Dương Gian đi đến, hắn thấy ở trên mặt đất là một vũng máu lớn.
Trương Hàn ngồi chồm hổm trên mặt đất:
- Vết máu còn chưa thực sự khô ráo, hẳn là được lưu lại chừng bốn giờ sáng mà thôi. Với lại…
- Là mùi thi thối.
Dương Gian nhíu mày, hắn ngửi được một mùi vị quen thuộc.
- Nói như vậy, máu ở trên mặt đất là máu thối?
Máu người sống đương nhiên không thể bốc mùi được, cho nên nếu máu này bị bốc mùi chắc chắn là của người chết.
- Không. Máu không có mùi, mà là thứ này bốc mùi.
Trương Hàn chỉ tay vào một dấu chân được lưu lại ở trên vũng máu. Dấu chân của một đứa bé.
- Là dấu chân của một đứa bé, còn không mang giày. Hiện tại trời lạnh như vậy, ba bốn giờ sáng còn chạy loạn ở trong này. Cậu không cảm thấy có gì đó cổ quái hay sao?
Sắc mặt Dương Gian khẽ nhúc nhích.
- Không có gì cổ quái đâu.
Đây rõ ràng là dấu chân của quỷ đồng. Xem ra buổi tối thứ này hoạt động cực kỳ nhiều. Nhìn bộ dạng này không biết nó tập kích phải người nào rồi, máu ở trên mặt đất chắc chắn là của người bị hại để lại.
- Trong tiểu khu có ai bị thương không?
Trương Hàn lắc đầu nói:
- Tôi không nghe được tin tức thông báo rằng có ai đó bị thương. Tất cả mọi người đều bình thường. Tuy nhiên tôi đã để cho người theo dõi camera giám sát rồi, hy vọng sẽ có kết quả.
Ánh mắt Dương Gian khẽ nhúc nhích.
- Nếu trong tiểu khu không có ai bị thương. Như vậy người bị thương chắc chắn là người từ bên ngoài tiểu khu vào.
Lại có người lén lén lút lút, lẻn vào trong tiểu khu.
Hắn nhớ rõ lần trước Vương San San có nói. Từng có một lần quỷ đồng tự động đi ra ngoài, sau khi trở về trong miệng của nó có thêm mấy ngón tay của sống. Không biết là nó cắn của ai, nhưng hắn đoán đó là của ngự quỷ nhân. Đồng thời tối qua lại có người bị nó tập kích, còn lưu lại một bãi máu. Khả năng là có ai đó đã bị quỷ đồng cắn bị thương.
Khả năng người lúc trước và người đêm qua là cùng một hội, thậm chí là cùng một người.
Dương Gian trầm ngâm.
"Bị quỷ đồng tập kích một lần còn dám chạy đến chỗ này. Điều này đúng là không phù hợp với lẽ thường."
Hắn ngồi chồm hổm trên mặt đất nhìn vết máu.
"Nhưng hẳn người bị thường lần này sẽ không thể sống thêm quá lâu.”
Người lúc trước bị quỷ đồng cắn bị thương sẽ không có việc gì, nhưng hiện tại bị quỷ đồng cắn sẽ chết. Bởi vì lúc này trên người quỷ đồng có thi thủy.
Thứ này chính là con quỷ lưu lại sau khi chết của một vị ngự quỷ nhân tên là Diệp Tuấn.
Bất cứ người bình thường nào bị dính thi thủy đều sẽ dần dần hư thối và chết đi trong vòng ba ngày. Tuy nhiên ngự quỷ nhân vẫn có thể chống đỡ được, chỉ cần bọn họ bỏ ra một ít giá mà thôi. Nhưng Dương Gian đoán, người xâm nhập vào trong tiểu khu lần này hẳn không phải là ngự quỷ nhân. Nếu không sẽ không thể nào có thể yên lặng không có một tiếng động như này được. Chí ít kẻ đó cũng phải tạo ra một chút động tĩnh mới phải.
Nhưng có một điều kỳ quái khác chính là, tối hôm qua hắn chỉ ra lệnh cho quỷ đồng tập kích những ngự quỷ nhân lạ lẫm tiến vào chỗ này thôi.
Nếu người tiến vào chỉ là một người bình thường, quỷ đồng chắc chắn sẽ không tập kích. Nêu Dương Gian không thể nào bỏ mặc thứ này ở bên trong tiểu khu, mặc cho nó du đãng tự do như vậy được.
"Đúng là khó hiểu.”
Dương Gian hơi lắc đầu, sau đó nói:
- Trương Hàn, nếu bên chỗ camera giám sát nhận được tin tức thì nhớ báo cho tôi biết một chút. Tôi muốn nhìn xem rốt cục là kẻ nào lại dám lẻn vào bên trong tiểu khu. Chuyện này đã không còn là lần đầu tiên gặp phải, trước đó đã từng xảy ra một lần rồi. Theo tôi thấy chuyện này không đơn giản như vậy đâu.
Trương Hàn gật đầu nói:
- Được, tôi sẽ chú ý hơn một chút. Tuy nhiên chuyện lần trước cậu để cho tôi điều tra vẫn chưa nhận được kết quả. Nhưng tôi có thể khẳng định, người lần trước xâm nhập vào tiểu khu tuyệt đối không phải người địa phương ở thành phố Đại Xương. Hiện tại người đó đã mất tăm mất tích, nếu người lần này lại có liên quan đến người lần trước, hẳn là tôi có thể điều tra ra.
Hiện tại một nhà già trẻ lớn bé của hắn ta đều ở trong tiểu khu Quan Giang. Cũng đã coi như cùng hội cùng thuyền với Dương Gian. Tất cả đều vì sống sót, nên an toàn ở chỗ này rất được hắn ta coi trọng.
Dương Gian nói:
- Trong khoảng thời gian này, chuyện bên công ty tôi sẽ phụ trách, anh có thể nghỉ một chút, với điều tra cho xong chuyện này.
Trương Hàn cười nói:
- Như vậy cũng tốt, tôi có thể nhẹ nhõm hơn một chút.
Có hai người cùng canh chừng toàn bộ thành phố Đại Xương đương nhiên sẽ nhẹ nhàng hơn so với một người.
Nhìn vũng máu ở trên mặt đất, trong lòng Dương Gian thầm nghĩ.
“Hi vọng sẽ không dính dáng đến chuyện đại sự nào đó.”
Hiện tại hắn có chút lo lắng.
Trước kia hắn là kẻ chân trần không sợ ướt giày. Sau khi được tổng bộ thu xếp cho mẹ của hắn, Dương Gian dám liều mạng với bất cứ kẻ nào. Nhưng hiện tại, sau khi trải qua rất nhiều chuyện như vậy, trên lưng của hắn không phải chỉ có một người, mà là chuyện sinh tồn của một đám người cần hắn gánh vác.
Dương Gian biết, hắn tuyệt đối không được xảy ra chuyện.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến hắn rời khỏi khu vực có dính dáng đến chuyện linh dị của quỷ họa.