.
0911009467, bán sách truyện giá rẻ
--------------------------
Nếu Dương Gian mà đứng ra phụ trách chuyện lần này, tổn thất sẽ không thảm trọng đến như thế này.
Dương Gian cười cười:
- Chuyện của tổng bộ đâu đến lượt tôi làm chủ? Với lại nếu tôi nói hành động lần này sẽ bị thất bại thì tổng bộ sẽ buông tha hay sao? Tào Duyên Hoa muốn giải quyết chuyện linh dị của quỷ họa trong vòng ba ngày. Nếu muốn làm được điều đó, đương nhiên phải có một nhóm người đi mạo hiểm, chứ không thể nào ngồi phân tích từ từ được. Cho nên lần hành động đầu tiên chính là thăm dò, mà thăm dò thì phải có thương vong, đó là điều không thể nào tránh khỏi.
Thực ra ở trong lòng của Dương Gian cũng thầm hi vọng đám người Lý Quân có thể thành công, dù sao trước khi đi hắn cũng đã bàn giao Lý Dương lại cho tổng bộ rồi.
Điều này cũng tương đương với việc hắn đang đưa cho tổng bộ một ít tình báo.
Chỉ tiếc, đám người Lý Quân vẫn không thể nào xử lý quỷ họa.
Chẳng lẽ là quỷ họa đã bộc phát ra sự khủng bố của nó vào thời điểm then chốt hay sao?
Trong đầu Dương Gian chỉ có ý nghĩ này, cũng giống như chuyện linh dị của quỷ chết đói vậy. Đánh nhau mãi đến thời điểm then chốt thì nó mới bộc lộ ra cho hắn biết là nó còn có khả năng khởi động lại.
Tương tự, chắc chắn quỷ họa sẽ còn có chỗ nào đó cực kỳ khủng bố mà chưa ai biết. Bởi vì chưa thực sự tiếp xúc, cùng đối kháng chính thức với nó, nên những chỗ khủng bố của nó chưa hiển lộ ra.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân chính khiến cho rất nhiều ngự quỷ nhân không dám tham dự vào chuyện linh dị.
Số lượng nhân tố không xác định có quá nhiều.
Có đôi khi nhìn qua thì thấy chuyện linh dị này cực kỳ dễ để đối phó, nhưng thực tế nó lại là một tồn tại ở cấp độ khó giải.
- Tổng giám đốc Dương, ăn điểm tâm thôi.
Đúng lúc này cửa chính được mở ra, Trương Lệ Cầm đẩy xe chứa đồ ăn sáng đến. Ở trên xe là những món ăn tinh mỹ, không chỉ là những món ăn bản địa mà còn có thức ăn của rất nhiều chỗ khác. Điều này cho thấy căng tin của công ty vẫn tương đối khá.
- Chương Hoa, cùng ăn với tôi đi.
Dương Gian nói:
- Tạm thời bỏ qua công việc một chút, cứ thư giãn một tí rồi bàn bạc sau. Cuộc sống mà.
Chương Hoa cười nói:
- Vậy tôi sẽ không khách khí nữa.
Lúc này Trương Lệ Cầm đột nhiên nói:
- Đúng rồi, tổng giám đốc Dương. Lúc nãy tôi nhận được điện thoại của lễ tân bảo rằng ở dưới đại sảnh đang có người gửi quà cho tổng giám đốc Dương. Người kia nói là muốn ngài tự mình nhận quà, đồng thời bảo ngài chắc chắn sẽ hài lòng đối với món quà này.
Dương Gian nhíu mày.
Hắn vừa mới trở về thành phố Đại Xương, vậy mà đã có người tặng quà cho hắn rồi?
Có người nào đó đang lấy lòng hắn hay sao?
Đây không phải là hắn đang tự luyến, mà hiện tại bản thân Dương Gian có vốn liếng để cho người khác phải nịnh nọt. Ít nhiều gì thì hắn cũng là nhân vật có tiếng tăm trong giới linh dị mà.
Chương Hoa lập tức nói:
- Đội trưởng Dương, tôi sẽ để cho đồng nghiệp đi đến đó xác nhận qua tình hình một chút xem sao đã.
Dương Gian gật gật đầu đồng ý với cách làm này. Dù sao cẩn thận vẫn là trên hết. Ai biết được đám người kia là đến để tặng quà hay đến để quấy rối.
Chương Hoa lập tức cầm bộ đàm rồi thông báo cho đồng nghiệp ở dưới đại sảnh.
- Đội trưởng Chương, đã xác nhận xong tình hình ở bên này…
Ở bên trong đại sảnh dưới tầng một của tòa cao ốc Thượng Thông, một người nhân viên cầm bộ đàm và báo cáo tình hình cho Trương Hoa.
Lúc này, ở bên cạnh có mấy người trông khá đặc thù, mặc âu phục đang chờ đợi, ở giữa đám người là một tủ sắt, dường như ở bên trong nó có chứa một món đồ gì đó cực kỳ quan trọng.
Sau khi báo cáo và nhận được sự đồng ý từ Chương Hoa, người nhân viên công tác kia mới nghiêm túc nói với đám người kia.
- Mấy người có thể lên, nhưng hành động tiếp xúc lần này thuộc về hành vi cá nhân, bất cứ hậu quả gì xảy ra trong lần này chúng tôi sẽ không chịu trách nhiệm.
Người đứng đầu của nhóm người kia lập tức xoay người lại, cúi người chào và nói:
- Đã làm phiền đến cậu rồi, thật lòng cảm ơn cậu.
Trên tầng cao nhất của tòa cao ốc Thượng Thông.
Chương Hoa buông bộ đàm xuống, sau đó nói:
- Đội trưởng Dương, đã xác nhận xong thân phận của người phía dưới rồi.
Dương Gian vừa ăn điểm tâm sáng, vừa nói:
- Ai vậy?
Chương Hoa nói:
- Là nhân viên công tác của tổng bộ ngự quỷ nhân nước Nhật. Người dẫn đội tên là Vương Tín. Lúc trước tôi từng chạm mặt với người này trong một lần đi công tác, là một người tương đối đặc biệt.
Vương Tín?
Dương Gian đột nhiên nghĩ đến một người mà lúc trước hắn đã xử lý, người kia gọi là Vương Dã.
Tên hai người khá giống nhau, có thể đây chỉ là tên giả mà tổ chức kia dùng để hoạt động tại khu vực này, đương nhiên cũng có mục đích nhằm giữ bí mật. Chương Hoa hỏi:
- Đội trưởng Dương, lúc trước cậu từng có tiếp xúc với người của tổng bộ bọn họ?
Dương Gian nói:
- Không có tiếp xúc gì, chỉ gặp mặt qua một lần mà thôi.
Chương Hoa nói:
- Tại nước Nhật, tổng bộ của bọn họ không gọi là tổng bộ như chúng ta, mà gọi là Trừ Linh Xã. Mặc dù cách gọi có chút khác biệt, nhưng tính chất hoạt động lại giống nhau. Tuy nhiên bên phía bọn họ cũng không thực hiện kế hoạch đội trưởng, vẫn dùng cách thức phân chia khu vực theo người phụ trách. Với lại ở bên kia từng xuất hiện một chuyện linh dị cấp S, đến hiện tại vẫn chưa thể xử lý.
- Nghe nói cũng bởi vì vậy mà bọn họ đã phải chịu tổn thất rất lớn. Bọn họ không chỉ tiêu hao một đội ngũ ngự quỷ nhân. Khả năng lần này đến cửa tặng lệ vật là có ý định mời đội trưởng Dương đi giúp đỡ. Cho nên mong đội trưởng Dương nên cân nhắc kỹ một chút, nếu có thể thì hãy cự tuyệt không cần phải gặp mặt bọn họ.
Dương Gian nói:
- Tôi cũng từng đọc qua Chuyện linh dị ở chùa quỷ của bọn họ rồi. Lượng tin tức lộ ra ngoài là cực kỳ ít. Nên tôi sẽ không đi tham gia vào những chuyện như này đâu, huống gì đó còn là chuyện đi giúp đỡ người khác nữa.
- Tôi đồng ý gặp bọn họ chỉ là để khiến bọn họ từ bỏ suy nghĩ này mà thôi, kẻo sau này lại tiếp tục tìm tôi nhờ vả.