---
“Rầm!”
Tuy nhiên, chỉ trong nháy mắt, cỗ thi thể cầm dây kia bị thứ gì đó đụng văng ra ngoài.
Dương Gian xông đến, hắn nói:
- Chúng ta không nên dừng lại tại chỗ này, mau chạy thôi. Phải trốn được thứ này, nếu trốn không là chúng ta sẽ chết.
Hắn đã chú ý đến những động tĩnh của đống thi thể này từ trước rồi.
Ở bên trong chuyện linh dị, thi thể bất động hay thi thể cử động đều có mức độ nguy hiểm ngang nhau. Chỉ có những người chưa từng tiếp xúc với chuyện linh dị như Tiểu Viên mới bỏ qua chi tiết này.
- Rõ ràng bọn họ đều đã chết hết rồi, vì sao nó còn có thể đứng dậy?
Tiểu Viên tỏ ra khá nghi hoặc, nhưng không đợi cô bé đi qua và nghiên cứu cỗ thi thể nằm trên mặt đất, Dương Gian đã túm tay lôi đi.
Mặc dù hắn lo lắng Tiểu Viên là quỷ, nhưng hiện tại hắn không thể vì một điều nghi ngờ mà tỏ ra thờ ơ không chịu cứu con bé.
- Phía bên này, bên này không có người nào.
Lâm Tiểu Tịch khua tay, chỉ chỉ vào một con đường trống rỗng.
Ở bên kia không có thi thể nào trên mặt đất cả.
Dương Gian quan sát xung quanh, thi thể đã xuất hiện bốn phía. Mỗi một cỗ thi thể đều cầm một sợi dây thừng, có vẻ như bọn chúng muốn tập kích ba người bọn họ.
Nhìn thấy tình cảnh như vậy, ba người nào đám chần chừ, vội vàng bỏ chạy ngay.
Điều này cũng không phải là có quỷ hay không có quỷ, mà mọi chuyện bắt đầu mất khống chế.
Cũng may tốc độ của đống thi thể ở sau lưng không nhanh, vừa nãy là do chúng dùng số lượng để đền bù, nên trong quá trình thoát đi ba người có gặp phải một chút nguy hiểm. Nhưng cả ba đã thoát được cảnh bị đống thi thể vây quanh.
Mặc dù có vẻ như thứ phía sau vẫn đang đuổi theo, tốc độ của ba người rất nhanh, nên cuối cùng đã cắt đuôi được những thứ này.
Nhưng khi bọn họ rời khỏi khu vực này, toàn bộ thi thể đang đuổi theo lại dần dần biến mất. Cuối cùng chỉ còn lại một cỗ thi thể. Cỗ thi thể này ẩn núp rất kỹ, trong tay nó không cầm sợi dây thừng cũ kỹ, khác với những thi thể khác.
Không, không đúng, nó không phải là một cỗ thi thể, mà là một người.
Người này đứng sừng sững, lẻ loi trơ trọi, nhìn về phía ba người một hồi. Cuối cùng nó đuổi đi về phía mà ba người Dương Gian vừa mới rời đi. Kỳ lạ là dù tốc độ của nó không nhanh, nhưng lại có thể nhanh chóng đuổi kịp bọn họ. Nhưng vì một nguyên nhân nào đó nên, ba người Dương Gian, Tiểu Viên, Lâm Tiểu Tịch ở phía trước không phát hiện ra.
Bởi vì chỗ này không phải bên trong quỷ vực của Dương Gian.
Nên bất cứ dị thường nào hắn đều không thể phát hiện, mà chỉ phát hiện ra một vài thứ gì đó gần người thôi.
- Chỗ này là khu chợ…
Đến khi ba người dừng lại, bọn họ phát hiện ra bản thân đã đi vào trong khu vực chợ của huyện.
Ở bên trong khu chợ hoàn toàn trống rỗng, không có một ai buôn bán.
- Vừa rồi vì sao lại như vậy? Dường như từ trước đến giờ em chưa từng gặp phải loại tình huống như này.
Đến lúc này Tiểu Viên vẫn tỏ ra nghi hoặc, đang tự hỏi về chuyện vừa rồi.
Sắc mặt Dương Gian nghiêm túc nói:
- Hẳn là do anh, những tình huống xuất hiện mà không thể giải thích được hẳn là do bị anh ảnh hưởng. Trong thân thể anh có quỷ, lúc này lại tiến vào bên trong giấc mơ, nên quỷ trong thân thể sẽ sinh ra phản ứng. Mặc dù loại ảnh hưởng này rất nhỏ, nhưng lại là một thứ trí mạng ở trong giấc mơ. Bởi vì ở trong này dường như rất nhiều thứ không bị quản chế.
Hắn có cảm giác, giấc mơ này có thể có nguy hiểm trên diện rộng.
Lúc này Lâm Tiểu Tịch vội nhắc nhở:
- Bởi vậy chúng ta sẽ bỏ lỡ khá nhiều cơ hội, chậm trễ rất nhiều thời gian. Tiểu Viên, cậu nhìn mà xem, mưa đã trở nên lớn rồi. Nếu chờ đến khi mưa nặng hạt, trời sáng, chúng ta sẽ phải xong đời.
- Không sao, chúng ta vẫn còn có cơ hội.
Tiểu Viên vẫn cười hì hì, không hề tỏ ra lo lắng chút nào.
Nhưng trong thời gian diễn ra cuộc trò chuyện ngắn ngủi của bọn họ, xung quanh đã xuất hiện biến hóa.
Vốn dĩ đây là một khu chợ trống rỗng, nhưng không biết từ lúc nào đã bắt đầu xuất hiện người, không phải chỉ một hai người, mà là rất nhiều, rất nhiều người.
Những người này tụ tập ở trong khu chợ, giống như đang mua bán đồ vật ở hai bên đường vậy. Người lùi ta tới cực kỳ náo nhiệt. Khác xa hoàn cảnh trơ trọi, thi thể nằm la liệt trên mặt đất lúc trước.
Đám người qua lại, nhốn nha nhốn nháo.
Đúng như một khu chợ ồn ào ở ngoài thực thế. Nhìn qua toàn bộ người trong chợ đều rất bình thường, không có chỗ nào quỷ dị cả. Thậm chí một vài người đi ngang qua bọn họ nhưng không phát động tập kích.
Người em họ Tiểu Viên giơ con dao gọt hoa quả ở trong tay lên, dường như vô ý thức muốn đâm mấy người ở bên cạnh.
Nhưng Dương Gian đã túm lấy được tay con bé:
- Ở đây nhiều người như vậy, nếu em giết từng người từng người một thì có giết đến tận sáng mai cũng không hết. Anh có thể cảm giác được con quỷ đang ở bên trong khu chợ này. Không, quỷ đã để mắt đến chúng ta, nó đang ở gần đây. Bởi vì xung quanh chúng ta xuất hiện quá nhiều biến hóa. Điều này là một dấu hiệu không bình thường một chút nào. Cho nên hiện tại chúng ta cần có một kế hoạch, một phương án có thể tìm ra con quỷ kia, sau đó giết chết, để kết thúc cơn ác mộng ngày hôm nay. Nếu em còn tiếp tục làm loạn như vậy nữa cục diện sẽ dần mất khống chế.
Mặc dù hắn chưa từng có kinh nghiệm đi đến chỗ này, nhưng qua một vài tình huống vừa rồi hắn đã thích ứng được, đồng thời đã đủ tỉnh táo để chuẩn bị ra tay xử lý cục diện này.
Dù hiện tại Dương Gian không còn là ngự quỷ nhân, nhưng chỉ cần giấc mơ này không thuộc diện khó giải, hắn có lòng tin bản thân sẽ sống sót.
Tiểu Viên tò mò hỏi.
- Anh họ, anh định làm gì?
Con bé chỉ là một người lỗ mãng, nên không thể nghĩ nhiều như vậy. Cứ gặp người là giết, dùng dao, dùng búa, lái xe đụng… Bất cứ phương pháp nào con bé cũng đã dùng qua. Dù sao với cách nghĩ của con bé, một khi giết sạch mọi thứ trong này thì giấc mơ sẽ kết thúc.