qua loa.
Dương Gian đi đến, thuận miệng hỏi:
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Một người bảo an lập tức nói:
- Không có chuyện gì, tất cả đều bình thường.
Dương Gian nói:
- Nếu tất cả đều bình thường thì sao chỗ này lại tụ tập nhiều người như vậy?
Vừa nói, hắn vừa đi đến gần.
- Xin lỗi ngài, chỗ này thật sự không có vấn đề gì, tất cả đều bình thường. Nếu có chuyện gì chúng tôi sẽ xử lý tốt.
Người nhân viên bảo an kia ngăn Dương Gian lại, tỏ ra cực kỳ chuyên nghiệp.
Dương Gian nói:
- Nếu là chuyện bình thường thì mấy người có thể xử lý được. Nhưng nếu là chuyện không bình thường thì chưa chắc.
Hắn hơi liếc mắt nhìn qua.
Ở trên mặt đất trước cửa ra vào của tiểu khu không biết từ lúc nào xuất hiện một đống máu tươi. Những vết máu này giống như được kéo dài từ bên trong tiểu khu ra đây, tuy nhiên ở chỗ này lại xuất hiện dấu vết bị gián đoạn.
- Dương Gian, cậu đến rồi đó à?
Bất chợt, ở trong đám người đi ra một người, người này ra hiểu cho người bảo an kia không cần ngăn cản.
Dương Gian... Tổng giám đốc Dương?
Trước đó, người bảo an kia không nhận ra, nhưng hiện tại, khi nghe được cái tên đó liền tỏ ra kinh ngạc.
Bọn họ đều biết tiểu khu này có hai ông chủ, một người trong đó có tên là Dương Gian, đang ở bên trong ngôi biệt thự nằm ở phía bên phải của tiểu khu.
Những người bảo an khác nhao nhao chào hỏi:
- Chào buổi sáng, tổng giám đốc Dương.
Dương Gian gật gật đầu, xem như chào hỏi, hắn lại hỏi:
- Trương Hàn, chỗ này xảy ra chuyện gì vậy, tiểu khu bị trộm?
Trương Hàn nói:
- Không rõ, tôi cũng vừa mới đến không lâu. Những tình huống có chút cổ quái, cậu đến đây mà xem.