Chương Hoa nhỏ giọng nói.
- Đến hiện tại chuyện này chỉ có ngự quỷ nhân cấp bậc đội trưởng biết đến, tôi cũng chỉ mới nhận được tin tức vào rạng sáng ngày hôm nay.
- Ngồi trước đi.
Dương Gian ra hiệu cho hắn ta, sau đó ngồi trên ghế làm việc:
- Giang Diễm, cô đi đóng cửa phòng làm việc lại đi.
- Không có vấn đề.
Giang Diễm lập tức chạy đến đóng cửa lại.
Dương Gian cười nói:
- Nếu đã là chuyện mà chỉ có đội trưởng mới được biết, tôi nghĩ anh cũng không cần đến để nói cho tôi biết làm gì.
Chương Hoa nói:
- Đội trưởng Dương nói giỡn. Đội trưởng Dương cậu cũng là đội trưởng còn gì. Chuyện quan trọng như vậy sao có thể không thông báo cho cậu biết được chứ.
Ánh mắt Dương Gian khẽ nhúc nhích.
Theo như lời của Chương Hoa, có vẻ như hắn ta cũng chưa biết được quan hệ giữa hắn và tổng bộ đã đổ vỡ. Hiện tại hắn đang xin nghỉ phép vô thời hạn, đội trưởng cũng chỉ còn là một cái tên mà thôi. Toàn bộ quyền lợi đã bị hủy, trên thực tế quyền lợi còn lại của hắn chỉ còn là người phụ trách của thành phố Đại Xương mà thôi.
- Nói thử xem, là tin tức gì mà quan trọng vậy.
Dương Gian nói, hắn biết điều này là do tổng bộ đang muốn lấy lòng hắn.
Chương Hoa trầm ngâm một chút rồi nói:
- Tối ngày hôm qua, hành động nhắm vào quỷ họa đã chính thức thất bại.
Dương Gian gật đầu nói.
- Như dự đoán.
Trong lòng Chương Hoa khẽ run, không nghĩ tới Dương Gian lại có thể dự đoán ra được kết quả này sẽ phát sinh.
Dương Gian lại hỏi.
- Chết bao nhiêu người?
Chương Hoa nhớ lại một chút, sau đó báo cáo toàn bộ chi tiết của chuyện lần này.
- Đã xác nhận được, một trong ba người phụ trách của thành phố Đại Kinh, Trần Nghĩa đã tử vong. Đội trưởng Liễu Tam khả năng đã tử vong, Hùng Văn Văn bị giam vào bên trong một tấm hình. Còn người phụ trách hành động lần này là Lý Quân... Đã bị mất tích. Người duy nhất còn sống sót là một người mới tên Lý Dương.
Loại chuyện cơ mật như này sẽ không truyền đạt bằng văn kiện, mà chỉ là truyền miệng.
Ánh mắt Dương Gian trầm xuống.
Giang Diễm đang ngồi ở một bên cũng để điện thoại di động xuống, đôi mắt đang mở ra to tròn của cô lộ ra vẻ bất an.
Bởi vì cô nghe được một cái tên tương đối quen thuộc, Lý Quân.
Lần trước, sau khi trải qua chuyện linh dị quỷ chết đói, cô từng gặp qua người này. Người này là một người rất cương nghị, tràn đầy chính khí. Không nghĩ chỉ mới mấy tháng trôi qua, người này đã bị mất tích một cách bí ẩn, xác suất bị chết là cực kỳ cao.
Ánh mắt Dương Gian bình tĩnh, khẽ thở dài.
- Đúng là tổn thất nặng nề, một đội ngũ gồm năm người, chết mất bốn người, chỉ còn lại một tên người mới được sống. Theo tôi nghĩ nếu không phải Lý Dương cần sống sót để truyền tin tức tình báo ra ngoài thì khả năng cao hắn ta cũng phải chết.
Mấy người này hắn đều biết, cũng từng quen biết.
Hiện tại lại nghe được tin cả đám chết, khó tránh khỏi hắn có một chút xúc động.
- Tuy nhiên tên Liễu Tam này rất đặc biệt. Không ai biết được người chết bên trong là hắn ta hay lại là một con người giấy. Không ai biết được con người thật của hắn ta đang sống ở chỗ nào, nên khả năng còn sống là rất cao.
Sau khi cảm khái xong, Dương Gian lại bắt đầu cẩn thận phân tích tình huống:
- Hùng Văn Văn có được khả năng dự đoán tương lai. Nó có thể biết được toàn bộ mọi chuyện sẽ xảy ra trong vòng mười phút. Đồng thời theo mức độ khôi phục của con quỷ trong người, quãng thời gian dự đoán có thể dài hơn.
- Cho nên tôi nghi ngờ việc Hùng Văn Văn sử dụng quỷ máy ảnh mà lại bị nó mất khống chế để rồi bản thân bị giam vào trong bức ảnh. Khả năng cao đây chính là do nó muốn tự nhốt bản thân vào trong đó.
- Dù sao với khả năng dự đoán của nó, nó có thể biết được sau khi dùng quỷ máy ảnh, nó sẽ bị mất khống chế hay là không mất khống chế.
Chương Hoa có chút kinh ngạc:
- Còn có chuyện như này?
- Anh quá coi thường đứa bé Hùng Hài Tử này rồi. Dù sao nó cũng có thể dự báo được hành động của quỷ. Cho nên, nói theo cách khác, nếu Hùng Văn Văn chủ động muốn bị giam vào trong bức ảnh, thì tình hình lúc đó phải cực kỳ nguy hiểm. Nó không thể nào dự đoán ra được đường sống khác ngoại trừ việc chui vào trong bức ảnh. Cho nên đây có lẽ là đường sống cuối cùng của Hùng Văn Văn.
Ánh mắt Dương Gian khẽ nhúc nhích:
- Nói cách khác, khả năng cao Hùng Văn Văn vẫn còn có thể cứu được.
- Tôi sẽ lập tức báo cáo chuyện này lên cho cấp trên.
Chương Hoa nhanh chóng cầm bút lên và ghi lại những điều Dương Gian vừa nói.
Dương Gian hơi lắc đầu.
- Có khả năng là một chuyện, bởi vì ngoài khả năng ra chúng ta còn cần phải tìm ra phương pháp. Trước đây đã có ai từng bị nhốt vào trong tấm ảnh mà có thể thoát ra ngoài chưa?
Chương Hoa nói:
- Bất kể thế nào, đây là một trường hợp có thể thử.
Đúng thế.
Nếu có thể thả ra được người bị nhốt ở bên trong tấm ảnh, như vậy mức độ nguy hiểm khi sử dụng quỷ máy ảnh sẽ giảm xuống đi rất nhiều.
Dương Gian nói:
- Sau khi lần hành động thứ nhất bị thất bại, tổng bộ định tiến hành lần tiếp theo vào lúc nào? Hiện tại hẳn lượng tình báo mà bọn họ thu thập không còn thiếu bao nhiêu nữa. Dù sao bọn họ cũng đã kháng cự được một đợt với lệ quỷ rồi mà. Ít nhiều cũng phải nhận được một chút tin tức có tác dụng. Bởi vì dựa theo cách lựa chọn thành viên của đội ngũ không giống như kiểu tổng bộ muốn một lần giam giữ quỷ họa thành công, giống đi điều tra tình báo hơn.
Chương Hoa nói:
- Xin lỗi, hiện tại tôi tạm thời còn chưa nhận được tin tức có liên quan đến phương diện này.
Dương Gian nói:
- Giữ bí mật à? Không sao, tôi cũng không có nhiều hứng thú đối với chuyện này. Hi vọng bọn họ có thể thành công xử lý chuyện linh dị của quỷ họa.
Xem ra tổng bộ cũng không định lộ ra thông tin về lần hành động thứ hai, khả năng cao Chương Hoa thực sự không biết.
Chương Hoa hiếu kỳ nói:
- Có một số việc tôi biết tôi không nên hỏi nhiều, nhưng nhịn không được vẫn muốn hỏi. Nếu đội trưởng Dương đã sớm đoán trước được là lần hành động này sẽ thất bại. Vậy thì vì sao cậu không đề nghị với tổng bộ về việc thay đổi kế hoạch?